Hắn, không ngờ vẫn thật sự không nhúc nhích!?
Bản thân bị trọng thương, Đại hòa thượng chỉ có thể thu lục ma côn lại, phóng đi tấm chắn màu đồng cổ, lại lần nữa hình thành nên hình ảnh tấm chắn cực lớn, bảo vệ ở bên ngoài. Khiến cho mình có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Sau khi từ tay áo lấy ra một viên đan dược không biết là vật gì, lập tức uống vào, Đại hòa thượng rõ ràng cần chữa thương ổn định bằng đan điền chân nguyên.
Dương Thần nhìn thấy cảnh tượng này trên mặt đất cũng có chút khiếρ sợ, thực lực mà Nghiêm Bất Vấn vừa rồi phát tác ra, khiến hắn không dám nói có thể cứng rắn đứng vững được!
Chẳng lẽ nào…
Nghiêm Bất Vấn cũng không vội mà tấn công Đại hòa thượng kia, với bộ đưa mắt nhìn đám người của Dương Thần trên mặt đất, nói:
– Thế nào, sợ rồi chứ? ta muốn các ngươi dần dần, dần dần, từng bước đi đến vực sâu của cơn sợ hãi… Các ngươi sẽ nhận ra, các người càng ngày càng tuyệt vọng… Nã pháo!
Chỉ còn lại bảy tám gã chiến sĩ kia, lại lần nữa phát ra pháo năng lượng phản vật chất!
Dương Thần tạo ra vòng bảo vệ, lại là một vòng bị năng lượng phản vật chất tấn công mạnh vào, sắc mặt sau một hồi trắng bệch, nhanh chóng bổ sung sức mạnh của trời đất, lập tức cùng với Thái Ngưng, Lý Độn, đi lên lại xử lý mấy tên chiến sĩ nhân bản.
Nhìn thấy mấy tên chiến sĩ nhân bản trở nên ít dần trên mặt đất, đặc biệt là người cầm pháo năng lượng phản vật chất, chỉ còn có năm người, Nghiêm Bất Vấn cũng không có chút gì căng thẳng.
– Chà, xem ra những vật thể thí nghiệm này không đáng tin cậy, nhưng thật ra còn có nhiều tiến triển.
Nghiêm Bất Vấn dường như đang khảo sát gì đó, nhàn hạ bước chầm chậm mấy bước trên không trung, liếc mắt nhìn Đại hòa thượng đang trị thương ở đằng sau tấm chắn đó, nhếch miệng cười:
– Con lừa ngốc, Hồng Mông các ngươi chỉ cử mỗi ngươi đến, không sợ chết cũng không có người báo tin cho ngươi?
Một đám râu ria của Đại hòa thượng không ngừng run rẩy:
– Tiểu tử Nghiêm gia, bần tăng lần này nhốt ngươi vào trong lục đạo luân hồi!
Dứt lời, dường như không kìm chế được cơn phẫn nộ, Đại hòa thượng sau khi mặc niệm Phật môn pháp quyết xong, đồng thời gọi ra lục ma côn, một tay cầm lấy chiếc thuẫn lớn màu đồng cổ hướng về phía Nghiêm Bất Vấn!
Chiếc thuẫn to đó phóng ra tia sáng rực rỡ, trong tiếng kêu cứng cáp nặng nề, hình thành nên một đợt sóng lớn vô cùng hung hăng!
Đại hòa thượng theo sát phía sau thanh thuẫn, lục ma côn trên tay giống như giao long rời biển, rõ ràng muốn kết hợp giữa thanh thuẫn to với lục ma côn lại, hình thành nên lực tiến công hai tầng.
Ý tưởng này thật hay, nếu là Nghiêm Bất Vấn kiêu ngạo, có gan chống chọi, có lẽ có thể nhân cơ hội đánh cho trọng thương.
Nhưng Nghiêm Bất Vấn khóe miệng cười lạnh lùng, rõ ràng không có ý định tránh né!
Chỉ nhìn thấy Nghiêm Bất Vấn giơ tay, ở lòng bàn tay, trực tiếp lóe ra một điểm sáng năng lượng phản vật chất màu xám bạc!
– Ầm!!
Trong tiếng nổ lớn phát ra, điểm sáng đó chợt lóe lên và không ngừng mở rộng, cuối cùng là một cột sáng lớn nhỏ to khỏe như cái cối xay.
Cột sáng đó so với pháo năng lượng phản vật chất đợt trước bắn ra không biết mạnh hơn mấy lần, cho dù uy lực tất cả hơn mười thanh pháo hợp lại, sợ rằng cũng không mạnh được như vậy.
Đại hòa thượng cũng không kịp va chạm với nó, đã bị toàn bộ cột sáng nuốt trọn!
Dường như trên bầu trời đều nhiễm một màu xám bạc, sau khi màu sắc đẹp đẽ dần dần u ám.
Mọi người mới nhận ra toàn thân đầy mồ hôi lạnh, Đại hòa thượng kia đã hoàn toàn biến mất!
Hai pháp bảo, một mặt tấm chắn màu đồng cổ đã vỡ vụn thành những mảnh sắt mục nát, rơi xuống, và lục ma côn kia, giống như bị vô số những giọt nước ăn mòn, không còn sáng bóng rơi xuống đất tan thành bột.
Bồng bềnh bồng bềnh, vài miếng mảnh áo cà sa màu đen bạc hoa văn còn lại, rơi vào trong đại viện Đường gia.
Giây sát!
Không ngờ lại là một chiêu hạ sát trong tích tắc!!
Công lực của hóa thần thời kì cuối, còn mang theo cả pháp bảo hộ thân, không ngờ lại bị hạ sát trong tích tắc như vậy?!
Lúc này mọi người mới tỉnh mộng!
Gã Nghiêm Bất Vấn kia vừa rồi rõ ràng là đang đùa giỡn, sau khi cho mọi người một tia hi vọng, lại trực tiếp nhốt hi vọng vào trong vực sâu!
Dương Thần vẫn giữ vững sự suy đoán của mình, nói:
– Pháo năng lượng phản vật chất đó, ẩn chứa năng lượng phản vật chất, toàn bộ là mình dùng chính năng lượng của cơ thể để bổ sung thêm vào, ngươi mới có ngọn nguồn của năng lượng này!
Nghiêm Bất Vấn thổi bàn tay, cúi đầu cười nói:
– Ta cũng không sợ nói với ngươi, hiện giờ, ta chính là đá thần, đá thần chính là ta.
Nói xong, Nghiêm Bất Vấn đột nhiên kéo áo khoác của mình ra!
Lại một cảnh tượng khiến người ta phải sợ hãi xuất hiện!
Chỉ nhìn thấy phần ngực của Nghiêm Bất Vấn, một khu vực chỗ trái tim, bên trong đúng là một khối đen xì, dường như một đoàn vật chất sống đang không ngừng nhúc nhích ở bên trong.
– Đá thần!
Dương Thần lập tức nhận ra vật thể đó là cái gì!
– Ngươi đã dung hợp đá thần vào trong cơ thể ngươi!?
Lại còn có con người điên cuồng khoa học một cách kinh sợ như vậy sao!? Lấy bộ phận của trái tim mình thay bằng đá thần!?
– Ha ha ha ha! Thế nào, sợ chứ!?
Nghiêm Bất Vấn cười hô hố nói:
– Ta bây giờ, với tần số năng lượng của đá thần hoàn toàn xứng đôi, đá thần lúc nào cũng truyền cho ta năng lượng phản vật chất tinh túy, ta trở thành đại não của đá thần, nó không bao giờ là thứ để các ngươi với tài trí bình thường lấy đi làm cái gì đó, vật nhỏ nhặt để thí nghiệm!
Chỉ có ta, Nghiêm Bất Vấn, mới có thể xứng với kiệt tác trong vũ trụ như vậy!
Nói xong, Nghiêm Bất Vấn đột nhiên giơ tay, một cột sáng màu xám bạc, ầm ầm bùng nổ ở khu vực nơi Dương Thần và mọi người đang ở!
Dương Thần dường như trong nháy mắt đã phản ứng lại, tạo ra vòng bảo vệ!
Và xung quanh chỉ còn sót lại năm tên chiến sĩ cầm pháo, cũng đều mở pháo phản vật chất!
– Ầm ầm ầm!!!
Lần này, vòng bảo vệ hình thành với sức mạnh của trời đất, bị chấn động vô cùng dữ dội!
Nghiêm Bất Vấn tùy ý khoát tay sử dụng năng lượng phản vật chất, còn mạnh mẽ uy lực hơn mười cỗ pháo trước!
Dương Thần không kìm nổi kinh mạch rung mạnh, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sông cuộn biển gầm, cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng trào ra một tia máu tươi!
– Lão Dương!!!
– Dương Thần!!
Lý Độn và Đường Uyển, Thái Ngưng đều kinh hãi kêu to.
Trong mắt bọn họ dường như Dương Thần vô địch, không ngờ lại bị đánh nội thương!?
Sau khi đứng vững lại, Dương Thần lập tức dùng “Hướng niệm diễn sinh kinh” nhanh chóng chữa trị nội thương của mình, nhếch miệng miễn cưỡng cười:
– Không sao, thương nhẹ thôi.
– Hừ hừ.
Nghiêm Bất Vấn cười nói:
– Năng lượng phản vật chất của ta, vô cùng vô tận, thương nhẹ sao? Đợi ta đánh ngươi mấy chục lần nữa, xem ngươi còn bị thương nhẹ không!!
Nói xong, lại định giơ tay lên lần nữa, không để cho Dương Thần có cơ hội thở dốc!
– Không cần! Bất Vấn đừng đánh!!
Bỗng nhiên, Đường Tâm vẫn trốn ở trong đám người, liền xông ra ngoài!
Đường Tâm với vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt có chút trắng bệch, lại lấy hết dũng khí, cầu xin Nghiêm Bất Vấn nói:
– Bất Vấn, anh hãy thu tay lại đi, đừng gây tai họa lớn nữa có được không!
Nói xong, Đường Tâm ấn lại bụng của chính mình, nói:
– Anh xem, ở đây…Ở đây là con của anh, lẽ nào anh nhẫn tâm như vậy, ngay cả con trai của mình cũng không bỏ qua sao!?
– Đồ tiện nhân!
– Đường Tâm! Em định làm gì vậy!?
– Tâm nhi….
Giữa đám người, có người không biết cha ruột đứa bé ở trong bụng của Đường Tâm, không ngờ là Nghiêm Bất Vấn, không nhịn nổi kêu to lên.
Nhưng khuôn mặt buồn bã và đau đớn của Lý Độn, lại có chút căm giận vô tận.
Đường Triết Sâm thờ ơ lạnh nhạt nhìn, dường như không có liên quan gì đến hắn, chỉ còn chờ đợi thu kết quả cuối cùng.
Nghiêm Bất Vấn nheo mắt, cười lạnh lùng nói:
– Đồ chó cái nhà ngươi, hóa ra vẫn còn sống?
– Cái gì…
Đường Tâm không dám tin vào những gì mà tai mình nghe thấy được.
– Ta nói ngươi là chó cái, ngươi vẫn chưa nghe rõ sao? Chó cái, chó cái, đủ rõ ràng chưa?
Nghiêm Bất Vấn nhếch miệng cười:
– Ngươi thật sự còn coi mình là người sao? Từ khi lão Đường sắp xếp cho ta quen biết ngươi, chẳng qua ngươi chỉ là đầu mối giả dối được dùng để làm thủ thuật che mắt, cơ thể ngươi trong mắt ta, chính là chiếc thùng tháo nước tùy ý muốn đùa bỡn thì đùa bỡn, ngươi không phải là chó cái thì là cái gì?
– Câm mồm!!
Lý Độn vô cùng tức giận, bước lên trước ôm lấy Đường Tâm, nổi giận nói:
– Ngươi là kẻ điên phát rồ, ngay cả con mình cũng muốn giết, ngươi mới là súc sinh!!
– Hừ.
Nghiêm Bất Vấn khinh thường
– Đứa nhỏ? Chỉ có người sinh cho ta, mới là đứa nhỏ, một con chó cái bởi vì ta có chút dạy dỗ nó, mang thai con chó con, coi như đứa trẻ sao? Nếu ngươi muốn chơi con chó cái này, ta sẽ tiễn ngươi cũng không sao cả.
Đường Tâm loạng choạng, bước chân đã đứng không vững, nước mắt như mưa, không ngừng chảy xuống, trong mắt tràn đầy màu tro tàn.
Cô nhìn thấy Dương Thần, người mạnh nhất đã có chút căng thẳng, mới nghĩ kéo dài thời gian một chút, tồn tại một tia may mắn, có lẽ Nghiêm Bất Vấn cũng sẽ mở lòng từ bi cũng không chừng.
Mặc dù cô chỉ ôm một tia hi vọng, mong rằng Nghiêm Bất Vấn tạm thời có chút tấm lòng, cô cũng biết Nghiêm Bất Vấn có lẽ sẽ không coi cô là gì, dù sao y sớm biết mình có con, nhưng thật không ngờ, kết quả còn tàn nhẫn hơn rất nhiều!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc