Quỳ trên mặt đất, Tiêu Chỉ Tình cố nén khóc, cúi đầu không nói lời nào.
– Tôi hỏi, cô trả lời đi Tiêu Chỉ Tình, chẳng lẽ bị điếc tai rồi hả?
Lạc Hàng hung ác đá tiếp một cú.
Ngực Tiêu Chỉ Tình như bị điện giật, thân thể bay ngược về sau đập vào vách tường.
– A!
Hét thảm một tiếng, Tiêu Chỉ Tình ho ra một ngụm máu tươi. Xương cốt như rời ra.
Thực ra, y phục trên người cô đã nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, có vết máu là vết thương bị đánh, có vết là do ho ra máu.
Lạc Hàng bước tới, nắm lấy cằm Tiêu Chỉ Tình, giơ mặt cô lên.
Khi thấy khuôn mặt Tiêu Chỉ Tình, Lạc Hàng cười điên loạn như thằng điên.
Khuôn mặt tinh xảo, mềm mại bị người ta hung hang dùng lợi khí rạch ra hai vết thương dài.
Như một cái nĩa thép, cứ như vậy chọc thẳng vào khuôn mặt của cô. Máu đã ngừng chảy, kết vảy. Vết sẹo kéo dài từ trán tới cằm, mắt không bị mù đó là vạn hạnh rồi.
Thực ra thì họ cố ý không làm mù mắt cô bởi để cô có thể thường xuyên ngắm khuôn mặt này trong gương.
Đối với một người phụ nữ trời sinh xinh đẹp, lại không thể tu luyện chỉ có vẻn vẹn tự tin vào dung nhan của mình, thì khi khuôn mặt bị hủy đi, đả kich như vậy người thường khó mà chịu nổi!
– Ha, ha…Ha, ha. Quái nhân, cô tự nhìn mình đi. Hình dạng của cô, cho dù tới thế tục ném ra ngoài đường, tên ăn mày cũng không muốn thượng cô! Quả thực dung nhan bị hủy chả khác gì tử thi, bất cứ lúc nào cũng có thể có giòi bọ đục khoét…
– Tôi nghĩ cái lúc tên chó hoang Dương Thần kia ở trong này, trông thấy bộ dạng cô thì sao nhỉ, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi sinh ra ghét bỏ… Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì không thể ở cùng một người xấu xí như vậy.
Lời Lạc Hàng như lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt Tiêu Chỉ Tình.
Không chỉ một lần, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy điên cuồng, muốn nghĩ đến cái chết.
Nếu là Tiêu Chỉ Tình trong quá khứ có lẽ đã đâm đầu vào tường mà chết.
Nhưng khi nếm thử tư vị có người quan tâm, thương yêu, Tiêu Chỉ Tình tự thuyết phục bản thân khẳng định có hy vọng, không nên chôn vùi chính mình, vì Dương Thần, vì mẹ, phải sống sót…
Tiêu Chỉ Tình cố nén nước mắt, đôi mắt tràn ngập thù hận như Lạc Hàng, muốn đem gã ra rút xương lột da.
Lạc Hành nhe răng cười độc ác:
– Sao, oán hận tôi? Tốt thôi, oán hận thì oán đi, ta thích nhìn người oán hận mình nhưng lại không thể làm gì, rất đáng thương đó nha… Đây là kết cục dám làm trái ý ta, phụ nữ mà ta muốn, ta không thượng nhưng đừng hòng lăn lộn với kẻ khác. Cô là người phụ nữ đầu tiên cho ta nếm thử cái cảm giác này, là người duy nhất cũng là người cuối cùng.
– Tiêu Chỉ Tình, người đàn ông của cô bây giờ không tới cứu cô xem ra cô nên từ bỏ hi vọng hão huyền đi.
– Nói thật cho cô biết, hôm qua tôi nhận được tin, Tiêu gia đã phát hiện Dương Thần là kẻ xâm nhập, lại đại chiến với thái thượng trưởng lão của Tiêu gia, lại giết một vị trưởng lão.
– Hiện tại, Tiêu gia đã coi Dương Thần là tử địch, không bao lâu nữa hắn sẽ bị một đám cao thủ Nhược Thủy kỳ vây khốn, thân mình cũng khó bảo toàn được.
– Hừ hừ, có lẽ không lâu nữa đâu, hắn sẽ giống cô trở thành tù nhân… Ồ không, cô hẳn so với hắn bi thảm, hắn sẽ trực tiếp bị giết chết, còn cô sẽ bị tôi giày vò tra tấn sống không bằng chết.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Tình hiện lên sự kinh hoàng, lo lắng. Cô biết nhất định Dương Thần vì cứu mình mà tới Huyễn cảnh gây ra động tĩnh lớn như thế.
Nếu hết thảy là sự thật, tuy rất cảm động đến tận ruột gan nhưng cô thà rằng Dương Thần đừng có tới nữa.
Cô biết, đối đầu với một gia tộc ẩn thế kết cục chỉ có một, không phải một người có thể nghịch chuyển.
Hơn nữa, Dương Thần tới Lạc gia, cô sẽ trở thành một con bài để đối phó Dương Thần.
Cô muốn chết, nhưng lại sợ mình chết rồi Dương Thần cũng không biết lại ngốc nghếch đâm đầu vào đây chả phải là chết một cách vô ích!
Nghĩ tới điều này, cô như sụp đổ, nức nở khóc vang khắp thạch thất.
So với sự an nguy của người kia, Tiêu Chỉ Tinh bất chấp tất cả, không quan tâm tới khuôn mặt, cái thân thể suy yếu cùng cực này.
Có lẽ vì kich động quá, đại lượng độc tố trong kinh mạch bắt đầu phát tác, như bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng cắn khiến nàng thống khổ kêu rên thảm thiết rồi ngất đi nằm sõng xoài mặt đất.
Sau khi bắt Tiêu Chỉ Tình về, Lạc Hàng ngoại trừ việc ở trong này hủy hoại dung nhan, đánh đập cô còn đem các loại linh đan gia tộc cần thí nghiệm sử dụng lên người cô.
Vốn Cửu Âm Huyền Mạch được Dương Thần áp chết lại lần nữa bị kich phát, độc thêm độc là họa vô đơn chí.
Gần như mỗi ngày bị độc tra tấn đến chết đi sống lại, kiệt sức ngất đi khi tỉnh lại tiếp tục tra tấn.
Người Lạc gia biết tuổi thọ Tiêu Chỉ Tình không còn nhiều, cho nên cũng không giữ lại, có linh đan gì mới đều nhét vào cơ thể, quan sát dược hiệu phản ứng, xem Tiêu Chỉ Tình có thể sống lâu thêm một chút không.
Lạc Hàng thấy cô ta cổ họng vặn vẹo phát ra những âm thành khan khan, biết là độc tố đang phát tác, ánh mắt lộ ra sự sung sướng khó tả.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân.
Rất nhanh, một người mặc áo choàng tím, đầu đội Bạch ngọc quan. Đó là một người đàn ông trung niên, rất uy nghiêm.
– Lạc Hàng, buông cô ta ra.
Người đàn ông đó ra lệnh.
Lạc Hành nghiêng đầu, nhíu mày, nhưng vẫn buông tha Tiêu Chỉ Tình đang thống khổ, quằn quại vì đau đớn.
– Đại trưởng lão, ngài tới thật đúng lúc, là ai nói với ngài tôi ở đây.
Lạc Hành không vui nói.
Người đàn ông mặc áo tím này là Lạc gia Đại trưởng lão, Lạc Phong.
Bởi vì là bậc cha chú của gia chủ Lạc Thiên Thu cho nên Lạc Hàng là con trai tộc trưởng đối với ông ta cũng không hữu hảo gì.
Lạc Phong hừ lạnh:
– Tiêu Chỉ Tình người phụ nữ này là gia tộc cần dùng để thí nghiệm đan dược không phải để mình người đùa giỡn, cậu đã hủy hoại dung nhan của cô ta, còn đánh đến thừa sống bán chết, giờ lại tới làm gì?
Lạc Hàng bĩu môi:
– Đại trưởng lão, tôi chỉ là tới xem cô ta chết chưa, không có làm cái gì khác cả.
– Khóe miệng cô ta đầy máu tươi thế kia, đừng cho tôi là thằng ngu không biết cậu đã làm nên trò gì, cậu vì việc riêng, hủy đi vật thí nghiệm Cửu Âm Huyền Mạch này, là tổn thất lợi ích của gia tộc! Cho dù cha của cậu cũng không thể giúp cậu thoát khỏi sự trừng phạt của gia tộc.
Lạc Phong nghiêm nghị, lành lung nói.
Trong mắt Lạc Hàng tràn đầy sự bất mãn và không cam lòng nhưng không thể làm gì khác. Dù sao Lạc Phong là cao thủ Nhược Thủy sơ kỳ, đứng đầu trong hội trưởng lão, các trưởng lão gần như đều nghe theo ý ông ta, ngay cả Lạc Thiên Thu cũng không dám trực tiếp cùng ông ta trở mặt. Lạc Hàng sao dám ý kiến ý cò gì nữa.
Hung hăng nhìn Tiêu Chỉ Tình đang quằn quại trên mặt đất, sau đó phủi tay cất bước rời đi.
Lạc Phong xem xét Tiêu Chỉ Tình đang đau đớn, một đạo chân nguyên đi vào cơ thể, trấn áp một chút tác dụng của độc tính, giảm bớt sự đau đớn của cô.
Không phải Lạc Phong thương xót gì cô mà chỉ không muốn vật thí nghiệm tốt bị hủy đi mà thôi, xong việc chợt lóe lên ra khỏi thạch thất.
Tiêu Chỉ Tình nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, trái tim co quắp đập liên hồi, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cả người không còn tí huyết sắc nào.
Giây lát sau, cửa thạch thất lại được mở ra, một người bóng hình xinh đẹp, kẹp tóc hình con bướm, mặc một bộ váy hồng, rón ra rón rén như ăn trộm đi vào. Là Lạc Tiêu Tiêu!
Thấy Tiêu Chỉ Tình vô lực nằm trên mặt đất, Lạc Tiêu Tiêu tràn ngặp sự áy náy, đau lòng, vội chạy tới ngồi xổm xuống đưa một viên thuốc màu đỏ vào miệng Tiêu Chỉ Tình.
– Chị Chỉ Tình đây là thuốc trị thương, chị mau nuốt thương thế sẽ tốt hơn nhiều đó, nhanh nuốt đi.
Lạc Tiêu Tiêu thân thiết nói.
Tiêu Chỉ Tình cũng không biết lấy khí lực đâu ra, đẩy tay của Lạc Tiêu Tiêu, viên đan dược cũng bay ra ngoài.
– Thôi đi… Đừng giả bộ làm người tốt… Lạc gia các người… Không có ai tốt cả…
Tiêu Chỉ Tình oán độc nhìn cô gái.
Lạc Tiêu Tiêu ủy khuất bặm môi đỏ mọng, chạy tới nhặt lấy dược hoàn, lần này trực tiếp mở miệng Tiêu Chỉ Tình ra nhét viên thuốc vào.
Đây cũng không phải lần đầu tiên như vậy, nếu không chữa trị cho Tiêu Chỉ Tình thì rất nhiều vết thương không thể nhanh hồi phục.
Nhưng trong mắt Tiêu Chỉ Tình, đây giống như Lạc Phong, cố cho cô sống thêm mấy ngày, ăn thêm một ít độc dược mà cố cứu sống thôi.
Lạc Tiêu Tiêu cũng biết Tiêu Chỉ Tình không tin tưởng mình, giải thích nhiều cũng vô nghĩa, vận công đả thông huyết mạch phía dưới, sau khi tiêu hóa dược lực liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Đi tới cửa, Lạc Tiêu Tiêu cúi đầu buồn bã nói:
– Chị Chỉ Tình, em biết chị hận em, em không trách chị bởi vì cha và anh em… đối với chị làm rất nhiều chuyện có lỗi… Nhưng xin chị tin em, không phải em tiết lộ tin tức về chị, em thề, em chưa từng nghĩ sẽ tổn thương bất cứ ai.
Nói xong, cô như một đóa hồng chạy ra ngoài.
Tiêu Chỉ Tình lẳng lặng nằm lại trong thạch thất không có chút phản ứng gì.
Hồi lâu, cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào mặt mình, đặc biệt là vết sẹo rất ngứa ngáy, khó chịu.
Tiêu Chỉ Tình theo bản năng muốn đưa tay gãi chỗ đó, rồi dừng lại, run rẩy buông tay xuống.
Cô thở dài, thì thào:
– Ông xã… em nên làm gì bây giờ… em rất nhớ anh… nhưng em sợ nhìn thấy anh… em nên làm gì bây giờ.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc