Trong nháy mắt hắn đã có mặt tại cửa phòng.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn dở khóc dở cười.
Hắn nhìn thấy một đống thiết bị cổ quái cùng với một đống sách dày cộm chồng chất vương vãi dưới sàn.
Và chủ nhân của đám hỗn độn này đang mặc bộ váy ngủ ren màu trắng, mái tóc màu hổ phách đang xõa rượi rối bời, ngồi giữa đống hỗn độn đó.
Và ba cái giá sách to đùng cùng một cái ghế tựa cao đang đổ về bốn hướng.
Hiển nhiên, là khi Jane đang định lấy thứ gì đấy, đã không cẩn thận làm đổ cái giá sách và sau đó là liên tiếp đến những thứ bên cạnh, giống như là hiệu ứng Domino vậy.
Nhưng điều khiến Dương Thần cảm thấy bất ngờ hơn cả chính là lúc này Jane đang đeo cặp kich gọng đen dày cộm, khác hẳn với vẻ cao quý thường ngày, trái lại lại giống như là nhà văn nữ trẻ tuổi.
Đương nhiên, cho dù cô gái châu Âu này có trong bộ dạng này đi nữa cũng trông tràn đầy sức xuân đến mê hồn.
Nhìn thấy Dương Thần đang đứng trước cửa nén cười, Jane có chút tức giận.
– Đừng cười nữa, mau giúp em xếp đống sách này lên giá.
Jane bất lực nói.
– Không có việc gì hay sao mà ở nhà làm những chuyện này.
Dương Thần vui đùa nói.
Jane buồn bực nói:
– Em có phá hoại gì đâu, chỉ là muốn tìm quyển tài liệu, nghe thấy bước chân của anh, nên định chào anh một tiếng, kết quả là không đứng vững liền vịn vào giá sách, nhưng em quên mất là mấy cái giá sách này không phải là mấy giá sách trong cung điện ở Wales, mấy cái giá sách này không cố định…cho nên bị sập xuống.
Cuối cùng Dương Thần không nhịn nổi nữa liền cười ha ha.
– Xem ra em cũng có lúc ngớ ngẩn như vậy, thiên tài khoa học cũng không phải là vạn năng.
Đôi mắt xanh biếc của Jane lộ ra một nét ác cảm.
– Đường đường là một Hades lại đến chỗ em đòi tâm sự, chút khó khăn này với em có là gì?
Dương Thần cứng họng, bỗng ho khan hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống thu dọn đống hỗn độn.
Jane đắc thắng, khóe miệng không khỏi lộ ra chút đắc ý.
Dù có thế nào thì cũng không thể ngờ được, chạy đến đây để tâm sự với Jane, kết quả nhận lấy trái đắng, đến đây giúp thu dọn đồ.
Dương Thần vừa nhặt từng quyển sách dày cộm đặt lên giá vừa buồn bực hỏi:
– Khoa học kĩ thuật bây giờ phát triển như vậy, sao em lại phải đem nhiều sách như thế chứ, chẳng phải quá nặng nề sao.
Jane buồn rầu nói:
– Đây đều là những thành quả nghiên cứu của em, trong đó có rất nhiều tranh vẽ, công thức tính toán tỉ mỉ mà máy tính bây giờ vẫn chưa có các kí hiệu nhập đặc biệt để em nhập mấy cái con số đặc biệt của em.
Tuy rằng em có thể nghiên cứu phát minh chiếc máy tính đa năng hơn, nhưng cũng không thể ghi chép hết thành quả nghiên cứu của em, vậy thì trước khi vấn đề chưa được giải quyết tốt chỉ có thể dùng cách cổ điển nhất là ghi vào giấy vậy.
Nhưng anh cũng đừng xem thường những quyển sách này, những trang giấy bên trong đều do em đích thân chế tạo, cứ cho là hỏa hoạn, hay ngập lụt thì những tài liệu này cũng không có vấn đề gì, nhưng quyển sách này trong vòng ít nhất hai trăm năm không bị phai màu cũng như bị ăn mòn.
Dương Thần cứng lưỡi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có dữ liệu không thể nhập được vào máy tính, xem ra việc Jane giúp anh giải quyết các vấn đề khoa học bình thường , căn bản chưa phải là năng lực thật sự, e rằng lĩnh vực mũi nhọn mà cô tự mình nghiên cứu ngoại trừ cô ra chắc không ai có thể hiểu được.
Ngoài sách ra, còn có những dụng cụ và thiết bị trông rất cổ quái, Dương Thần hoàn toàn không hiểu tác dụng của những thứ này là gì.
Cho nên không nén nổi tò mò hỏi:
– Mấy thứ này, sao anh chưa từng thấy qua?
Jane đặt quả địa cầu màu đen lên giá sách, trong mắt có chút tinh nghịch và phấn khích nói:
– Đương nhiên là anh chưa từng thấy rồi, những thứ này đều là bảo bối của em.
– Bảo bối?
Dương Thần ngạc nhiên.
– Đây đều là những thứ em phát minh trong vài năm gần đây, cả thế giới chỉ có em biết tác dụng của nó, hôm nay anh may mắn đấy đã để anh nhìn thấy những tác phẩm vĩ đại này.
Nói đến sự sáng tạo trong những phát minh của mình, vẻ đắc ý của Jane giống như một cô gái tóc vàng vậy, khoe các kiệt tác của mình.
Dương Thần không khỏi buồn cười, ánh mắt đảo quanh, cầm dưới sàn một chiếc tai phone thủy tinh màu hồng nhạt rất đẹp, ngoài trông rất đẹp ra, chiếc tai phone này không có gì là khác lạ.
– Chiếc tai phone này là phát minh của em? Ngoài thủy tinh ra thì có gì là vĩ đại.
Dương Thần không tin hỏi.
Jane cười thần bí;
– Anh có thể đeo thử.
Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ này có vẻ rất thần bí, nhưng cũng không sao, cầm lên đeo thử nói:
– Xong rồi, có gì đặc biệt đâu.
Jane cắn môi, suy nghĩ một lát, đột nhiên mở miệng dùng ngôn ngữ Kongo của châu Phi nói:
– Tác dụng của chiếc tai phone này rất cừ đấy.
Dương Thần sửng sốt, tại sao cô nói ngôn ngữ Kongo mà bản thân sao lại giống như cô ta có thể nghe được hàng trăm ngôn ngữ.
Không ngờ tới, một giây sau, bên trong tai có một giọng nói nữ giới rất chuẩn dùng tiếng Anh thuật lại những gì Jane vừa nói.
Dương Thần lập tức ngây người, bỏ chiếc tai phone xuống, kinh ngạc nói:
– Chiếc tai phone này…là máy phiên dịch?
Jane đắc ý gật đầu;
– Đúng vậy,chiếc tai phone này có thể dịch hàng trăm thứ tiếng sang tiếng Anh, có thể dựa vào con chíp đặc biệt do em chế tạo, đổi thành các ngôn ngữ khác, sao nào, phải chăng rất lợi hại?
Dương Thần gật đầu, nên biết chưa cần máy phiên dịch hàng trăm ngôn ngữ, chỉ cần phiên dịch được một hai ngôn ngữ thôi gần như vẫn chưa sản xuất ra được, có cái thì cồng kềnh không thích hợp mang theo mình, hơn nữa lại còn phải dùng thao tác nhập chứ không phải là phiên dịch bằng miệng.
Hàm lượng khiên cứu khoa học kĩ thuật trong đó quả thực là không bình thường.
– Nếu như cải thiện một chút bên ngoài đơn giản hơn một chút, đồ vật này có thể không gây trở ngại gì khi giao lưu các ngôn ngữ khác nhau, sao em có thể phát minh ra thứ đồ lợi hại như vậy?
Jane lắc đầu, cười nói:
– Thứ này, thực ra là năm đó trong lúc cảm thấy vô vị nên phát minh ra, nhưng khi em suy xét tỉ mỉ thì thấy tốt hơn là không để cho người ngoài biết thì hay hơn.
– Hả? Tại sao?
Dương Thần khó hiểu nói.
Jane thở dài:
– Có thể anh không biết, thực ra giá thành chế tạo chiếc tai phone chỉ tương đương với một chiếc điện thoại di động bình thường, cũng có nghĩa là, khoảng năm mươi phần trăm dân số trên thế giới đều có khả năng mua được.
Bây giờ trên thế giới, có hàng trăm vạn người chỉ dựa vào dạy ngoại ngữ để nuôi sống gia đình, nếu như em cho công bố thiết bị này, cho dù là em có cống hiến cho thế giới không thu chút lợi ích kinh tế gì, vậy thì những con người chỉ sống vào dạy ngoại ngữ đều sẽ thất nghiệp…Như vậy thì em chẳng phải sẽ thành tội nhân sao?
Hơn nữa, việc học ngoại ngữ, thực ra cũng là một bước tìm hiểu thêm các nền văn hóa, cho nên em cảm thấy hãy để cho con người học ngoại ngữ sẽ tốt hơn, em không nên cắt đứt con đường giao lưu văn hóa đó.
Dương Thần ngây ra một hồi, quả thực không ngờ là Jane lại có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Jane thì lại cảm thấy không có gì đặc biệt, đặt tai phone phiên dịch một khi được đưa ra sẽ khiến cho thế giới phải phát cuồng lên giá, sau đó lại giới thiệu cho Dương Thần một “sản phẩm đắc ý” khác.
Có thể nói, những thứ đồ cổ quái này, đều là những thứ khiến cho Dương Thần há hốc mồm vì công năng đặc biệt của nó, lại là những “đồ thủ công mĩ nghệ” của một cô gái châu Âu chưa đầy hai mươi tuổi phát minh ra trong lúc nhàn rỗi.
Dần dần, ánh mắt Dương Thần nhìn Jane trở nên không giống như lúc trước nữa, nó trở nên phức tạp hơn.
Khi giới thiệu cũng kha khá, Jane không kìm được hỏi:
– Dương Thần, sao anh lại nhìn em như thế, là anh cảm thấy phát minh của em không ra gì…Nếu là như vậy thì em sẽ không nói gì nữa, thực ra đây đều là những lúc em nhàn rỗi ngồi làm chơi thôi, bởi vì không có ai để mà nói, cho nên mới không kìm được nói hơi nhiều.
Dương Thần lắc đầu, than thở nói:
– Anh chỉ cảm thấy, hình như anh chưa bao giờ thật sự hiểu em cả, em lợi hại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh, anh đột nhiên có chút thán phục.
– Em cứ tưởng, anh sẽ nói em là một phụ nữ điên rồ kìa.
Jane xấu hổ hai má đỏ ửng, lè lưỡi.
Dương Thần nhớ đến Tiêu Chỉ Tình, không kìm được lải nhải:
– Người phụ nữ điên rồ…Em chưa được coi là điên.
Jane nhìn thấy Dương Thần có vẻ u sầu, ngại ngùng nói:
– Đúng rồi, suýt nữa em quên mất, lúc nãy trong điện thoại, anh nói có tâm sự muốn nói với em, vậy mà em lại bận đi giới thiệu mấy thứ đồ này, hay bây giờ anh nói cho em nghe?
Dương Thần cười nói:
– Giới thiệu những thứ này cũng có ích, có thể tạm thời xua đi ý nghĩ, bây giờ anh đỡ hơn nhiều rồi.
– Vậy thì cũng phải nói với em.
Jane giơ tay nâng gọng kính, khuôn mặt đầy sự chờ đợi:
– Lẽ nào anh không biết, thiếu nữ không có chút sức chống cự nào trước người đàn ông họ thích sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc