Sắc mặt của Dương Thần âm trầm bất định, vẻ đau khổ trong ánh mắt, dần dần cũng được bình tĩnh lại, rõ ràng có chút cô đơn.
Hai anh em Apollo và Almis nhìn nhau, thở dài, cũng lẳng lặng rời đi.
Poseidon nhìn Dương Thần một lát, sau đó thản nhiên nói:
– Đừng quá suy nghĩ về chuyện cũ nữa, người trẻ tuổi, có tính cách là tốt rồi, nhưng phải nhìn đối phương là ai, đôi khi quá tự tin, cũng chính là ngu xuẩn…
Nói xong, Poseidon cũng biến mất trong bóng đêm.
Dương Thần siết chặt tay, đứng lặng yên trong bóng đêm một lúc lâu, thở dài.
Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, không phải là thân thể mệt mỏi, mà là trong lòng, những gì mình làm mình gây ra, chẳng lẽ lại cao ngạo không thể chịu nổi giống như người con gái kia nói, “tương lai, chắc cũng sẽ không thay đổi” sao?
Cuộc đời mình, quả thực đúng như những gì cô ta đoán, tất cả sớm đã định trước rồi?
Những hành vi mình làm bây giờ, lúc nào cũng là làm theo tâm ý của cô ta?
Nhưng, nếu như “tương lai sẽ không thay đổi”, thì lúc đó mình lựa chọn ngược lại, có phải cũng trong dự đoán của cô ta không?
Không ai có thể tự nói với mình, là đúng hay là sai, cũng không ai có thể tự nói với mình, vì, thực lực của cô ta trước mắt đứng trên cao, không ai có thể ngỗ nghịch được.
Cô ta rốt cục muốn làm gì? Gaia cứ vẫn hấp thụ năng lượng mặt trời như vậy, sẽ có kết quả gì!?
Dương Thần cảm thấy đầu óc mình căng như dây đàn, nhưng lại không tìm được lối thoát.
Giống như một bàn tay to trong bóng tối đen như mực, chộp lấy mình, coi mình như một cái tượng gỗ, tùy ý chơi đùa, nhưng lại không thể nào cảm giác được, khiến hắn phát điên!
Vốn dĩ tưởng là đồng minh, là bạn, đột nhiên biến thành mình như chưa từng quen biết bọn họ vậy.
Hay là, so với việc các chư thần sống lâu vạn năm, sõi đời, bản thân mình quả thực chỉ là một nhân vật nhỏ mới ra đời, quả thực vẫn đang đùa giỡn chính mình?
Dương Thần lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều về những thứ này nữa, bây giờ hắn bất chấp những chuyện của Gaia và Athena, gia tộc ẩn thế của Huyễn Cảnh là họa đầu, bản thân mình cũng không có hành động gì, e là phải chuẩn bị tốt để ngóc đầu trở lại rồi.
Một bóng dáng xoẹt qua, bay về phía đông.
Trước đó không lâu, Huyễn Cảnh, vùng trung ương.
Chư Thiên đảo nơi mà Hồng Mông đang ở, chính là chỗ này.
Nếu từ xa nhìn tới, càng có thể nhìn thấy Quỷ Phủ Thần Công mà những thượng cổ Tiên nhân lưu lại này, kinh tâm động phách đến cỡ nào.
Tòa nhà lơ lửng kia, trận pháp dùng từng phù văn màu vàng kim nhạt chống đỡ, vững vàng đứng trong không trung.
Nhờ vào linh khí trong Huyễn Cảnh, mấy vạn năm rồi vẫn hoạt động.
Hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi, cái gì cần có cũng có, dòng nước từ trận pháp hội tụ thủy linh bên Thiên Khung đảo trên tầng cao nhất chảy xuống, chảy vào từng con sông phía dưới.
Những thác nước giống như từng dải lụa màu xanh trắng, lớn nhỏ từ Địa giai, một mạch lại xâu chuỗi đến Huyền giai, Hoàng giai.
Số lượng Hoàng giai là nhiều nhất, theo thứ đi lên, cùng với đẳng cấp càng lúc càng cao, thì số lượng lại càng ít đi.
Thiên Khung đảo tầng cao nhất, thì lại chỉ có một phù đảo lẻ loi trơ trọi.
Còn ở trên tầng trời cao của Thiên Khung đảo, là một đại trận cực lớn nhìn miên man bất tận.
Đại trận này chính là sứ mạng Hồng Mông làm bảo vệ, giam giữ yêu ma thượng cổ, cũng bao gồm cả đại trận thượng cổ của lãnh tụ chư thần thiên chúa Zeus – “Đại trận mười hai Đô Thiên Thần Ma”!
Đây có phải là cái tên ban đầu của đại trận hay không, cũng không có khảo cứu nào ghi rõ, các Tiên nhân thượng cổ không biết tốn bao nhiêu kế sách diệu kế và thần thông thông thiên, tạo ra đại trận này, trình độ phức tạp như này, hoàn toàn không phải là những tu sĩ bây giờ có thể tưởng tượng được.
Thậm chí, những tu sĩ hai vạn năm trước đối chiến với chư thần, chỉ nhìn vào những thứ mà thượng cổ Tiên nhân ban cho, cũng đã khiến bọn họ vô cùng kính sợ đại trận này rồi.
Không có đại trận này, bọn họ cũng chỉ có kết cục bị Zeus và Athena tàn sát.
Tuy nhiên, sau khi thu phục Zeus hai vạn năm trước, thì đại trận cũng không có chút động tĩnh nào nữa.
Không ai biết đại trận vận hành như nào, đến một số Tiền bối của hai vạn năm trước, cũng không lưu truyền lại bất kỳ phương thức nào để khởi động đại trận này.
Bảo vệ của Hồng Mông, cũng chỉ là trên giấy, các trưởng lão Thiên giai của Thiên Khung đảo Hồng Mông, cũng không ai biết, nên sử dụng đại trận này như nào.
Bí mật này, cũng chỉ có vài nhân vật lớn thượng cấp Hồng Mông mới biết, vì đây là chuyện cũng không vẻ vang gì, cái gọi lại sứ mệnh của đại trận bảo vệ, thực ra cũng chỉ là dẹp loạn phía dưới đại trận mà thôi.
Nếu không như vậy, cũng sẽ không phân cao thấp với gia tộc ẩn thế, dù sao ngay cả Zeus cũng không thể nào phá tan phong ấn đại trận, những tu sĩ của gia tộc ẩn thế, tuyệt đối không thể đánh lại được.
Đại trận mười hai Đô Thiên Thần Ma, là độc lập, trầm mặc yên tĩnh, uy nghiêm, nó giống như một Thiên nhãn của Tiên nhân thượng cổ để lại, chăm chú quan sát các tu sĩ hậu duệ phía dưới.
Khiến cho bọn họ lúc nào cũng biết, sự sống sót của bọn họ, là dựa vào tổ tiên, mà so với tổ tiên, thì bản thân nhỏ bé yếu ớt đến cỡ nào…
Trung tâm Thiên Khung đảo, có một khoảng cây xanh bao quanh, cổ kính, một khoảng lầu các điêu long họa, mây mù mở ảo, giống như Tiên cảnh vậy.
Trong trung tâm vùng lầu các này, là một đài cao rộng rãi được làm từ những tảng đá xanh.
Bốn phương tám hướng của đài cao là mười hai cột đá cực lớn rộng ba thước vây quanh. Những cột đá này rất xấu xí, nhưng những pháp bảo bình thường căn bản cũng không thể nào lay động được những khối đá đen huyền này.
Nơi này, chính là hội trường nghị sự của các trưởng lão Thiên Khung đảo.
Hơn mười trưởng lão Thiên giai của Thiên Khung đảo, chỉ có mười hai trưởng lão thực lực cao nhất mới có tư cách đứng trên mười hai cột đá đen huyền kia.
Trong này, cũng chính là trung tâm quyền lực cao cấp nhất của Hồng Mông.
Lúc này, trên đài cao và khoảng đất trống xung quanh, cũng đã có không ít tu sĩ Hồng Mông đang đứng đó rồi.
Mấy trăm tu sĩ Hồng Mông, đa số là trưởng lão Địa giai, và phần lớn chấp sự Huyền giai, những người này có tư cách xuất hiện trong một số hội nghị quan trọng để dự thính, ngoài những thứ đó ra, ngày thường cũng không thể tùy ý ra vào Thiên Khung đảo.
Lần này thu hút lượng lớn tu sĩ Hồng Mông đến xem, nguyên nhân chính là trên đài cao xuất hiện khách quý.
Đám người đều đang bàn tán xôn cao, chỉ trỏ người đang đứng trên đài cao, nhưng cũng không ai dám quá lớn tiếng, cũng có chút sợ hãi vị khách mời này.
Đương nhiên, cũng có một số quý tộc trong Hồng Mông, khinh thường không như những tu sĩ bình thường vứt bỏ thân phận của Hồng Mông, đều vì một số vị trí của doanh địa, kiêu căng ngẩng cao đầu.
Trong đó, thế hệ trẻ tuổi của Yên gia Hồng Mông Yên Phi Vân, cùng với em gái Yên Phi Vũ, Yên Phi Linh cùng đứng chung một chỗ.
Sắc mặt của ba anh em Yên gia đều khó coi, đặc biệt là Yên Phi Vân và Yên Phi Vũ, chằm chằm nhìn người nào đó trên đài cao, trong mắt lộ vẻ hận thấu xương.
– Phi Vân huynh, với thân phận của anh, mấy người trên đài kia chắc cũng chẳng xa lạ gì, tiểu đệ vừa mới vào Địa giai chưa lâu, không biết vị nào mới là gia chủ của Lạc gia Lạc Thiên Thu người vượt qua Thái Thanh Thần lôi kiếp trong truyền thuyết.
Một người đàn ông trung niên cao gầy lộ vẻ kich động, tiến đến bên cạnh Yên Phi Vân sắc mặt lạnh lùng, cẩn thận hỏi.
Tên tu sĩ Quỳ Thủy kỳ cuối, cũng là trưởng lão mới thăng cấp của Địa giai, tên Chu Dịch, thích nghe ngóng các loại chuyện, lại biết nịnh nọt, nghe nói cũng là cơ duyên trùng hợp, tâng bốc nịnh nọt một trưởng lão Thiên giai, được đề cử thăng tiến.
Sau khi vào Địa giai, biết được Yên Phi Vân là con cả của Yên Vô Trần một trong tứ đại trưởng lão của Thiên giai, lập tức liền lượn qua phía Yên Phi Vân.
Lúc đầu Yên Phi Vân căn bản cũng không để ý, nhưng nhân vật tiểu tốt như này cũng có thể khiến gã cao mạo, nên cũng cho đi theo, coi như là một tên nô tài.
Nhưng Yên Phi Vân cũng không có nhiều thiện cảm với loại người như này, lạnh nhạt liếc nhìn, cười khẩy nói:
– Anh chẳng lẽ không biết đi cảm nhận uy áp chân nguyên của bọn họ? Còn cần hỏi sao?
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn vào tu sĩ trung niên trên đài cao tóc đen tung bay, đó chính là Lạc Thiên Thu!
– Ha ha, thật xấu hổ quá, tiểu đệ không so được với sự gan góc của Phi Vân huynh, căn bản không dám dùng thần thức nhìn qua.
Chu Dịch cười nịnh rồi lại hỏi:
– Phi Vân huynh, có thể giải thích cho tiểu đệ một chút, mấy vị đó có lai lịch như nào không, người khác nói tiểu đệ không tin, dù sao Phi Vân huynh mới là người có kiến thức rộng thực sự.
Yên Phi Vân khẽ hừ một tiếng nói:
– Ngoài tên Lạc Thiên Thu kia, thì ba tên còn lại, cũng là nhân vật trong thập đại cao thủ của Huyễn Cảnh, người mặc quần áo màu lam chính là gia chủ của Tiêu gia Tiêu Mạnh Vu, người mặc quần áo trắng chính là gia chủ của Ninh gia Ninh Chính Phong, còn lão quỷ âm trầm kia, là trưởng lão họ khác của Ninh gia, tên Âm Thủ Chí.
– Âm Thủ Chí trong thập đại cao thủ, chính là lão già giống tên ăn mày này sao?
Chu Dịch sững người, chuyện này quả thực y không biết.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc