Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần giới thiệu mình với Thập Thất cũng tự nhiên gật đầu với bia mộ.
Dương Thần quay đầu lại, tiếp tục nhìn bia mộ, tự cười mình nói:
– Em không được cười anh đâu, xem ra anh và cô ấy đã cùng nhau đi được đến ngày hôm nay ngay từ đầu đều là có em phù trợ.
… Người con gái ngốc nghếch này nói muốn nhảy lầu tử tự để bắt ép anh phải kết hôn cô ấy, em cũng không phải không biết anh là người thuộc số ít những kẻ trên thế gian này thấy chết mà không cứu.
… Nếu như không phải vì ánh mắt và khí chất của người con gái này quá giống em thì khi đó anh đã quay đầu bỏ đi, mặc kệ cô ấy có chết hay không.
… Anh và cô ấy đã trải qua bao nhiêu những ngã rẽ cuộc đời, ai cũng đã mắc phải không ít sai lầm, cũng trải qua những lúc vui vẻ và cả sự khổ đau…
… Có đôi khi anh cũng đã từng nghĩ, có phải là em đang cố tình trêu đùa anh hay không, bản thân đã trốn tránh trách nhiệm, đã bỏ đi trước, lại còn đưa một người con gái rất giống em đến bên cạnh anh, chẳng khác nào trêu đùa một đứa trẻ.
… Nhưng sau này anh mới phát hiện ra rằng, Lâm Nhược Khê không phải là em, từ lâu anh đã xem cô ấy hoàn toàn độc lập, cô ấy là vợ của anh…
… Để làm rõ chuyện này, anh và cô ấy còn cãi nhau nữa…
Nói tới đây, Dương Thần quay đầu cười với Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cũng cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt khẽ hé nở một nụ cười.
Dương Thần thở ra một tiếng,chầm chậm đứng dậy phủi bụi trên quần.
– Thập Thất, anh phải đứng trước mặt em, đến nói những lời này với em, anh nghĩ em cũng sẽ hi vọng anh sẽ đưa ra được sự lựa chọn như thế này.
… Tuy anh sẽ mãi mãi thương nhớ về em, nhưng, để công bằng với người vợ bây giờ của anh, anh nhất định phải chôn chặt hình ảnh em trong sâu thẳm trái tim mình.
… Anh sẽ không để em ra nữa, bởi vì, anh sẽ cùng người con gái bên anh lúc này đi đến hết con đường tương lai…
Đối diện với bia mộ, Dương Thần nghiêm nghị nói.
Khóe mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ lên, đôi mắt ngấn lệ, cô ngẩng đầu hít một hơi dài mới không chế được cảm xúc của mình.
Dương Thần quay người lại hỏi:
– Chúng ta xuống nhé?
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
– Em có thể nói với chị ấy vài lời không?
Dương Thần cười gật đầu:
– Tất nhiên rồi, những gì muốn nói anh cũng đã nói hết rồi.
– Cảm ơn.
Lâm Nhược Khê đi lên phía trước một bước, Dương Thần hiểu ý lùi lại phía sau, im lặng đứng nhìn từ phía sau.
Cô gái đứng đối diện với bia mộ, im lặng chăm chú nhìn ngôi mộ thật lâu rồi mới khẽ cúi đầu.
– Chào chị, em là Lâm Nhược Khê, mặc dù đây là lần đầu tiên em đến đây, có chút mạo muội, nhưng em vẫn muốn nói… Em đang yêu người đàn ông đã từng là người quan trọng nhất với chị.
… Chị quen anh ấy trước, chị yêu anh ấy trước, những điều này em chẳng có cách nào tranh được với chị, vậy nên em cũng biết chị sẽ mãi mãi còn trong trái tim anh ấy.
… Đã có một khoảng thời gian em đã luôn ghen tị vì trong tim anh ấy luôn mãi cứ ấp ủ hình bóng chị, tự cảm thấy em chỉ là vật thế thân của chị, lòng tự trọng của em không cho phép điều đó.
Nhưng, bây giờ em sẽ không bao giờ đố kỵ như thế nữa đâu. Vì chính chị là người đã cứu người đàn ông này, là người khiến anh ấy quay trở về đất nước này.
… Sau đó lại là chị để em gặp người đàn ông vẫn còn sống này, em đã yêu anh ấy, để em có thể bên cạnh một người đàn ông bình thường, một cô gái hơn hai mươi tuổi như em đang mong chờ một tình yêu tốt đẹp, một cuộc sống hôn nhân bền chặt.
… Ký ức ngày xưa cùng chị khiến trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy có lỗi, bởi vậy mà anh ấy đã lưỡng lự thật lâu rồi mới đến nơi này gặp chị.
… Có thể vì anh ấy thấy một người con gái như em quá đáng thương, rồi tự nhiên có một ngày anh ấy nói muốn theo đuổi em, hỏi có thể thích em được hay không….
… Thật sự anh ấy chẳng ra làm sao cả, có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí rất khó khăn để có thể tìm ra được ưu điểm của anh ấy, nhưng em lại chẳng thể nào cự tuyệt được anh ấy.
… Có lẽ đây là điều mà người ta vẫn thường hay nói, tình yêu đích thực thường không có lí do.
… Thôi, nói tóm lại, hôm nay em cùng anh ấy đến đây, em muốn hứa với chị, người đã cứu anh ấy…
Lâm Nhược Khê dịu dàng kể, cô cúi đầu, ánh mắt nhìn Dương Thần chứa chan tình cảm.
Dương Thần cắn môi, những lời nói thật tâm của cô gái khiến hắn không làm thế nào có thể giữ được bình tĩnh nữa.
Lâm Nhược Khê lại dường như không có cảm xúc gì, tiếp tục quay về phía ngôi mộ mỉm cười.
– Chị Thập Thất, em đồng ý với chị… Đợi đến khi nào em rời xa thế giới này để đến một thế giới khác, em sẽ để anh ấy quay trở lại bên cạnh chị.
… Nhưng, khi nào em vẫn còn sống, em nhất định phải để anh ấy bên cạnh mình.
… Nhưng bây giờ, khi ở trước mặt chị, trên đỉnh núi, hay dưới chân núi, em sẽ không để anh ấy động vào người em, khong dù chỉ một chút…
… Đây là điều duy nhất em có thể làm cho chị.
– Nhược Khê…
Dương Thần run rẩy gọi một tiếng, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, vì sao ban nãy cô ấy không cho mình nắm tay, còn không để hắn động vào người dù chỉ một chút.
Những rung động từ trong trái tim khiến Dương Thần không kìm được một tiếng nghẹn ngào.
Lâm Nhược Khê dường như không nghe thấy gì, lau lau khóe mắt rồi lại cười trước bia mộ:
– Phải rồi, em quên không nói với chị, em sẽ không để anh ấy phải quên chị đâu, dù là bất cứ lúc nào, khi anh ấy muốn như thế.
… Nhưng… em sẽ không quay trở lại nơi này nữa, em sẽ chỉ đi cùng anh ấy đến chân núi thôi, đợi đến khi mặt trời lặn, khi trời đã tối hẳn, đợi khi anh ấy xuống núi, quay trở lại bên cạnh em.
Gió núi thổi qua, những lời của cô dường như cuốn theo làn gió.
Nói xong, Lâm Nhược Khê lại cúi đầu trước mộ, rồi quay người nói với Dương Thần:
– Chúng ta đi thôi anh, bây giờ có thể xuống núi được rồi.
Dương Thần khẽ thở ra, gật đầu, đang định giơ tay nắm lấy tay Lâm Nhược Khê thì bất chợt lại nghĩ đến những lời cô vừa nói, lại ngượng ngùng rụt tay lại.
Lâm Nhược Khê coi như không nhìn thấy gì, tự mình chầm chậm đi xuống núi.
Dưới chân núi, sóng lớn vỗ ầm ào.
Mặt trời buổi chiều đang lặn, ráng chiều nhuộm hồng cả vùng sơn dã.
Sau khi xuống núi, hai người lại yên lặng đi một đoạn đường, khi vừa đến chỗ đỗ xe, Dương Thần bỗng nhiên lớn tiếng gọi.
– Em yêu của anh!!!
Dương Thần quay người, hai tay bế bổng ngang người Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc hét lên, cô công chúa bị ôm lấy bất ngờ vô cùng hoảng sợ.
Dương Thần ôm chặt lấy cô quay liên tục mười mấy vòng, khiến cô dâu đáng thương chóng hết cả mặt mày mới thả cô xuống.
Không đợi Lâm Nhược Khê nói xong, hắn đã hôn “ chụt chụt” ba cái lên miệng cô, thậm chí nước miếng còn dính lại quanh mép.
– Phì.
Lâm Nhược Khê lau lau miệng, xấu hổ nói:
– Toàn là mùi đồ biển ăn trưa nay! Anh sao lại hâm lên thế này?
Dương Thần cười ha ha:
– Chính vì em đáng yêu quá đấy, ôi, vợ tôi sao lại đáng yêu thế này nhỉ, có phải trước đây chuyên ngành trong trường đại học của em là “Làm thế nào để trở thành một cô gái đáng yêu” không?
– Anh nói lung tung cái gì thế, ban nãy còn rất nghiêm túc cơ mà, sao bây giờ lại thiếu đứng đắn thế này.
Lâm Nhược Khê đau đầu nhìn Dương Thần.
Dương Thần nháy mắt:
– Sao nào, cảm thấy khác biệt quá lớn sao?
– Anh nói xem.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
– Ban nãy còn cảm thấy anh rất thành thực, sao chỉ mới một chốc mà đã thành thế này rồi? Còn nữa, nếu anh đã nặng tình như thế, tại sao vẫn giữ quan hệ với những cô kia? Lẽ nào anh không cảm thấy có lỗi với em sao?
… Anh nói thật đi, những lời anh nói trước bia mộ toàn là nói dối, đúng không?
– Sao lại thế được, anh thì cũng có những lúc chân thật chứ.
Dương Thần cười khoan thai:
– Hơn nữa, đây không phải là chủ đề cũ sao, đương nhiên là anh cảm thấy có lỗi với em…
– Vậy anh…
– Nhưng anh cũng không thể có lỗi với bọn họ.
Dương Thần toét miệng cười:
– Họ chẳng có danh phận gì, mà vẫn tình nguyện cùng anh, thậm chí còn làm cho anh rất nhiều chuyện, cũng không phải vì họ không có ai theo đuổi nên chỉ có thể chọn anh…
… Huống hồ anh cũng không thể lừa dối tình cảm của mình, thực sự anh cũng thích họ. Nói anh dâm đãng cũng được, bảo anh vô sỉ cũng chẳng sao, tất cả anh đều không quan tâm, có những chuyện không thể quá thiên về lí trí, bởi vì đó là những chuyện thuộc về tình cảm.
… Nhưng cũng như những gì anh vừa nói, số phận đã để anh và em nên vợ nên chồng, nên em chỉ cẩn thoải mái hưởng thụ đám cưới ngày mai, hưởng thụ cuộc sống sau này thôi.
… Nếu như em muốn lên mặt với những cô gái kia thì ít nhất cũng phải đợi đến khi hôn lễ kết thúc đã, nhưng mọi chuyện cũng đã nói hết rồi, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng không thể nói với anh những chuyện đại loại như chuyện li hôn, bởi vì phục hôn rất tốn kém đấy…
Lâm Nhược Khê giận run lên, trừng mắt nhìn hắn:
– Chẳng trách không ai trong bọn họ đến dự hôn lễ, vì họ đều sợ bị anh làm cho tức chết.
Dương Thần nói bằng vẻ không hề để tâm:
– Dù có là như thế thì cũng chẳng sao, hì hì, chúng ta đến chỗ Ron trước đi, trời sắp tối rồi, ăn cơm xong, em với mẹ và νú Vương cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh thì đi xác nhận lại tất cả các bước tiến hành của ngày mai.
… Phòng ngủ tối nay anh sẽ bảo họ sắp xếp, còn tự tay anh sẽ chuẩn bị phòng tân hôn, đợi sau đám cưới sẽ cho em xem.
– Còn có phòng tân hôn nữa sao?
– Cô bé ngốc, sao lại nói những lời thừa thãi như thế?
– Anh… anh mới ngốc ý!
…
Sắp xếp mọi việc như thế, Dương Thần không giải thích gì thêm đẩy cô xuống núi rồi lên xe, lái xe quay về.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc