– Ron, không đến nỗi chứ, gia tộc Constantin tuy rằng mục nát chút, nhưng rượu ngon vẫn không hề ít.
– Này… đây là rượu tôi định cất giữ, để vài năm nữa lúc sắp chết thì uống đó…
Lão già Ron khóc lóc nói.
Solon cứng ngắc nói tiếp:
– Muốn chết thì dứt khoát chút, đừng làm hỏng rượu.
– Cái con chim lông đỏ một mắt chết tiệt này! Đây không phải rượu của ngươi, ngươi và lão mập kia phải đền tiền!
Ron không có chút phong độ nào kêu to.
Nhưng hai gã kia sao chịu đền tiền, một gã nhìn ra xa, một gã lắc lắc tai, làm như không nghe thấy.
Dương Thần nhìn ông già có chút đáng thương, vỗ vỗ bờ vai lão, nói:
– Thôi đi, hai chai rượu này coi như hôm nay mọi người cùng nhau uống, tôi nhớ rõ ta có mấy chai rượu nho trắng của làng rượu Chateau năm 1811, ông giúp tôi lo việc cất giữ, chắc phải biết ở đâu đúng không, đi lấy lại đây uống đi.
Ron vẻ mặt cảm kich nói:
– Vẫn là Minh Vương các hạ tốt, nhưng… rượu đó không hợp khẩu vị tôi, có thể đổi thành hai chai Methuselah của trang trại rượu Romanee Conti không?
– Cáo già! Thôi đi! Methuselah một chai cũng bằng hai lần chai Trân châu đen!
Macedonia nói.
Dương Thần cũng có chút bất đăc dĩ, mấy người này thật vẫn y như lúc trước biết cách đòi hỏi.
Nhưng hắn cũng không có hứng lắm với rượu ngon, cho nên hào phóng đồng ý với Ron.
Sau đó, mọi người ngồi xuống, đầu bếp Isabela mập mạp bưng ra các món hải sản phong phú của Địa Trung Hải, Brewster ngoan ngoãn giúp mọi người rót rượu.
Lúc dùng cơm, mấy người và Dương Thần cũng nói chuyện phiếm, phần lớn dùng tiếng Anh, để đám người Lâm Nhược Khê dễ hiểu hơn.
Chỉ có điều, toàn nghe thấy những từ như máy bay chiến đấu, đầu đạn hạt nhân, tàu ngầm hạt nhân…, cảm thấy sởn tóc gáy.
Ăn được một nửa, Isabela vỗ bàn nói:
– Mấy người thật là, có tiểu thư Lâm và phu nhân, nói chuyện đánh đấm làm gì, ngày mai là đại hôn lễ của Minh Vương các hạ, không thể nói chuyện thú vị hơn sao?
Đối với cha mình và ông nội nhà chồng, cô bé này không chút khách khí.
Brewster một bên vỗ tay nói:
– Tôi đồng ý lời vợ yêu.
Macedonia bực mình thằng cháu mắng:
– Theo đuôi!
Nhưng cũng là mắng thầm, không dám phản bác Isabela, hiển nhiên mấy người này bị cô bé mập này quản gắt gao.
Solon khó khăn nhếch miệng cười:
– Bella ngoan, con không biết là nói chuyện chiến tranh sẽ vô cùng thèm ăn sao?
– Đó là bố ấy, ông già.
Isabela xem thường.
Nói xong, cô bé béo từ trước mặt đem ra một mâm thức ăn đưa đến trước mặt Quách Tuyết Hoa và νú Vương.
– Hai vị phu nhân, hai vị nếm thử, cái này là Bacalhaua Braz, một món ăn của Bồ Đào Nha, có cá tuyết, lại dùng trứng gà và rau quả làm thành, hẳn là phù hợp với khẩu vị người phương Đông.
Isabela cười nói.
Quách Tuyết Hoa và νú Vương liếc nhìn nhau, hai người đích thực cảm thấy nơi này không hợp khẩu vị, tuy rằng nguyên liệu là hải sản rất ngon, nhưng cả hai thật không ăn được những miếng hải sản này.
Nhận lấy món ăn xong, cả hai cùng đơn giản cảm ơn Isabela, dù sao cả hai cũng không biết tiếng Anh.
Isabela say sưa bắt đầu giảng giải cho Lâm Nhược Khê tên các món ăn và nguyên liệu, thật ra là trực tiếp gạt đám đàn ông sang một bên.
Cứ như vậy, bữa ăn vô cùng náo nhiệt.
Sauk hi kết thúc, Ron hướng về phía Lâm Nhược Khê làm tư thế mời, đi đến gian phòng làm việc của ông ta ở bên cạnh.
Dương Thần vốn cũng rất ngạc nhiên, muốn đi theo xem một chút nhưng bị Quách Tuyết Hoa ngăn lại.
– Ngốc nghếch, hiện giờ không được xem áo cưới, để hôn lễ ngày mai nhìn mới có ý nghĩa.
Quách Tuyết Hoa giáo huấn.
Dương Thần cảm thấy cũng phải, thêm chút cảm giác thần bí, hiệu quả sẽ tốt hơn, vì thế nén sự tò mò, ngồi trong nhà Ron uống hồng trà, xem ti vi.
Quách Tuyết Hoa và νú Vương được Isabela mời, mang theo một người phiên dịch trên đảo đi thăm quan xung quanh.
Đối với bọn họ mà nói, nếu đây là nhà Dương Thần, cũng chính là nhà bọn họ, đương nhiên cũng muốn tìm hiểu.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại có Dương Thần, Macedonia và Solon.
Uống hồng trà hoàng gia Anh, Dương Thần bỗng nhớ ra cái gì, hỏi
:
– Đúng rồi, bọn Edward đâu?
Solon nói:
– Edward đi đón Kathleen và Giản, chắc là tối sẽ đến.
– Mấy ngày nay ở London, thế vận hội Olympic vẫn đang diễn ra, Kathleen tham dự không ít cho nên khá bận, đến tham gia hôn lễ xong lại phải chạy về tham gia lễ bế mạc thế vận hội.
Macedonia giải thích nói.
Dương Thần lúc này mới nhớ đến, chính mình cũng không chú ý đến việc thế vận hội đang tiến hành.
– Minh Vương các hạ, ngài không định đi thăm cô ấy sao…
Solon do dự nói:
– Dù sao ngài cũng phải kết hôn rồi, lại còn là ngày mai.
Tay Dương Thần hơi run rẩy, trong mắt hiện lên chút suy nghĩ phức tạp, sắc mặt có chút thâm trầm.
– Cũng muốn đi một chuyến.
Dương Thần gật đầu.
– Này, Ưng lông đỏ, ngươi không có việc gì nói chuyện đó làm gì, đang vui mà.
Macedonia không hài lòng nói.
– Tôi chỉ là thiện ý nhắc nhở, tôi nghĩ Mình Vương các hạ cũng muốn đi.
Solon khinh thường liếc mắt nhìn.
Dương Thần khiến hai người đừng ồn ào nữa, cười nói:
– Đúng là nên như vậy, tôi hơn hai năm trước rời khỏi đây, cũng chưa quay lại thăm cô ấy, cô ấy ở thế giới bên kia các cũng rất hận tôi… Hiện giờ ở đây kết hôn, lại không nói với cô ấy một tiếng, tôi trong lòng cũng không yên tâm.
Cũng tốt, để tôi hôm nay đem quá khứ chôn vùi, chính thức đón đợi cuộc đời mới đi.
Trong lúc ba người đàn ông nói chuyện có chút thương cảm, ở cách đó một vách tường là một gian phòng nhỏ màu đỏ, lại là một cảnh khác.
Nơi này là phòng làm việc thường ngày của Ron, là nơi thiết kế và trưng bày các tác phẩm của ông.
Toàn bộ bốn phía phòng làm việc, rực rỡ muôn màu là váy nữ đẹp đẽ, quí giá phong cách Bohème, khí thế xa hoa.
Ron lúc này đang đứng ở ngoài phòng thử quần áo, có chút căng thẳng xem lẫn chờ mong nhìn tấm màn màu cà phê che lấp phòng thử.
Hai nữ trợ thủ của ông đang ở trong giúp Lâm Nhược Khê mặc áo cưới đã thiết kế.
Qua mười phút sau, hai người trợ thủ rốt cục đi ra, sau đó tấm màn từ từ kéo ra…
– Ồ…
Lúc Ron nhìn thấy cô gái đi từ phòng thử quần áo ra, không khỏi kinh ngạc.
Lập tức, ông hắng giọng, làm dấu thánh giá, dường như cảm động sự hậu đãi của thượng đế.
Ánh mắt của Ron khó hoạt động được, vô cùng tán thưởng nói:
– Tiểu thư Lâm, cô là tân nương đẹp nhất mà tôi gặp trong cả cuộc đời này… Ha ha, đương nhiên cũng có công lao tôi thiết kế áo cưới.
Lâm Nhược Khê nhìn chính mình trong gương, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt thân váy, cũng có bộ dạng khó có thể tin được.
Dường như mặc chiếc áo cưới này sẽ khiến toàn bộ khí chất và cử chỉ của mình đều thăng hoa.
– Cảm ơn ngài, tiên sinh Ron.
Lâm Nhược Khê cười hỏi:
– Bộ áo cưới này có tên không?
– Ừ, câu hỏi rất hay.
Ron cười cười nói:
– Cái áo cưới này, tôi gọi nó là Demeter.
Lâm Nhược Khê nghi hoặc nói:
– Có chút quen tai, đó là tên một người?
– Không, không, đây là “Mẫu thân” của cô.
Ron cười thiện ý nói:
– Persephone đại nhân, là mẫu thân của cô trong thần thoại, là Demeter, nữ thần Mùa màng.
Tôi dùng cái tên Demeter này đặt cho chiếc áo cưới, có ý là chiếc áo sẽ như mẫu thân của cô, che chở cô đi vào giáo đường kết hôn.
Lâm Nhược Khê lúc này mới hiểu ra, gật gật đầu, vui vẻ nhận chiếc áo cưới.
Lúc này, Ron lại vòng quanh cô hai vòng, chặc lưỡi tán thưởng nói:
– Nhìn thế này, thật đúng là rất giống, đặc biệt là khí chất, mặc áo cưới vào rồi, không hề sai biệt…
Tuy rằng Ron nói rất khẽ, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn nghe thấy, cô đang vô cùng hạnh phúc, hỏi:
– Cái gì rất giống?
Ron giật mình, có chút xấu hổ nói:
– Hẳn là tiểu thư Lâm cũng biết, trong quá khứ, người phụ nữ duy nhất của Minh Vương các hạ, là tiểu thư Thập Thất.
Trước đó, solon và Giản, Kathleen đều nói, cô và tiểu thư Thập Thất, về khí chất và thần thái vô cùng giống nhau, hiện giờ xem ra, tôi cũng phải công nhận cách nói đó.
Nghe vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi vẻ mặt buồn bã, mất tự nhiên cười nói:
– Thật ư… đáng tiếc tôi chưa từng gặp cô ấy.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc