Đích xác trong lòng bọn họ đang rất rối loạn.
Tuy vẫn như Lã Vọng buông cần, cũng không chân chính ra tay can thiệp mâu thuẫn Dương Thần với tam đại gia tộc ẩn thế.
Nhưng không phải bọn họ không muốn mà bọn họ cũng sợ dẫn lửa tự đốt mình!
Tốc độ phát triển của Dương Thần vượt quá tưởng tưởng của bọn họ, lấy sức một người có thể khuấy đảo cả Huyễn cảnh, thật không giống một tên nhóc hơn hai mươi tuổi có thể làm nổi chuyện đó nhưng hắn làm được!
Điều này khiến các trưởng lão trong Huyễn cảnh không kịp đề phòng đến khi hiểu ra, áp dụng biện pháp với Dương Thần, thì bị hắn coi khinh giết luôn Huyền Cơ Tử.
Nhục như con trùng trục, các Thiên giai trưởng lão Hồng Mông luôn cao cao tại thượng có thể dễ dàng nhịn nổi sao?
Nhưng ai đi đòi lại mặt mũi đây? Một kẻ điên đầy lui cả quần hùng Lạc gia, chẳng lẽ bọn họ lại đi, thật sự bọn họ mạnh hơn Lạc Thiên Thu ak?
Đối mặt với quẫn cảnh như vậy, Hồng Mông chỉ có thể lặp đi lặp lại gác chuyện đối phó Dương Thần lại.
Vì thế xuất hiện tình trạng xấu hổ này.
Thấy mọi người không ai nói gì, Diêm Tú Minh nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, cười quyến rũ như một người phụ nữ:
– Ha ha… Mời Hộ trận giả ra mặt là không có khả năng, nếu hai vị kia muốn đã sớm ra tay rồi, chỉ sợ đối với họ toàn bộ Hồng Mông và tam đại gia tộc ẩn thế có chết hết cũng chẳng sao cả.
– Diêm trưởng lão, há có thể cuồng vọng ước đoán suy nghĩ của Hộ trận giả đại nhân?
Yến Vô Trần nhíu mi nói.
Diêm Thanh Tú hừ nhẹ:
– Chẳng lẽ không đúng sao, dựa theo uy áp Hộ trận giả năm đó mà phán đoán mạnh hơn Lạc gia chủ nhiều nhiều lắm, nhân vật thông thiên triệt địa kia sao có thể chấp nhặt với tôi.
Đám Lạc Thiên Thu, Ninh Chính Phong nghe vậy biến sắc, dường như năm xưa khi truyền chỉ thị cho Hồng Mông, Hộ trận giả hiển lộ chân nguyên uy áp?
So với Lạc Thiên Thu còn kinh khủng hơn? Chẳng lẽ tu vi là cảnh giới Thượng Thanh, thậm chí cảnh giới Ngọc Thanh.
Nếu là cảnh giới Ngọc Thanh, hai vạn năm trước nghe nói đã không tồn tại rồi!
Tuy nhiên, hai vạn năm trước rốt cục giam giữ Zeus như thế nào đến nay vẫn còn là điều bí ẩn bởi vì chưa ai từng thấy có người có thể khởi động “Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma Đại Trận”, cho nên không ai có thể chứng thực rằng liệu tu sĩ cảnh giới Ngọc Thanh có thể kich hoạt uy năng đại trận hay không.
– Như lời Diêm trưởng lão nói, Hộ trận giả chậm chạp không ra tay, hiển nhiên không xuất đầu vì tôi và các tu sĩ trong Huyễn cảnh; tôi không ngồi đây chờ chết nhất định phải tranh đoạt kỳ ngộ sinh tồn của bản thân.
– Các vị trưởng lão, trước mắt cơ hội lớn nhất là Hồng Mông cùng chúng tôi liên thủ khi Dương Thần dám tiến vào Huyễn cảnh chúng ta tru sát hắn; nếu Hồng Mông còn tiếp tục do dự, không hiệp trợ đến lúc đó, Dương Thần đánh tan chúng ta thì đã quá muộn rồi.
Ninh Chính Phong mạnh miệng nói.
– Hừm? Ninh gia chủ mười phần nắm chắc có thể giết được Dương Thần? Theo chúng tôi được biết Dương Thần dưới sự bao vây của quần hùng Lạc gia vẫn an toàn rời đi mà.
Liễu Thì Nguyên không tin nói.
Vẫn không hề hé răng, cong lưng, dáng vẻ đáng khinh, mặc áo bào đen, lão quái Âm Thủ Chí lúc này phát ra tiếng cười gian “Ha ha”.
– Xem ra lão hủ lâu lắm không lộ diện các người lại quên mất sự tồn tại lão hủ rồi chăng?
Vài vị Thiên giai trưởng lão nhăn mày lại, mấy vị nghĩ ra điều gì đó hai mắt sáng lên.
Mà tứ đại trưởng lão tỏ vẻ suy đoán.
– Âm Thủ Chí, ông muốn ra tay?
Yến Vô Trần hỏi.
– Ha ha… Đã tới nước này, lão hủ còn không ra tay, các người còn có để yên cho tôi không? Khụ khụ…
Âm Thủ Chí ho khan vài tiếng, lưng còng run lên cười nói:
– Yên tâm đi, có lão hủ ở đây, thực lực của hắn còn chưa đủ gây sợ hãi gì.
Ninh Chính Phong cười nói:
– Các vị không cần nghĩ nhiều, lần này trưởng lão Âm Thủ Chí quyết ý rời núi chỉ vì đối phó mình Dương Thần mà thôi, không phải đối phó các chư thần; đối với trưởng lão Âm Thủ Chí cũng không phải chuyện khó.
Một đám các Thiên gia trưởng lão gật đầu, ngẫm lại quả thật có đạo lý,
– Như lời ông nói cho dù tru sát được tên nghịch tặc Dương Thần này vậy đối phó với các chư thần phải làm sao?
Yến Vô Trần hỏi.
Tiêu Mạnh Vu vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên cười ha hả:
– Yến trưởng lão, ông suy nghĩ nhiều quá, trên thực tế chúng ta bây giờ căn bản không cần phải chiến đấu với các chư thần, chân chính tấn công Huyễn cảnh chỉ có Dương Thần. Dương Thần ở Tiêu gia quyét ngang Thanh Đế tháp, lại đi Lạc gia đại khai sát giới, đã giết đỏ cả mắt rồi.
– Tin chắc rằng, hắn biết chúng ta tấn công nhà hắn, hắn sẽ lại đến. Đến lúc đó, chúng ta có thể thừa cơ vây giết.
– Về phần các thần, bọn họ kiêng kị Hộ trận giả và Thần Ma Đại trận còn không thèm để chúng ta vào mắt; nếu không sẽ không chỉ đến ba gã chủ thần, các chủ thần khác không hiện ra rồi.
Lời này tuy nghe rất đau tai nhưng xác thực có đạo lý.
Ánh mắt Tứ đại trưởng lão nhìn nhau một chút, cuối cùng Yến Vô Trần mở miệng:
– Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, tên Dương Thần này từ trước đến giờ giết người như ngóe, chỉ sơ sẩy một chút sẽ khiến Hồng Mông thây ngang đầy đất. Tôi còn cần suy nghĩ cẩn thật mới quyết định có xuất thủ hay không.
– Bốn vị nếu đến đây, không bằng tới Tĩnh Liên Đảo u tĩnh phía dưới nghỉ ngơi, sau khi chúng tôi thảo luận xong sẽ nói cho các vị quyết định của Hồng Mông.
Lạc Thiên Thu và Ninh Chính Phong không có ý kiến gì, dù sao Hồng Mông và gia tộc ẩn thế liên kết với nhau đối kháng tên điên Dương Thần trái ngược lẽ thường, đừng nói tất cả các Thiên giai trưởng lão, tứ đại trưởng lão chưa chắc toàn bộ đáp ứng.
Cho nên, bốn người dưới sự dẫn dắt của chấp sự Hồng Mông đi xuống bên dưới Thiên Khung đảo yên lặng chờ đợi.
Nơi chiêu đãi khách quý của Hồng Mông, Tĩnh Liên Đảo rất yên tĩnh. Nó nằm lơ lửng giữa Thiên Khung đảo và quần Địa Giai; là nơi tiên sương mịt mù, hồ nước trong suốt rất khác biêt. Trước mấy gian phòng bằng gỗ lim có treo cổ tự, đây là nơi nghỉ ngơi dành cho khách.
Bốn người bước vào, sau đó mấy nữ tu sĩ Hồng Mông bày biện hoa quả thượng hạng rồi lui ra ngoài.
Lạc Thiên Thu, Ninh Chính Phong đều ngồi xuống, chầm chậm thưởng thức trà. Còn Âm Thủ Chí cùng một đoàn hắc vụ lơ lửng trên không, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Duy chỉ có Tiêu Mạnh Vu không thoải mái lẩm bẩm nói:
– Mấy tên lão gia Hồng Mông này còn do dự cái gì… Đặc sứ của bọn họ cũng bị Dương Thần giết, căn bản không để ý tới sự chiêu an của bọn họ; tổ chim bị phá trứng còn có thể nguyên vẹn sao… Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng, Dương Thần sẽ không xuống tay với Hồng Mông?
– Đến khi Dương Thần tiếp tục trưởng thành, toàn bộ Hoa Hạ, Hồng Mông còn chỗ nào yên ổn dung thân? Hay là bọn họ có thể nhịn được cơn tức này.
– Ha ha, Mạnh Vu huynh, anh nóng quá không tốt đâu. Vừa đoạt lại vị trí gia chủ từ Tiêu Mạnh Nhạc phải cao hứng một chút mới đúng?
Ninh Chính Phong nhấp một ngụm trà thơm.
Tiêu Mạnh Vu hừ lạnh, ngạo nghễ nói:
– Lão Nhị kia là đồ ngu, chết chưa hết tôi, tôi sớm biết hắn không đảm đương gia chủ được mấy ngày. Tôi mới là gia chủ Tiêu gia thực sự, giờ lấy lại danh xưng có gì mà phải cao hứng?
– Đúng rồi, Mạnh Vu huynh, nếu Tiêu Mạnh Nhạc kia chết rồi, cháu hắn Tiêu Dương Húc anh định xử lý thế nào? Đây là một hạt giống tốt?
Ninh Chính Phong híp mắt nói.
Trong mắt Tiêu Mạnh Vu hiện lên một tia lạnh lẽo:
– Ninh Chính Phong, anh nên rõ ràng… Hừ, nên xử lý thế nào, tôi tự biết; từ trước đến nay tôi luôn làm theo lẽ công bằng, xuất phát từ lợi ích của Tiêu gia.
Lời này thật lòng bao nhiêu, sát khí trong mắt ông ta đã rõ rành rành.
Lần này, Tiêu gia liên hợp tấn công hải ngoại, Tiêu Mạc Tranh, Tiêu Mạnh Nhạc đều chết trận, trong nhà chỉ còn Tiêu Dương Húc, là người thừa kế đời thứ ba chân chính nhất.
Nhưng y không phải con cháu Tiêu Mạnh Vu, muốn sống sót là cả một vấn đề không hề nhỏ.
Nhưng trong lúc nguy nan này, cũng không ai ra mặt tìm Tiêu Mạnh Vu, đi bảo hộ Tiêu Dương Húc. Tên nhóc này sống hay chết thật ra không có ảnh hưởng lớn gì, cùng lắm sau khi vượt qua cửa ải khó này về sau, để Tiêu Mạnh Vu tìm trong mấy trăm con cháu đời thứ ba một người thừa kế là được.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên từ bên ngoài bay tới một bóng hồng mềm mại.
– Lạc Thiên Thu! Lão còn có mặt mũi tới tìm cái chết? Xem ta vặn cái đầu chó của lão?
Người phụ nữ này có dung mạo diễm lệ phi thường, nhưng rất lạnh lùng. Cây phất trần bay múa, vô số mao tiên bạch sắc bốn phương tám hương quấn lấy nhau, gắt gao đánh tới cổ Lạc Thiên Thu.
Lạc Thiên Thu bình thản uống nước trà, bộ dạng tùy tiện dường như không chú ý tới cô gái này.
Ninh Chính Phong, Tiêu Mạnh Vu cũng không có động tĩnh, nở nụ cười quỷ dị, ở ngoài xem kịch vui.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc