Tiêu Mạc Hối cười tà nói tiếp:
– Thật ra tôi cũng không sợ lão Nhị cho lắm, dù hắn thực sự có con riêng, nhưng tu vi bản thân lại không bằng tôi. Hơn nữa, tôi có sự ủng hộ của Từ gia, tuy lão Nhị cưới con gái Từ gia nhưng lại không bắt được trái tim của cô ta.
– Có Từ Thiếu Cung đứng bên Tiêu huynh, kế thừa gia chủ nắm chắc trong tay, vị tộc trưởng gia tộc chúng tôi ưu ái Từ Thiếu Cung có thừa, phẩm chất anh ta tuy rằng ác liệt nhưng người anh ta để ý nhất định có bản lãnh thật sự.
Lạc Thiên Lý nói về người anh cả Lạc Thiên Thu cảm xúc đầy phức tạp, khinh thường có, lại có cả sự kính sợ.
Tiêu Mạc Hối híp mắt lại cười nói:
– Thiên Lý huynh, huynh yên tâm, có “ma huyết Đào Ngột” mà Tiêu gia truyền thừa từ Thượng cổ, chỉ cần người bị hại nhiễm phải sẽ cả đời biến thành ác nhân; không bao lâu sau sẽ đưa huynh lên thượng vi. Tới lúc đó, Lạc gia sẽ do Thiên Lý và Lạc Phong huynh nắm trong tay.
Lạc Thiên Lý và Lạc Phong nghe xong bật cười lớn, Tiêu Mạc Hối cũng cười ha ha. Đây đích thực là ba anh em tốt cùng chung chí hướng.
Ở cạnh đó, Dương Thần nghe hết thảy, cái gì “ma huyết Đào Ngột”, hình như là thứ để đối phó Lạc Thiên Thu gì đó? Lợi hại lắm sao?
Ba tên này cười thật ghê tởm, đều không phải loại tốt lành gì, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng cái gọi vật họp theo bầy là đây, chỉ sợ bọn chúng đã cùng nhau tại đây làm không biết bao nhiêu truyện tai họa cho gia tộc.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng là leo lên vị trí người cầm quyền cao nhất.
Về phần lục đục sau khi thượng vị vậy thì hồi sau nghĩ tiếp.
Tiêu Mạc Hối đạt được mục đích, chuẩn bị rời đi chợt nhớ điều gì, hỏi:
– Không biết hai vị có biết lai lịch nghịch tặc không đội trời chung với Tiêu gia như thế nào không? Nếu biết xin cho biết?
Lạc Phong và Lạc Thiên Lý tỏ vẻ lực bất tòng tâm lắc đầu.
Tiêu Mạc Hối hơi thất vọng một chút, nếu gã có thể biết người nọ là ai thì sẽ là người có công lớn nhất trong gia tộc.
Cùng thảo luận các việc cần làm, sau đó Tiêu Mạc Hối nhanh chóng rời đi, tuy nơi đây hoang vu không một bóng người nhưng cũng phải hết sức cẩn thận.
Khi Tiêu Mạc Hối rời đi, Lạc Phong và Lạc Thiên Lý nhìn nhau rồi nhìn lên trời cười ha ha.
– Đại trưởng laõ, Tiêu Mạc Hối nắm được Tiêu gia trong tay, việc Lạc gia thâu tóm Tiêu gia không phải là khó, thật là một tên ngu xuẩn.
Lạc Thiên Lý cười lạnh.
Lạc Phong mở một hộp linh dược ra, nhìn linh khí linh dược tràn đầy, mỉm cười nói:
– Nếu như không phải tên đệ đệ hắn khó đối phó, chúng ta đâu có thể yên tâm làm giao dịch với gã. Nhất mạch Tiêu gia nếu không bị trừ bỏ thì chính là tự diệt vong.
– Em nhất thời không hiểu tại sao, bọn chúng thậm chí còn không biết tên tiểu tử thối kia là ai, tuy nói ở thế tục Tiêu gia không có thế lực, nhưng tên nhóc kia có thể vì một bà νú Hóa Thần sơ kỳ mạo hiểm ra tay, không cần nghĩ cũng biết có quan hệ với Tiêu Chỉ TÌnh, lại còn phái người truy tìm trong Huyễn cảnh, quả thật là chuyện cười nhất thiên hạ.
– Kệ bọn chúng đi, chờ khi bọn chúng tìm được tên súc sinh Dương Thần kia, công phu tổn hao không ít, lại cùng Dương Thần giằng co, bất kể ai thắng ai thua đối với Lạc gia đều có lợi, không phải sao?
Lạc Phong cười khẽ.
Lạc Thiên Lý vuốt cái đầu bạc, suy nghĩ nói:
– Căn cứ thủ đoạn của tên Dương Thần kia xác nhận hắn là Cửu Thiên Thần Lôi kiếp không sai, nếu tên điên kia giằng co với Tiêu gia thì tốt, nếu quay sang dây dưa với Lạc gia thì cũng mệt đó.
– Hừ sợ cái gì, có việc gì cũng không đến lượt chúng ta quản, Lạc Thiên Thu từ trước đến giờ đều cho mình là siêu phàm, gã là gia chủ là nằm trong Top 10 cao thủ, do gã đối đầu. Tốt nhất cùng Dương Thần liều mạng người chết ta sống, chúng ta ngồi chỗ tốt làm ngư ông đắc lợi.
Nói tới đó hai người cảm thất vui sướng vô cùng, cười đắc ý dẫn người rời khỏi khu rừng tuyết.
Dương Thần trốn sau sườn dốc phủ tuyết, suy tính triển khai toàn bộ hỏa lực, dùng Hỗn Độn đỉnh hút lấy đám tiểu lâu la, còn bản thân chặn đứng hai tên Nhược Thủy kỳ, làm thịt bọn chúng.
Nhưng suy đi tính lại cũng không ra tay, thứ nhất ở đây khá gần Lạc gia, thứ hai không biết hai tên này có pháp bảo hung mạnh nào không, thực lực ra sao nếu mình không thể nhanh chóng giết chết bọn chúng để chúng trốn về Lạc gia có thể khiến tính mạng Tiêu Chỉ Tình như màng chỉ treo chuông.
Dương Thần cũng đã nghĩ ra một kế, đã thấy hình dáng Lạc Phong và Lạc Thiên Lý việc trà trộn vào Lạc gia còn có gì khó nữa?
Khi đêm xuống, trăng sáng sao thưa.
Dương Thần biến thành hình dáng Lạc Phong, nghêng ngang xuất hiện bay về phía Lạc gia, đương nhiên tu vi được che dấu.
Nhìn thành rộng lớn được gia tộc xây dựng bằng vô số bạch ngọc, Dương Thần không thể không cảm thấy thán phục tài lực khủng bố vạn năm của gia tộc thượng cổ, những truyền thừa quý tộc thế tục hoàn toàn không thể so sánh được, đây tài phú tiêu chuẩn của cả một thế giới.
Dương Thần trong bộ dạng Lạc Phong đi vào Lạc gia khi đi bộ qua bờ tường vây, một gã võ sĩ mặc trang phục cổ đại, theo băng tay thủ vệ Lạc gia, gã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, kinh sợ vội quỳ xuống đất.
– Đại trưởng lão.
Gã hoảng sợ, đường đường là Đại trưởng lão Lạc Phong đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì, mà lại còn đi bộ tới.
Dương Thân giống như đang bị quấy rầy, đứng lại cau mày trách:
– Vội vàng hấp tấp thế làm gì?
– Tiểu… Tiểu nhân đáng chết, không biết Đại trưởng lão tới nơi này tuần tra.
Gã sợ hãi, run rẩy trả lời.
Dương Thần phất tay:
– Đứng lên đi, ngươi tên là gì?
– Tiểu… Tiểu nhân tên là Trần Lập.
– Vào gia tộc mấy năm rồi?
Dương Thần hỏi.
– Mười ba năm, trở thành hộ vệ bảy năm.
Trần Lập cung kính trả lời.
Dương Thần gật đầu nói:
– Tốt, làm tốt chức trách, trung thành tận tụy có thể thăng tiến, ngươi theo ta tới đây, ta có thứ thưởng cho ngươi.
Trần Lập nghe thấy vậy, rất mừng rỡ không phát hiện ra sự khả nghi của Dương Thần, gật đầu thật mạnh
Dương Thần dẫn đường không nhanh không chậm bay tới khu rừng bên ngoài cách Lạc gia một đoạn mới dừng lại.
Trần Lập cảm thấy nghi hoặc, tại sao Đại trưởng lão ban thưởng lại ở bên ngoài nhưng gã không dám chống cự cứ bám theo sau.
Dương Thần quay người, mỉm cười, trực tiếp hỏi:
– Trần Lập, ngươi có biết lúc trước Thiếu chủ có một cô gái tên là Tiêu Chỉ Tình không?
– Tiêu Chỉ Tình?
Trần Lập ngầm nghĩ trả lời:
– Đại trưởng lão nói là người phụ nữ Tiêu gia kia, tiểu nhân có nghe nói qua, nhưng có điều chỉ là hộ vệ nên không rõ ràng lắm.
– Ngươi biết cô ta đang ở đâu, tình huống thế nào không?
Dương Thần hỏi tiếp.
Trần Lập lúng túng nói:
– Đại trưởng lão… Ngài sao ngài lại hỏi tiểu nhân việc này, tiểu nhân chỉ một tên hộ vệ, đây không phải là việc mà đại nhân vật tôn quý như ngài mới có thể biết sao?
Dương Thần thở dài, người này quả nhiên cấp bậc quá thấp, tuy nhiên không thể khác được, chuyện Tiêu Chỉ Tình làm sao ai cũng biết được, cũng không phải chuyện gì cũng lộ hết ra ngoài ánh sáng.
– Trần Lập, ngươi ở Lạc gia, đi lại có cái gì… có chỗ nào không thể tới không?
– Này…
Trần Lập mờ mịt, cảm giác rất lạ:
– Đại trưởng lão hỏi cái này… Tiểu nhân… chỉ là một tên hộ vệ có rất nhiều điều không cho phép, rất nhiều chỗ không thể tới.
– Ồ, Đại trưởng lão có phải muốn hỏi tiểu nhân có điều gì bất mãn phải không? Không, không, tiểu nhân biết thân biết phận cuả mình, như chủ điện, chỗ ở của thành viên Lạc gia, không thể ra vào tùy tiện.
Dương Thần hơi tiếc, chức vị người này quá thấp, nhưng bây giờ chỉ đành thích hợp sử dụng.
– Xin lỗi, người anh em ai bảo người anh em làm công cho Lạc gia.
Dương Thần nở nụ cười tà mị, bóng dáng bất biến mất.
Trân Lập giật mình há hốc miệng thở dốc, một đạo chân nguyên xỏ xuyên qua đầu gã, mất mạng trong nháy mắt.
Chết không có cảm giác gì.
Dương Thần lột bỏ quần áo của gã, đốt thi thể thành tro bụi rồi biến thành hình dáng Trần Lập, tu vi đè ép xuống Hóa Thần hậu kỳ rồi trở lại Lạc gia.
Dương Thần cũng sẽ không ngoan ngoãn làm thủ vệ gì, mà làm ra vẻ rất tự nhiên bắt đầu “Tuần tra” từ ngoài vào trong.
Lúc trước ở Tiêu gia, vì sợ người ta phát hiện khả nghi nên không thể dùng thần thức điều tra Tiêu Chỉ Tình, lúc này lại càng không, Nhất Diệp chướng mục có thể che dấu vẻ bề ngoài nhưng không thể che dấu thần thức chủ động khuyếch trương ra ngoài.
Vì thế Dương Thần chỉ có thể dùng thân phận Trần Lập, gặp qua vài thủ vệ và tu sĩ tuần tra liền thử lôi kéo bắt chuyện, chỉ tiếc mấy tên tu sĩ gác đêm này chỉ để phòng mấy tên trộm vặt nào biết được chuyện gì quan trọng, hỏi cũng như không.
Đang lúc Dương Thần chuẩn bị tới gần khu vực trung tâm Lạc gia đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau:
– Đứng lại.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc