Theo đó, những đám mây mỗi lúc một dày lên, nặng trịch, va chạm vào nhau, đương nhiên chúng sẽ làm xuất hiện dòng điện quang.
Mọi người nháy mắt một cái, chỉ thấy cái đống đen nghịt trên bầu trời kia không ngừng phát ra tia lửa điện, tiếng sấm nổ vang, giống như xuất hiện thiên binh vạn tướng, vung cao lưỡi mác, khuyếch trương thanh thế.
Nghiêm Bất Vấn cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đối mặt với cảnh tượng như vậy, ngoài việc đứng ngây người tại chỗ, hắn ta cũng không biết làm gì khác hơn.
– Ngươi nhìn đi đâu vậy?
Dương Thần nheo mắt, hỏi một câu.
Nghiêm Bất Vấn quay phắt đầu lại, đã thấy trên tay Dương Thần không biết từ lúc nào xuất hiện một con rắn lửa quấn quanh.
Con rắn này hoàn toàn được tạo nên từ ngọn lửa đỏ rực. Không biết từ lúc nào đã quấn quanh cánh tay, nhiệt độ cực cao, thậm chí Nghiêm Bất Vấn đứng cách đó mấy chục mét cũng cảm nhận được năng lượng vô tận của nó.
Nhưng, rắn lửa trên tay của Dương Thần như vậy, lại không hề thấy Dương Thần có bất kì phản ứng khó chịu nào.
– Thiên địa rộng lớn, thảo mộc thủy thổ, phong lôi điện hỏa, đều đứng ở hai cực âm dương, tuy rằng Nam Ninh Ly Hỏa không bằng Tam Muội Thiên Hỏa, càng không thể so sánh với Huyền Bí Nghiệp Hỏa, nhưng cũng là nguyên lực thuần khiết của lửa được kết tinh giữa trời đất này. Đối phó với ngươi cũng chỉ cần chút công phu lẻ này là đủ rồi.
Vừa dứt câu, rắn lửa trên tay Dương Thần đột nhiên bay lên cao, lát sau hướng thẳng về phía Nghiêm Bất Vấn.
Ngay sau khi rời khỏi tay Dương Thần, con rắn lửa nháy mắt đã nhảy vọt lên.
Cánh tay vốn dĩ là con rắn lửa, không ngờ nháy mắt đã lớn lên gấp mấy lần, biến thành một con hỏa long to lớn cuồng ngạo.
Nghiêm Bất Vấn muốn tránh đi, nhưng lại phát hiện ra không gian xung quanh đều đã biến thành một biển lửa, ngoài việc bản thân bắt buộc phải chống trả ra thì không còn cách nào khác cả.
Một luồng năng lượng phản vật lại lập tức được tạo ra, lúc hỏa long nuốt chửng nguồn năng lượng ấy, cũng là lúc Nghiêm Bất Vấn cảm thấy da đầu như bị đốt cháy.
Trong mắt những người đứng trên mặt đất, bầu trời bây giờ giống như có bão mây đen kìn kịt, mà dưới tầng mây dày đặc kia con hỏa long gào rú như trong truyện thần thoại, nó khiến cho cả một mảng trời nhuốm màu đỏ.
Những nơi nó đi qua, đều khiến cho bầu trời như bị xé làm đôi.
Một bức tranh vô cùng tráng lệ! Giống như ánh sáng nơi tận cùng của trái đất, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây lại là một cảnh tượng của sự chết chóc.
– Á!!!
Giữa những tiếng gào thảm thiết, Nghiêm Bất Vấn phát hiện ra một điều vô cùng khó tin đó là năng lượng phản vật của mình tuy có thể triệt tiêu nguyên lực từ lửa này, nhưng nguyên lực của lửa mà hỏa long mang theo lại có sức mạnh vô cùng vô tận.
– Thân ở giữa đất trời, Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực, luân chuyển không ngừng, vĩnh cửu vô tận, ngươi sao có thể so sánh được chứ?
Nghiêm Bất Vấn như đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông, chốc chốc lại bị song lửa ngầm thiêu đốt một lần.
Nếu như không có năng lực tự khôi phục vô cùng mạnh mẽ, Nghiêm Bất Vấn tin rằng mình sớm đã biến thành đám tro tàn rồi.
– Đừng vội đắc ý, ta tuyệt đối sẽ không thua!
Nghiêm Bất Vấn rít lên, đá Thần ở ngực bắt đầu bùng nổ ra rất nhiều năng lượng phản vật, ánh sáng màu xám bạc lại một lần nữa lóe sáng.
– Cứ giãy dụa đi!
Dương Thần khinh thường sau khi nói một câu, tay vẫy một cái, ngọn lửa bất thình lình lại trào lên.
“Ầm! Đoàng đoàng!!!”
Trên mặt đất mọi người đều thấy hoảng sợ theo bản năng bịt lỗ tai lại.
Chỉ vì dòng điện bị xáo động, ánh lam tím xuyên qua đám mây đen sì, một tia chớp màu lam tím giáng xuống.
Tia chớp này cũng giống như ngày thường vẫn thấy vậy, vừa giáng xuống đã lập túc biến mất, nhưng lại biến thành những con rắn điện, bị Dương Thần nắm trong tay.
Đúng! Chính xác là nắm trong tay.
Liên tiếp những con rắn điện bị Dương thần nắm trong tay, một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, chúng giống như ngủ đông ngoan ngoãn nằm trong tay Dương Thần.
Ngay khi Nghiêm Bất Vấn cảm thấy uy lực của hỏa long đã tiêu tan không để cho hắn kịp thở, Dương Thần lại bắt đầu chuyển động.
– Thái Thanh Thần Lôi
Thần Lôi lượn qua lượn lại trên tay Dương Thần, gần như cùng lúc đánh thẳng về phía Nghiêm bất Vấn.
Nghiêm Bất Vấn căn bản không thể phản ứng kịp với tốc độ của lôi điện, e rằng có muốn tránh cũng không có chỗ để tránh.
“Bang! Tang tang!!!”
Không gian như bị sấm sét bổ làm đôi, ánh sáng ở giữa ánh lam tím khiến cho cả thế giới đều lòa đi. Chói mắt!
Nghiêm Bất Vấn cảm thấy được dòng năng lượng mạnh mẽ xuyên qua cơ thể của mình. Cơ thể không thể kiểm soát được nữa, toàn bộ năng lượng phản vật dưới đòn công kich sấm sét đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nếu như Christine và Poseidon và những người từng chứng kiến Dương Thần cướp tia chớp Cửu Thiên ở đây có lẽ cũng khó có thể tin được cảnh tượng trước mặt.
Chỉ vì, vốn dĩ Thái Thanh Thần Lôi chỉ dùng khi Độ Kiếp. Giờ phút này Dương Thần lại nắm trong tay tự do như một thứ vũ khí.
Quần áo của Nghiêm Bất Vấn sớm đã không còn mảnh nào rồi, toàn thân một màu đen sì, đá Thần trước ngực cũng màu đen, năng lượng phản vật tỏa ra yếu ớt, giống như bị Thần Lôi đánh cho không dám ngẩng đầu lên.
Dương Thần ngạo nghễ đứng giữa không trung, hững hờ liêc nhìn Nghiêm Bất Vấn dưới mặt đất một cái.
Chậm rãi đáp xuống mặt đất, Dương Thần đến bên cạnh Nghiêm Bất Vấn, tay giơ lên một ngọn lửa đỏ rực, giống như một đóa hỏa kim liên, nhẹ nhàng rơi xuống ngực của Nghiêm Bất Vấn.
– Còn đây là Tam Muội Thiên Hỏa, đã vượt quá những gì mà ngươi biết rồi! Tạo ra duyên thì cũng nên cắt đứt duyên ấy, đều do viến đá nhỏ này, hôm nay hãy cắt đứt nghiệt duyên này đi.
Nghiêm Bất Vấn mở trừng hai mắt, phẫn uất nhìn chằm chằm Dương Thần, nhưng không còn chút sức lực nào để chống cự nữa!
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, đã thấy một ngọn lửa màu vàng thiêu rụi đá Thần, từng làn khói đen tỏa ra, viên đá như không cam tâm rung rung giữa không trung, dần thu nhỏ lại.
Sau khi viên đá đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt Nghiêm Bất Vấn trở nên trống rỗng, ngây dại, dần dần biến thành trắng xám.
Thân thể dường như không thể tiêu diệt chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn bốc hơi.
Giống như trên thế giới này chưa từng tồn tại con người điên cuồng này.
Sau khoảng hơn mười giây, người nhà Lý gia và Thái gia ở hai bên mới phát ra những tiếng hoan hô vui mừng.
Thái Ngưng và Đường Uyển cũng vui mừng đến rơi nước mắt, Đường Tâm ôm lấy Lý Độn mặt vẫn còn trắng bệch, để lộ ra nụ cười mãn nguyện khi thoát chết.
Trận chiến ngắn ngủi chưa đến một giờ đồng hồ, nhưng lại khiến cho nhiều người có cảm giác buồn vui lẫn lộn, khổ tâm suy nghĩ, y như vừa trải qua hàng mấy thế kỉ.
Sự tồn tại của Nghiêm Bất Vấn đối với họ mà nói giống như tâm bệnh lâu ngày, đến hôm nay đã được chữa trị khỏi.
Đường Uyển và Thái Ngưng nhìn nhau mỉm cười.
Tuy rằng trước đây không có giao tình gì, nhưng lúc này sau khi trải qua cảnh thập tử nhất sinh, khiến họ thấy gần gũi với nhau nhiều hơn.
Hình ảnh Đường Uyển dứt khoát lựa chọn Dương Thần, Thái Ngưng xả thân vì Dương Thần đều gây ấn tượng mạnh cho đối phương.
Có lẽ về mặt tình cảm họ đều hi vọng đối phương sẽ không tồn tại, có thể bớt đi một người thì càng tốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong giờ phút này, đôi bên đều có sự tôn trọng giành cho đối phương.
Hai người cùng đi ra phía trước, xem xem Dương Thần rốt cuộc đã ra sao rồi. Đã thấy Dương Thần đứng đó, đột nhiên hai chân mềm nhũn.
– Dương Thần!
Tiếng kêu của hai cô gái lập tức khiến những người nhìn về phía Dương Thần, sự vui mừng biến mất.
Dương Thần bỗng nhiên đổ sập xuống mặt đất, mất hết khí lực bình thường, không hề có phản ứng gì.
Thái Ngưng ôm phía sau hắn, phát hiện ra Dương Thần không phải đã hôn mê bất tỉnh, mà sắc mặt có chút ngỡ ngàng, ánh mắt sâu thẳm.
Thở phào nhẹ nhõm, hai cô tò mò không hiểu đây là vẻ mặt gì nữa. Lẽ nào Nghiêm Bất Vấn hoàn toàn bị tiêu diệt không đáng để vui mừng hay sao?
– Anh sao vậy? Sao lại để bộ mặt ấy? Có chỗ nào không khỏe ư?
Đường Tâm hỏi han một cách thân thiết.
Dương Thần đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn lên không trung mênh mông.
Đám mây đen cuồn cuộn ban nãy đã tiêu tan, cuồng phong cũng không còn chút dấu tích gì nữa, chỉ có dấu vết của trận tàn sát trên mặt đất, có thể thấy trận đấu diễn ra vô cùng tàn khốc.
– Thân thể là đất trời, thế…
Dương Thần lẩm bẩm.
– Cái gì?
Hai cô nghe nhưng không hiểu gì hết.
Dương Thần hít sâu một hơi, không trả lời, chua xót nói:
– Đúng là tên không có trách nhiệm. Cho dù có dạy bảo, thì cũng phải dạy cho dễ hiểu một chút chứ…Cứ phải dày vò ta tới khi nào nữa đây!
Nghe Dương Thần lẩm bẩm, hai cô gái đều không hiểu gì
Dương Thần bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Thái Ngưng đang ôm mình, liền tựa vào trước ngực cô, cười đen tối, dụi mặt vào bộ ngực của cô…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc