Mà Dương Thần cũng sẽ không nghĩ đến, tên điên cuồng mà chính mình theo đuổi mấy tháng trời mới nhờ có sự giúp đỡ của người thần bí, dùng thân thể của chính mình đánh đánh ngã hắn, thực ra đều không phải là chết trước mặt mình!
Khi Văn Thao nhổ một ngụm nước miếng trên thân thể tàn phế của hắn, dường như cũng tỏ rõ thái độ rằng, một gã kỳ tài từng đứng đầu toàn bộ Hoa Hạ, rốt cục đã tiêu vong.
Trong mắt Dương Liệt sau khi hiện lên một vài tia suy nghĩ khác thường, mở miệng hỏi:
– Ngươi tin tưởng kỹ thuật của Nghiêm Bất Vấn, ngươi hoàn toàn có thể tiếp nhận?
Văn Thao liếc mắt nhìn hắn, chỉ chỉ đầu óc chính mình.
– Ngươi chẳng lẽ đã quên, hắn nói qua, hắn đồng bộ trí nhớ, là dựa vào cái gì?
– Tiểu què, cái ngươi nói là tâm phiến sinh vật?
La Thúy San quyến rũ cười nói.
– Không sai.
Văn Thao nhếch miệng cười nói:
– Chỉ cần lấy ra tâm phiến sinh vật trong đầu hắn, điều chỉnh ra cái chúng ta cần, về sau, muốn biến thành thực lực như Nghiêm Bất Vấn, căn bản không cần tiêu hao sức lực.
Chỉ cần chúng ta không ngu xuẩn giống như Nghiêm Bất Vấn, trực diện chống đối Dương Thần, mà âm thầm làm sao để có thể đùa chết hắn!
Dương Liệt nhíu mi:
– Ta đây chỉ có thể chờ mong, ngươi sớm đạt thành kế hoạch này một chút, về phần vật tư hậu cần, ta sẽ giúp ngươi thu phục.
La Thúy San cười khanh khách nói:
– Ngươi hiện tại đã bị Dương gia loại bỏ ra bên ngoài, chẳng lẽ còn có quỹ đen của chính mình?
– Hừ.
Dương Liệt cười lạnh
– Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi, ta còn chưa thua…
Văn Thao và La Thúy San liếc nhau, lộ ra tia cười khác nhau.
Không khí dưới lớp băng Bắc Cực băng có vẻ quỷ dị khác thường…
…
Yến Kinh.
Sự biến đổi lớn tại Đường gia đã không trì hoãn.
Đường Triết Sâm đã không có đường lui nào, nhưng sự cao ngạo của lão nhân, khiến hắn căn bản không thể chấp nhận lao ngục và phán xét cuối nhân sinh cho mình.
Khi lão nhân lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi áo, nhắm ngay trán mình trong nháy mắt bóp cò súng, người duy nhất có thể nháy mắt phản ứng và cũng có thể chạy tới ngăn cản là Dương Thần, cũng không lựa chọn đi tới ngăn cản.
Không ai hoài nghi, đây là một quyết định chính xác cuối cùng của lão.
Ít nhất, lão mang theo một tia tôn nghiêm cuối cùng của gia chủ Đường gia.
Tuy rằng bị đối đãi rất tàn nhẫn, nhưng Đường Uyển và Đường Tâm vẫn vô cùng thương cảm, trong thời gian tới vẫn là khó có thể tiếp nhận.
Điều này làm cho Lý Độn và Đường Tâm sau khi trăm kinh trắc trở, sự ngọt ngào cũng có vẻ tái nhợt và ảm đạm.
Mất đi người tâm phúc mà mình nương tựa từ trước cho tới nay, người có năng lực tiếp nhận chức vụ gia chủ của Đường gia nhất, chỉ có hai người là Đường Uyển và Don Juan.
Nhưng vẫn đều là lấy đối thủ cạnh tranh cùng đối đãi hai người, cũng khiến người một nhà cảm thấy kỳ quái khi lựa chọn hòa bình cùng làm việc.
Don Juan vẫn như cũ, chủ yếu phụ trách sản nghiệp Đường gia ở bắc bộ, mà Đường Uyển vẫn như cũ quản lý sản nghiệp phía nam, mỗi người đều làm theo ý mình.
Theo lý thuyết, Đường Triết Sâm gần như là “tội phản quốc”, hẳn là khiến địa vị Đường gia bị hủy hoại trong vị trí bốn đại gia tộc, và đem đại bộ phận sản nghiệp thu vào quốc hữu.
Nhưng, khiến xã hội thượng lưu Yến Kinh cảm thấy buồn bực chính là, không ngờ Đường gia ngoại trừ Đường Triết Sâm chết đi thì hoàn toàn không tổn hao gì!
Thậm chí, Lý gia, Ninh gia, Dương gia cũng không nhân cơ hội này, nuốt chửng bộ phận của cải lớn của Đường gia.
Chỉ có người tiếp cận sự thật nhất, mới hiểu vấn đề mấu chốt nhất trong đó.
Đường gia tuy rằng không có Đường Triết Sâm, nguyên lão của nước cộng hoà, nhưng còn có Đường Uyển, Đường Uyển thật ra không đủ tư cách, nhưng Dương Thần bên người Đường Uyển, lại khiến Lý gia và Ninh gia cũng chưa có chủ ý gì.
Đặc biệt Lý gia, cho dù Lý Mạc Thâm nghĩ nên xử lý Đường gia như thế nào, cũng phải suy xét Dương Thần có nguyện ý hay không, mặc dù Dương Thần ở mặt ngoài nói cái gì cũng lười quản.
Còn nữa, Đường Triết Sâm tuy rằng đi rồi, nhưng để lại không ít bí ẩn.
Đầu tiên, Đường gia không ngờ mình có thù hận với Hồng Mông, phụ thân Đường Uyển là Đường Luân Tử, không ngờ còn có ẩn tình.
Tiếp theo, cái khăn che mặt thần bí ở Hồng Mông lại một lần nữa bị vạch trần, sứ giả Hồng Mông bị Nghiêm Bất Vấn chém giết, cũng không ai biết Hồng Mông sẽ có động tác gì.
Đối với đám người Lý Mạc Thâm mà nói, kế tiếp có thể phát sinh chiến đấu, không phải việc bọn họ có thể đi can thiệp, có thể thời khắc mấu chốt , còn cần mượn dùng lực lượng Dương Thần, đương nhiên sẽ không có việc gì lại đi tìm Dương Thần khiến hắn không vui.
Điều xấu hổ nhất, phải kể tới Thái Vân Thành thống lĩnh Viêm Hoàng Thiết Lữ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người sáng lập ra Hồng Mông lại phái tới sứ giả Hồng Mông, cùng kẻ thù đánh đập tàn nhẫn, lại không nghĩ rằng sứ giả Hồng Mông trực tiếp bị đánh chết!
Điều này làm cho Thái Vân Thành lo lắng thật sự, về sau có thể có người của Hồng Mông đến tìm hỏi hay không, giận chó đánh mèo, chẳng sợ căn bản không liên quan chuyện của hắn.
Cho nên, Thái Vân Thành trong lòng cũng chỉ có thể ngóng trông vào thân phận hai người con gái mình gả cho Dương Thần, Dương Thần về sau khẩn cấp kéo về phía cha vợ mình một phen.
Buổi chiều hôm đó, Đường Triết Sâm liền lấy lý do bị bệnh qua đời, công khai tin người chết.
Dương Thần tính toán thời gian, Lâm Nhược Khê đáp máy bay trở về Trung Hải, hẳn là tới buổi tối, vì thế cùng Đường Uyển tham gia lễ tang.
Đường Uyển trạng thái cũng không tốt, người mà mình có quan hệ thân cận hơn mười năm, lại đột nhiên phát hiện bị thân nhân luôn lợi dụng chính mình, và còn không cần quan tâm sinh mạng kết cục của chính mình, nếu không phải nữ nhân đã có kinh nghiệm tích lũy hơn bốn mươi năm, chỉ sợ sẽ bị đả kich không gượng dậy nổi.
Tang lễ của Đường Triết Sâm, ngoại trừ phân chia người phụ trách sản nghiệp của Đường gia ở các nơi trên thế giới, chỉ có Đường Đường không bị kêu trở về, Đường Uyển cũng không hy vọng con gái thấy bộ dáng tiều tụy của mình.
Màn đêm buông xuống, sau khi tiễn những người khách cuối cùng đến đưa tiễn lão nhân Đường gia, Đường Uyển một thân quần áo trắng mới về tới tòa nhà mà mình đang sống.
Thay đổi bất ngờ trong một ngày, dồn dập khiến cô có chút cảm giác nằm mơ, nhưng hết thảy đã phát sinh xong rồi.
Ngày mai bắt đầu, Đường gia nếu nói là một trong bốn đại gia tộc, không bằng nói là dựa vào gia tộc tài phiệt Dương gia ủng hộ.
Thời điểm Đường Uyển vào nhà, phát hiện Dương Thần đang ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, nhớ tới hôm nay nếu không phải nam nhân này liều mạng ngăn cơn sóng dữ, chính mình hiện tại đã hồn quy thiên, Đường Uyển vài phần cảm hoài, đồng thời ánh mắt nhìn Dương Thần lại dịu dàng vài phần.
Dương Thần mày nhíu lại, hắn nghe Ron nói phi cơ đã tới Trung Hải rồi, nhưng khi mình gọi điện thoại qua thì di động Lâm Nhược Khê cũng là tắt máy!
Tự mình gọi điện thoại về nhà, nghe νú Vương cùng Lâm Nhược Khê về đến nhà nói Lâm Nhược Khê đã tự lái xe đi ra ngoài, cũng không ở nhà, cũng không nói cô ở nơi nào.
Liên tục gọi điện tới văn phòng của Lâm Nhược Khê và điện thoại di động, Dương Thần đang muốn gọi điện thoại cho Molins, người cùng trở về Trung Hải chớ với Lâm Nhược Khê, hỏi ông ta nữ nhân kia rốt cuộc đi đâu, thì thấy Đường Uyển đi đến.
Thấy mỹ nhân sắc mặt tái nhợt hé miệng cười khẽ với mình, Dương Thần lại có chút đau lòng, thở dài, buông di động.
– Mọi người đi rồi?
– Ừ!
Đường Uyển gật đầu, đi đến phía sau Dương Thần, cong thắt lưng, ôm cổ Dương Thần, giọng điệu thật sâu.
– Đều là nói đến đưa tiễn, kỳ thật trong lòng đều nhạc nở hoa cười.
– Xem ra về sau em cùng Don Juan sẽ có không ít áp lực, không ít người hẳn là sẽ bắt đầu cảm thấy Đường gia rất dễ bắt nạt.
– Tùy bọn họ thôi, giống như cùng cao thủ so chiêu, ngay từ đầu động thủ, sẽ lộ ra sơ hở, em cũng không sợ, chẳng biết hươu chết về tay ai chưa chắc đâu.
Dương Thần sờ sờ khuôn mặt nữ nhân trơn bóng, đứng dậy, xoay người đem Đường Uyển ôm chặt lấy.
– Có muốn anh ở lại Yến Kinh vài ngày cùng em hay không.
– Anh đột nhiên trở về gấp như vậy, tân nương khẳng định đã hận anh chết đi được, em nghĩ vẫn là sáng mai nên trở về đi.
Đường Uyển cũng biết tin tức Lâm Nhược Khê trở về Trung Hải.
Dương Thần cũng là trong lòng cười khổ, việc này không phải đơn giản là hận chết chính mình đâu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nữa ấy chứ.
– Thời điểm này mà em còn có thể thông cảm cho anh, em cũng thật là giỏi.
Dương Thần vui đùa nói.
– Hứ!
Đường Uyển lườm hắn một cái.
– Trong mắt một số nhân vật tại Yến Kinh, em hiện tại là nữ nhân nhưng ăn cây táo, rào cây sung.
– Người nào dám nói Tiểu Uyển của ta như vậy, ta hiện tại phải đi giết bọn họ!
Dương Thần nghĩa khí nói.
Đường Uyển bật cười, cuối cùng có tơ tươi cười, ngữ điệu dịu dàng nói:
– Thời điểm này có người có thể dựa dẫm vào thật tốt, cảm ơn anh không lập tức trở về Trung Hải.
Dương Thần một bàn tay vỗ nhẹ lưng nữ nhân, một tay kia đặt sẵn trên bộ ngực đầy đặn kia của Đường Uyển, bộ ngực sung mãn chắc nịch khiến hắn rất có cảm giác hưởng thụ.
– Tuy rằng con người anh khá háo sắc, nhưng chỗ cần có lương tâm vẫn phải có, chỉ có điều có đôi khi cố cũng không được.
Dương Thần khinh cười nói.
Đường Uyển cảm nhận được mông không ngừng bị vuốt ve, rốt cục sắc mặt có vài phần ửng hồng, con ngươi nhuận nhuận ngẩng đầu, hướng môi Dương Thần hôn một cái.
– Em muốn làm tình!
Nếu không phải đứng gần như vậy, Dương Thần có thể nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Sợ run trong chốc lát, Dương Thần mới hít sâu một hơi:
– Em như thế nào trở nên trực tiếp như vậy.
– Nhưng có yêu cầu.
– Cái gì?
– Làm xong, em muốn vui vẻ về Trung Hải.
Đường Uyển dịu dàng quyến rũ cười yếu ớt.
Dương Thần không trả lời, mà là hai tay không chút khách khí xé ngực áo nữ nhân!
Lúc cúc áo trực tiếp bị đứt rơi xuống, Đường Uyển kinh hô một tiếng, mắc cỡ đỏ mặt nói:
Anh… Anh đừng thô lỗ như vậy… Ô ô…
Không đợi cô nói xong, Dương Thần đã hung hăng hôn lên môi đỏ mọng kiều diễm như hoa của nữ nhân.
Miệng lưỡi quấn quýt, tình cảm mãnh liệt phát ra như hỏa, mang theo chiếc lưỡi mềm ngọt như đinh hương, bị Dương Thần dùng sức hút cắn.
Một nụ hôn nồng nhiệt gần như khiến Đường Uyển hít thở không thông, Dương Thần lại xé nội y Đường Uyển, quần dài cũng bị trực tiếp xé nát hơn phân nửa, chỉ giữ lại một chiếc quần lót bằng tơ màu đỏ.
Thời điểm rời môi, Dương Thần đã đem nữ nhân ấn ngã vào tấm thảm phòng khách trước bàn trà.
Để nữ nhân ghé vào trên bàn trà, Dương Thần cả người từ phía sau đè lên, thở hổn hển, phụt lên nhiệt khí,
– Không thô lỗ như vậy, em ngày mai như thế nào sẽ vui vẻ về Trung Hải?
Đường Uyển bởi vì có chút thiếu dinh dưỡng mà mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân dưới của chính mình bị một cỗ lực nóng rực đánh vào sau, nên cái gì cũng không có biện pháp đi tự hỏi, theo bản năng phát ra âm thanh ngâm khẽ xâm nhập cốt tủy…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc