Tình cảm của hai người đến mức nào cũng không cần nói nhiều nữa, những cái đã qua thì cứ để nó qua.
Lâm Nhược Khê cúi đầu cười nhạt nói
– Đã là mẹ ruột của Lam Lam, em cảm thấy nên cho Lam Lam đi đến đó một chút, cứ cho là không phải được mai táng ở đó nhưng cũng nên để trong tiềm thức của đứa nhỏ có một nhận thức.
Dương Thần hơi ngạc nhiên
– Không cảm thấy khó chịu?
– Không có mà
Lâm Nhược Khê lắc lắc đầu
– Bất kể đã từng có chuyện gì, bây giờ người ở bên cạnh anh là em, em mới là người chiến thắng, không phải sao?
Dương Thần quay đầu nhìn cô bạn nhỏ Lam lam với khuôn mặt nhỏ đang mơ mơ màng màng nghe người lớn nói chuyện, hắn nói với cô bé với vẻ mặt nghiêm túc
– Bé mập, mẹ con là người mẹ phóng khoáng nhất, lương thiện nhất trên đời, sau này lớn lên rồi phải hiếu thảo với mẹ, có biết không?
Lam Lam gật đầu thành thật nói
– Lam Lam rất ngoan
Lâm Nhược Khê đứng cạnh liếc Dương Thần một cái
– Lúc đầu không biết là ai, dám nói trước mặt con là sẽ giết em vậy.
Dương Thần cứng cổ, lúng túng cười nói
– Ha ha, đang nói chuyện này lại kéo qua chuyện kia…. lúc đó anh không phải vì bị em khiến cho mơ hồ sao, nếu không phải em bí bí mật mật đi diễn màn kịch đó, anh có thể nói ra những lời mất trí như vậy sao?
Lâm Nhược Khê khẽ hừ một tiếng, mặc kệ hắn
Dương Thần nói ngọt
– Bà xã, em tuyệt đối đừng để trong lòng nha, em cũng biết đầu anh có chút vấn đề mà, cảm xúc đến liền khống chế không nổi, tuy bây giờ tu vi cao hơn rồi, cơ bản có thể dễ dàng khống chế, nhưng cũng có lúc khó tránh sự sai sót.
– Em nghĩ đi, anh yêu em như vậy, cứ cho là em giết anh chết đi, anh cũng sẽ không nỡ để em bị thương dù chỉ là một cọng tóc.
Cũng không biết sao, nghe nói những lời như vậy, tay Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nắm chặt, khẽ run lên một cái.
Dương Thần cảm thấy nét mặt cô gái phút chốc trở nên khó coi, chân mày nhíu lại, dáng vẻ như đang rất khó chịu.
– Nhược Khê, em sao vậy?
Dương Thần lo lắng hỏi
Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, trăm ngàn lời nói dường như ngưng tụ trên con người cô như một dòng nước.
Đột nhiên Lâm Nhược Khê u sầu hỏi
– Nếu… em giết anh, anh cũng… sẽ không tổn thương em chứ?
Dương Thần ngẩn người, ánh mắt biến đổi một lúc, cười thoải mái nói
– Anh cứ tưởng là gì, anh giống như loại đàn ông nói lời không giữ lời sao? Đương nhiên rồi, em là vợ anh, là mẹ của con chúng ta, sao anh có thể tổn thương em chứ, cho dù anh có chết đi cũng không nỡ tổn thương em đâu.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, cả hai trong phút chốc đều không nói câu nào.
Một lúc sau, Dương Thần nhìn Thành Bảo trên sườn núi nói
– Được rồi, Lam Lam chắc đói rồi, có chuyện gì đợi ăn xong cơm rồi nói vậy
Lâm Nhược Khê gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng, cùng với Dương Thần đi về Cổ Bảo.
Bên trong nhà ăn xa hoa, các cô gái đã ngồi quay quần trước trên một bàn ăn dài, cười cười nói nói, tiếp đãi Tố Tâm, tiện thể hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi lần lượt bàn luận.
Sau khi Dương Thần dẫn Nhược Khê và Lam Lam về tới, nhanh chóng ngồi xuống tham gia.
Sau khi trải qua bữa cơm vui vẻ, Dương Thần cũng đã hiểu rõ tình hình gần đây.
Cơ bản, mọi người ở đây đều đã quen sống ở đây, đương nhiên cũng có người không ở lại đây.
Jane dù sao cũng là vương thất Wales, lại là học giả của thiên hạ, sau khi bước vào Hóa thần kỳ sẽ rời khỏi đây đến một số nơi nghiên cứu và dạy học của cô ấy. Mặc dù là tu sĩ, Jane cũng tập trung vào tìm kiếm khoa học một cách nhiệt tình.
Tuệ Lâm vì danh tiếng ngày càng lớn, vẫn còn tiếp tục tuần diễn toàn cầu, hơn nữa còn phải thường xuyên thu âm và phát hành ca khúc mới. Đối với cô ấy mà nói, cuộc sống và công việc hiện tại, kết hợp với việc tu luyện rất tốt, rảnh rỗi thì chạy đến đảo chơi đùa với các chị em, trôi qua một cách phong phú.
Lý Tinh Tinh lại lao đầu vào chính trị một cách nhiệt tình, dưới sự giúp đỡ âm thầm, cô đã nhanh chóng phát triển ở bên Bộ ngoại giao.
Nhìn thấy các cô gái đều có công việc của mình, trong lòng Dương Thần cũng an lòng một chút, nhưng hắn vẫn chưa nhẹ nhõm được, kế hoạch cứu Chỉ Tình vẫn phải tiếp tục triển khai nhanh chóng.
Nhưng hắn đã náo động Tiêu gia như vậy, nếu vào Huyễn cảnh nữa sẽ phải đặc biệt cẩn thận, có điều lần này cứu được Tố Tâm, chắc có thể có được càng nhiều tin về Huyễn cảnh từ trên người Tố Tâm.
Nguyên cả buổi chiều, Dương Thần cùng với các cô gái nghe Tố Tâm kể về hàng loạt tin có Liên quan đến Lạc gia.
Thông qua sự giải thích của Tố Tâm, mọi người mới kinh ngạc được biết, Tố Tâm cũng đã hơn sáu mươi tuổi, đã từng lấy chồng, chỉ tiếc là chồng con đều chết trong trận chiến với người ngoại tộc của Ninh gia vào mười mấy năm trước.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tố Tâm làm bà νú của Tiêu Chỉ Tình, nếu chưa có con thì làm sao tới lượt cô ấy.
Nhưng nghĩ đến tên Tiêu Thu Phong, ngay cả người phụ nữ đáng thương lớn hơn y hơn hai mươi tuổi cũng không bỏ qua, Dương Thần cảm thấy giết y quả thật quá nhẹ nhàng cho y, phải nên hành hạ thêm nữa mới đúng.
Lạc gia nổi tiếng là có nhiều cao thủ Nhược thủy kỳ nhất, chỉ nói đến gia chủ Lạc Thiên Thu thôi thì đã có mười đại cao thủ thuộc nhân vật nhất nhì trong thập đại cao thủ, ở tu vi đỉnh cao của Nhược thủy hậu kỳ, thâm sâu vô cùng.
Nhị gia của Lạc gia, cũng chính là em trai của Lạc Thiên Thu, tên Lạc Thiên Lý, hai anh em Lạc Thiên Thu không hợp nhau, nghe nói năm đó y có kỳ tài luyện võ hơn Lạc Thiên Thu, nhưng khi bước vào Độ kiếp kỳ thì gặp phải sự ám toán của Lạc Thiên Thu, xém chút nữa trở thành phế nhân, may là y đã đi đường khác, sau này lại trở về tu luyện, hôm nay cũng đã đạt đến Nhược thủy sơ kỳ.
Còn đại trưởng lão của hội trưởng lão là Lạc Phong, ông ta cũng là cao thủ Nhược thủy trung kỳ, có quan hệ không tốt với hai anh em Lạc Thiên Thu và Lạc Thiên Lý. Vì cha của ông ta vốn dĩ là được nhận chức vị gia chủ nhưng bị cha của Lạc Thiên Thu thay thế.
Dựa vào tuổi tác của ba người này thôi có thể đoán được đời cha, tổ tông của họ vẫn còn sống, bọn họ đều là những thái thượng trưởng lão có tu vi cao thâm.
Dương Thần nghĩ đến những chuyện này thì chợt thấy đau đầu, khó có thể đánh nhanh thắng nhanh như bà cao thủ Tiêu Đình Trứ ở giai đoạn Nhược thủy trung kỳ, với đỉnh cao của Nhược thủy cuối kỳ, lại thêm hai ba cao thủ khác của Nhược thủy kỳ, sợ rằng muốn giết chết họ cũng khó, không đánh trên mấy trăm chiêu e rằng khó nắm bắt được cơ hội.
– Tôi nghe nói công pháp Lạc gia là cao cường nhất trong tam đại gia tộc? Cụ thể là thế nào?
Dương Thần hỏi
Tố Tâm nghiêm trọng nói
– Ba đại Gia tộc ẩn thế đều có tông thất mới có thể tu luyện được công pháp trấn tộc . “Thanh mộc huyền tâm quyết” của Tiêu gia, cô gia đã từng chứng kiến rồi, là Mộc huyền pháp quyết công phòng kiêm bị, còn có tác dụng trị liệu rất mạnh.
– Ninh gia thì có “Thái bạch chân nguyên kinh”, là công pháp thuộc tính kim, bá đạo uy mãnh, còn có thể nhiễu chỉ thiên chuyển, biến hóa đa đoan, nghe nói là tổ tông của Ninh gia, là Bạch Đế thời thượng cổ truyền lại.
– Còn công pháp Lạc gia là thần kỳ nhất và mạnh nhất, tên là “La thiên kinh”, đây là một bộ môn công pháp thuần túy khiến cho lực chân nguyên tăng mạnh, trừ tác dụng sát thương rất lớn ra còn khiến cho người tu luyện có thể nhẹ nhàng khống chế năng lực của những ngũ hành công pháp khác.
– Nghe nói Lạc Thiên Thu đã luyện đến tầng Lư hỏa thuần thanh của Lạc Thiên kinh, đại đa số các chiêu thức pháp thuật, chỉ cần bị y nhìn qua là y có thể mô phỏng uy lực của nó đến bảy phần trở lên, nếu để y biết công pháp, y có thể nhẹ nhàng học được, đương nhiên, công pháp không thể so với sự huyền diệu của Lạc thiên kinh.
– Ngoài ra số lượng của những công pháp Lạc gia cất giữ, cũng là thứ có một không hai trong Huyễn cảnh, e rằng chỉ có công pháp Ninh gia và Tiêu gia kết hợp với nhau mới có thể so tài được với Lạc gia.
– Đúng là một gia tộc vướng víu
Dương Thần trầm tư suy nghĩ, sờ cằm
– Nếu tôi đoán không sai, Lạc Thiên Thu sẽ không hiểu tôi nhiều bằng tôi hểu y. Nếu tôi đi Lạc gia, trong thời gian dài có lẽ sẽ bị phát hiện, nếu có thể sớm biết được Tình Nhi ở đâu là được rồi, thà trực tiếp đến Hoàng Long đảo còn đơn giản hơn là phải tìm kiếm khắp nơi.
– Đúng rồi, Tố Tâm, Lạc gia có giống với Tiêu gia ở chỗ là chiếm diện tích rất lớn không?
Tố Tâm bất lực cười nói
– Đúng vậy, Dương cô gia, sự rộng lớn của Huyễn cảnh cậu cũng đã từng được cảm nhận, tam gia tộc nuôi được mấy ngàn người thì diện tích gia tộc phải rất lớn. Hơn nữa Lạc gia toàn bộ đều dùng kiến trúc bạch ngọc bạch lũy, ẩn giấu lượng lớn pháp trận, nằm trong ba gia tộc kiên cố không thể phá vỡ nhất.
– Tôi chỉ là dạng hạ nhân, không có cơ hội được nhìn thấy Lạc gia, những điều có thể nói với cô gia chỉ có như vậy, thật có lỗi quá…
Dương Thần phủi phủi tay, Tố Tâm cũng đã tận lực rồi, còn lại phải do hắn suy nghĩ vậy, làm thế nào vào được Lạc gia để tìm Tiêu Chỉ Tình.
Đột nhiên Dương Thần nghĩ ra một chuyện, quay đầu nói với Thái Ngưng
– Ngưng Nhi, Vương Thư – con gái mà sư phụ em tìm thấy không phải chính là người của Vương gia gia tộc chư hầu của Lạc gia sao, họ bây giờ vẫn ở Đường môn chứ?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc