Một trong hai gã trưởng lão đã ý thức được tình huống không ổn, tu vi của bọn họ như muối bỏ bể, nhỏ bé đáng thương.
– Hừ, chạy được sao?
Dương Thần cười nhạo, không đợi hai người kia kịp chạy trốn, Hỗn Độn đỉnh đã sản sinh lực hút cực lớn, khiến hai người không chạy ra được khỏi cửa mà từ từ bị hút về sau. Họ sử dụng toàn bộ sức mạnh, chân nguyên thôi động đến mức tận cùng, vẫn là một tấc một tấc tới gần Hỗn Động đỉnh.
Hỗn độn vội vàng lao tới, hỗn độn thú ảnh bạo ngược phô thiên cái địa rơi xuống trên đầu hai vị trưởng lão, một hơi nuốt lấy một trưởng lão trước, sau đó hung hăng nuốt tiếp tên thứ hai.
Tiêu Chỉ Tình đứng phía sau Dương Thần thấy một màn như vậy, mặt mũi trắng bệch.
Cô không nghĩ tới hỗn độn đã khôi phục nhiều như vậy, uy thế bậc này, nhân vật Minh Thủy kỳ vốn tính là cao tầng của Huyễn cảnh, nhưng trước miệng Hỗn độn chỉ như con cừu nhỏ, cá nằm trên thớt không thể phản kháng.
Nói đi nói lại cao thủ Minh Thủy kỳ không yếu ớt chút nào, mà do uy áp của hỗn độn khiến bọn họ không nghĩ ra phương pháp xử lý trong chốc lát, thần trí đại loạn, hơn nữa Dương Thần bên cạnh thị uy, pháp bảo cũng không kịp lấy ra, vốn có thể kéo dài thêm chút thời gian giờ cũng không được.
Trong nháy mắt, Dương Thần đã mang theo Tiêu Chỉ Tình ra khỏi phòng luyện đan, và cướp sạch mọi thứ có thể trong đan phòng.
Vừa định thu lại Hỗn Độn đỉnh mang theo vợ mình rời khỏi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cỗ chân nguyên uy áp đánh xuống.
Như cơn lũ quét bất ngờ ập tới, như Cửu Thiên Ngân Hà rơi xuống đất!
Dương Thần biến sắc, cảm giác một trận dao động khác thường từ phía sau truyền tới, thần niệm khẽ động, Hỗn Độn đỉnh bay thẳng ra đằng sau đón đỡ!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ thật lớn, đất rung núi chuyển, không ít bạch ngọc quỳnh lâu phát ra âm thanh “Cót két”, cả Lạc gia bảo như muốn nổ tung.
Trong giây lát Dương Thần cũng kịp nhìn kỹ, một tia chớp màu đỏ tím phá mây mà tới, như Cuồng Long quá hải, bay về phía hai người.
Lúc này va chạm cùng Hỗn Độn đỉnh, những bông hoa lửa bay tứ tán.
Hỗn Độn đỉnh bị tia chớp đỏ này đánh trúng, cực kỳ tức giận, nhưng hỗn độn cũng có vài phần cẩn thận, không hề như trước không kiêng nể một ai.
Dương Thần giật mình, nếu không phải mình phản ứng đúng lúc, mình coi như có thể ngăn trở, nhưng Tiêu Chỉ Tình ở bên cạnh chắc chắn sẽ lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát.
Pháp thuật thật cường đại! Nguyên lực thật khủng khiếρ.
Sắc mặt Dương Thần trở nên âm trầm, nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cổ bào màu xanh, khí vũ hiên ngang, tóc đen phất phơ trong gió, người đàn ông trung niên chắp tay đứng trên không mang theo khí thể của kẻ bề trên.
– Lạc… Thiên… Thu. . .
Dương Thần tuy chưa nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này nhưng không nghi ngờ gì mà gọi ra tên ông ta.
Dương Thần phát hiện, mình không nhìn thấu tu vi của Lạc Thiên Thu, tuy có thể phán đoán, lão hẳn là Nhược Thủy kỳ, nhưng tu vi cao thâm, trình độ chân nguyên hùng hậu, viễn siêu so với tưởng tượng của mình!
Nếu như so sánh Tiêu Đình Nhứ lúc trước và Lạc Thiên Thu, thì Tiêu Đình Nhứ đã đạt nửa mức giới hạn của tu vi Nhược Thủy kỳ, mà Lạc Thiên Thu sợ rằng đã vượt qua cả mức cao nhất rồi.
Nếu là người có tu vi Nhược Thủy kỳ tiến tới Cửu Thiên Thần Lôi kiếp, Dương Thần nghĩ, loại tu sĩ như Lạc Thiên Thu, làm việc sẽ không kiêng dè ai cả.
Nhất thời, Dương Thần cảm thấy áp lực ngày càng tăng, tựa hồ mình đã coi thường người đàn ông này.
– Hay cho một tên tiểu tử to gan lớn mật, xem ra, Lạc Phong đã bị mày giết!
Lạc Thiên Thu nhìn quần áo và đồ dùng Dương Thần, trong mắt lộ ra ý cười cổ quái, trông rất hài hước.
Dương Thần kinh sợ, không ổn rồi:
– Ông. . . Làm sao ông biết?
Lạc Thiên Thu cười hả hả, nói:
– Nhóc con, mày quá coi thường Lạc Thiên Thu là ai rồi, mày cho là mày có thể đem Tiêu gia quấy đến long trời lở đất, ta không có chú ý chút nào sao? Nơi này là Lạc gia, dưới mắt ta, chẳng lẽ ta còn coi chừng không được sao?
Trong lúc này, từ bốn phương tám hướng Lạc gia bảo có hàng trăm hàng ngàn tu sĩ xuất hiện, nếu bọn họ không nhận thấy dao động chân nguyên như thế, cũng không cần làm tu sĩ nữa.
Nhất thời, hội trưởng lão xuất hiện hơn trăm tên tu vi không đồng đều đứng xen kẽ nhau, đi tới phía sau Lạc Thiên Thu, mà thủ vệ ngoài cửa của Lạc gia, các tộc nhân ở chi thứ, các tu sĩ đầu nhập vào đều vây quanh hai người Dương Thần.
Bao gồm cả Lạc Thiên Lý, Lạc Hàng, Lạc Tiểu Tiểu … đều có mặt đủ.
Lạc Hàng nhìn thấy Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình, trong mắt nổi lên tức giận vô cùng, sát khí nổi lên.
Còn Lạc Tiêu Tiêu giật mình che miệng nhỏ nhắn của mình lại, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lạc Thiên Thu vung tay lên, tiếng nói được chân nguyên hỗ trợ lan truyền khắp Lạc gia bảo.
– Mọi người trong Lạc gia bảo nghe rõ! Người này là nghịch tặc trước kia đã giết Thái thượng trưởng lão Tiêu gia Tiêu Đình Nhứ, tên là Dương Thần, cũng là chồng của Tiêu Chỉ Tình.
– Hôm nay, người này dùng âm mưu quỷ kế hại chết Đại quản gia Lạc gia chúng ta Lạc Lôi, hơn nữa lại giết Đại trưởng lão Lạc Phong ở bên ngoài! Vừa lúc nãy, lại cướp sạch phòng luyện đan Lạc gia, hại chết mười trưởng lão, tính mang Tiêu Chỉ Tình đi.
Lời của gia chủ vừa phát ra khiến tất cả mọi người trong Lạc gia bảo đều nuốt một ngụm khí lạnh!
Lạc phong đã chết! ? Lạc Phong là cao thủ Nhược Thủy trung kỳ, đường đường Đại trưởng lão, cứ như vậy bị hại chết!
Lạc Thiên Lý ở phía sau nghe nói vậy, sắc mặt tái nhợt như giấy Tuyên Thành, nhìn quần áo Dương Thần mặc trên người, lão đột nhiên ý thức được cái gì. . .
Lạc Thiên Thu lớn tiếng nói:
– Người này tu vi cao thâm, quỷ kế đa đoan, lại có thượng cổ pháp bảo Hỗn Độn đỉnh trong tay, mọi người không cần tiến lên chịu chết, để bổn tộc trưởng, tự mình ra tay trừng trị.
Với mệnh lệnh này, tu sĩ Lạc gia ở đây nhìn Lạc Thiên Thu rất kính nể.
Bọn họ đều không nhìn ra tu vi của Dương Thần, nhưng đều có thể nhận biết, áp lực mà Dương Thần tạo ra cho bọn họ.
Trong những lúc như thế này, Lạc Thiên Thu thân là tộc trưởng, tự động bước ra, lại cho bọn họ tránh ra ngoài, tự nhiên thu được không ít nhân tâm.
Dương Thần có chút tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mình bị lão chơi xỏ một vố.
Lạc Phong là Đại trưởng lão, lão là tộc trưởng không tiện diệt trừ, vừa lúc có cơ hội, lão không thèm ngăn cản mà mượn tay mình trừ đi.
Lúc này chờ mình vào phòng luyện đan tàn sát bừa bãi một phen, lão mới chạy đến, nói chứng cứ vô cùng xác thực, khiến cho trên dưới Lạc gia một lòng đối địch, sau đó thân là tộc trưởng lão lung lạc được nhân tâm, trừ đi đối thủ.
– Ha, ha….
Dương Thần cười lớn, nhìn thẳng Lạc Thiên Thu nói:
– Ông chịu đựng tốt thật, ông đã biết tôi hạ thủ với Lạc Lôi, cũng biết tôi hạ thủ với Lạc Phong, vậy khẳng định ông cũng biết vợ mình Lãnh Thanh Thu cùng hai em trai Lạc Thiên Lý, Lạc Phong cùng tên quản gia Lạc Lôi làm gì nhỉ?
– Ông bị cắm sừng nhiều năm như thế rồi, bây giờ ở đây thích đôi co với tôi không thấy bẽ mặt ak?
– Woa…!
Bốn phía truyền tới những tiếng hô kinh hãi của tộc nhân Lạc gia, tin tức này quá chấn động.
Nhưng Lạc Thiên Phu mặt không đổi sắc, nhe răng cười nói:
– Mày vùng vẫy giãy chết, thật cái gì cũng có thể nói được. Quản gia Lạc Lôi và Đại trưởng lão Lạc Phong bị mày hại chết, giờ lại vẩy bẩn sự thanh bạch của phu nhân cùng em trai ta! Mày cho rằng làm thể có thể sống rời khỏi đây sao?
Lạc Thiên Thu nói vậy, người trong Lạc gia bảo đã “Hiểu rõ” rồi, hóa ra là Dương Thần “Quỷ kế đa đoan”, càng thêm sự thù hận với Dương Thần.
Phía sau, Lạc Thiên Lý mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, cho tới giờ, gã vẫn tin là anh cả không biết gì về chuyện đó, nhưng giờ rõ ràng là giả bộ hồ đồ.
Bởi vì chuyện này, nói trắng ra là không có chứng cứ đấy!
Lạc Hàng cùng Lạc Tiêu Tiêu ánh mắt đều trở nên phức tạp, một người là mẹ đẻ, một người là thành viên trong gia đình, không thể chuyên tâm được nữa.
Dương Thần không ngờ Lạc Thiên Thu phản pháo, phủ nhận sạch bách; nhất thời không biết nói gì cả. Ông ta thật tốt bụng, biết vợ ngoại tình mà vẫn bỏ qua.
Bỗng nhiên, một đạo chân nguyên mật ngữ truyền âm thẳng vào tai Dương Thần…
– Nhóc con, mày coi thường ta quá rồi đấy, đừng nghĩ người đàn bà Lãnh Thanh Thu kia có thể ảnh hưởng được gì đến ta.
– Ta nói cho mày biết, ta nhận ai là vợ thì đó là vợ ta; một khi ta không nhận đó là vợ ta thì sao ta phải quan tâm cô ta ở cùng với ai một chỗ?
– Thức thời thì giao bản thật của “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” ra đây, ta lưu lại cho một mạng. Hôm nay, mày bước chân vào Lạc gia bảo, căn bản không có cơ hội thoát ra ngoài.
Ở đây không có ai tu vi cao hơn Dương Thần và Lạc Thiên Thu nên không ai có thể biết hai người truyền âm với nhau những gì?
Dương Thần sửng sốt, phát hiện mình đã thua một trận.
Đúng vậy, Lạc Thiên Thu căn bản không xem Lãnh Thanh Thu là vợ, cô ta có làm cái gì với người đàn ông nào lão sao phải quan tâm; vợ chồng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.
Mình thật ngu xuẩn, cấp bậc cao thủ loại này, quả nhiên có quan niệm riêng của mình.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc