Lúc trước Tiêu Thu Phong không học vấn không nghề nghiệp gì, trên cơ bản những thứ liên quan đến bí mật gia tộc và những thứ thuộc lịch sử Huyễn cảnh, đều không hỏi nhiều, lúc này đột nhiên hắn “không ngại học hỏi kẻ dưới”, các trưởng lão ngược lại lại bàn tán sôi nổi hơn.
Dương Thần càng nghe, lại càng cảm thấy ở Huyễn cảnh đâu đâu cũng có nguy hiểm trùng trùng, bản thân cần phải hết sức cẩn thận.
Có rất nhiều thứ, lúc trước Tiêu Chỉ Tình căn bản cũng không nhắc đến, trên thực tế bản thân người con gái này cũng không rõ thực lực thực sự của gia tộc và có những cao thủ nào.
Tiêu Chỉ Tình luôn bị giam trong gia tộc, dùng để thí nghiệm đan dược, những tin tức được biết phần lớn là từ sách vở, khó tránh có sự hạn chế.
Dương Thần cũng không dám lơ là cảnh giác, dù sao đợi cứu Tố Tâm rồi, còn phải đến Lạc gia cứu Tiêu Chỉ Tình nữa.
Chẳng may chọc giận tới lão quái vật nghìn năm gì đó, đừng nói là người con gái nào, cho dù bản thân mình cũng khó mà bảo toàn nổi.
Thấm thoắt đã đến được gia tộc chi thứ đầu tiên muốn hỏi thăm.
Căn cứ theo vai vế, đến trước tiên là lão thập tứ có vai vế nhỏ nhất, cũng chính là dòng họ có gia chủ Tiêu Mạnh Vu cả đời xếp thứ 14
Mặc dù nói gia tộc chi thứ của Tiêu gia, nhưng từ kiến trúc bố cục, cũng không kém gì so với bổn tông Tiêu gia, chỉ có điều chiếm diện tích nhỏ hơn nhiều, dù sao trên dưới gia tộc cũng có khoảng trăm trăm người.
Sau khi hạ xuống, người của gia tộc thứ 14 cũng đã đứng đợi trong đó, tộc trưởng là anh em họ cùng thế hệ với Tiêu Mạc Hối, nhiệt tình đón tiếp đoàn người vào trong chính điện, không quản là giả hay thật, nói chuyện cũng rất thân thiết.
Tiêu Mạc Hối cũng không có kiêu ngạo gì, thoạt nhìn rất hiền lành, còn bảo những trưởng lão phía sau tặng lên những đồ trung phẩm hạ phẩm đều là hộp gấm linh đan.
Tài nguyên thiên nhiên của chi thứ Tiêu gia không thể sánh với bổn gia, thấy những linh đan này, một đám tiểu bối của nhà thập tứ hai mắt đều sáng lên, hận không thể cướp tất cả đi được.
Dương Thần nghe thấy Tiêu Mạc Hối đang tán dóc với lão thập tứ, nói chuyện chủ yếu là liên quan đến tình hình tu luyện của đệ tử chi thứ, cùng với tình hình hiện tại của tiền bối thế hệ trước.
Chờ đến sau canh ngọ, một đoàn người lại đến diễn võ trường, nhìn thấy mấy đội thanh niên đệ tử Tiêu gia đang đối trận.
Mặc dù nhà lão thập tứ chỉ có hơn trăm người, nhưng đệ tử Tiêu gia cũng có gần ba mươi người, nhưng có mấy người trẻ tuổi cũng đã đạt đến Ly Hỏa kỳ rồi, thậm chí còn có một người đã đến Tam Muội Chân Hỏa kỳ rồi nữa.
Trên khán đài, nhìn thấy một người đàn ông Ly Hỏa trung kỳ của Tiêu gia đang đánh cho có qua có lại với một người con gái Ly Hỏa mạt kỳ của Tiêu gia, kiếm pháp sử dụng cũng hoa mắt chóng mặt, không ít những trưởng lão bổn tông cũng theo đó mà than thở.
Dương Thần cảm thấy cực kỳ vô vị, những người này không phải trợn mắt nói lời bịa đặt, cho dù trình độ của mình quá thấp, phá vỡ kiếm pháp cũng khiến người khác sợ, căn bản không có sát khí gì, sao có thể ngăn địch được chứ?
Nhưng lại nghĩ, những người này trong Huyễn cảnh, đều chưa từng có kinh nghiệm trải qua đại chiến nào, sớm không giống như tổ tiên của bọn họ của mấy vạn năm trước, đấu chiến cùng chư thần, lại càng không giống với Thái cổ tiên nhân của mấy vạn năm trước, còn đối chiến với hung thú trong Hỗn độn.
Đám tu sĩ này phần lớn đều sống an nhàn sung sướng, tu luyện chỉ cần trường thọ, tranh quyền thế lợi ích, không có lực sát thương cũng là chuyện bình thường.
– Thập tứ thúc, đúng là hậu sinh khả úy, xem ra mạch truyền thừa này của thúc cũng không cần lo lắng gì rồi.
Tiêu Mạc Hối lấy lòng lão thập tứ đứng bên cạnh.
Lão thập tứ vuốt vuốt chòm râu dê, có chút khiêm tốn nối:
– So với những thiên tài của một số lão đại ca khác trong nhà thì vẫn còn kém khá xa, những tử tôn này của tôi, cũng chỉ có thể trông coi bảo vệ một mẫu ba phân đất thôi.
– Haiz… Tiêu gia chúng ta mặc dù tài nguyên linh đan đứng đầu ba nhà, nhưng duy chỉ có gần trăm năm nay là không có thiên tài kinh tài tuy�n rồi sao?
Vì phải đi đến mười mấy nhà gia tộc chi thứ nữa, cho nên cũng không thể nào ở lại lâu trong một nhà được, khi đêm đến, đoàn người lại lên đường.
Dương Thần ai thán một hồi, gia tộc truyền thừa vạn năm này, quả nhiên cành lá rậm rạp, chưa tính đến những chi thứ họ hàng xa, không ngờ vẫn còn hơn mười nhà nữa.
Nhưng hắn cũng không thể chạy mất tăm trên đường được, chỉ có thể nhẫn nại, trên đường nghe những trưởng lão của Tiêu gia nói chuyện về Huyễn cảnh, cũng không tính là không được gì.
Đối với tu sĩ mà nói, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Hơn mười ngày trôi qua, Dương Thần cũng đã cùng đoàn người của Tiêu Mạc Hối đến hơn mười chi thứ của Tiêu gia.
Tiêu Mạc Hối vì tích góp từng tí nhân mạch ủng hộ cho con trai mình, cũng dốc hết sức tặng đi từng hộp từng hộp linh đan ủng hộ, đương nhiên đây cũng phải được Tiêu Mạnh Vu cho phép.
Càng về sau dò xét gia tộc, lại càng có nhiều cao thủ, thậm chí có gia chủ của hai nhà, cùng đám người già cùng thế hệ với Tiêu Mạnh Vu, cũng đã tu vi Nhược Thủy sơ kỳ rồi, những người già này đức cao vọng trọng, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là trụ cột của hội trưởng lão, càng về sau hơn nữa thì có thể trở thành Thái thượng trưởng lão.
Dương Thần cảm thấy may mắn, những người trẻ tuổi bên trong những gia tộc này cũng không tìm đến mình luận bàn, “nguy cơ” mà lúc trước Tiêu Mạn Nghiên có nói đến cũng không xảy ra, cái này e rằng cũng chỉ nhờ vận khí của những linh đan đem tặng kia.
Chi tứ cuối cùng, cũng là gia tộc lớn mạnh nhất – Nhị thúc công của Tiêu gia
Nhị thúc công Tiêu Mạnh Nhạc bản thân chính là đại cao thủ Nhược Thủy sơ kỳ, đệ tử và tu sĩ dưới chướng có đến hơn nghìn người, là lực lượng lớn nhất trong chi thứ của Tiêu gia, cũng là phái nắm quyền có uy tín nhất ngoài Tiêu Mạnh Vu của Tiêu gia.
Tiêu Mạc Hối lại cố ý đặt thêm một viên linh đan thượng phẩm vào trong hộp gấm linh đan, để bày tỏ mức coi trọng.
Nhưng vừa mới đến bên ngoài chính điện của gia tộc Nhị thúc công, lại nhìn thấy, Tiêu Mạnh Nhạc cùng một đám người, đang đứng nói chuyện với một đám người khác trước chính điện.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên tóc đen ngang vai, còn để ria mép nữa, tướng mạo có anh tuấn, mặc một áo gấm dài màu xanh da trời, đang đứng cười cười nói nói cùng Tiêu Mạnh Nhạc.
Dương Thần thấy người đàn ông mặc áo xanh da trời kia có chút quen quen, cẩn thận suy nghĩ lại chút, đúng rồi! Đây chẳng phải là Mạc Tranh trên tấm ảnh của νú Vương sao!? Tiêu Mạc Tranh!
Quả nhiên Tiêu Mạc Hối lộ chút dị sắc không vui, nhưng sau đó, lại cười lớn cất bước đến nói:
– Ha ha! Nhị đệ, sao chú cũng ở chỗ Nhị thúc công vậy? Là biết anh trai ta dẫn trưởng lão đến hỏi thăm Nhị thúc công, đến tham gia náo nhiệt sao?
Tiêu Mạc Tranh vẻ mặt phong độ của người trí thức, tao nhã nói:
– Đại ca thích nói đùa, em cũng không biết hôm nay anh cả lại dẫn người đến, chỉ là vừa mới dẫn người đi xem xét linh tài sản địa, qua đây, nhớ ra lâu lắm rồi chưa ôn chuyện cũ cũng với huynh đệ trưởng bối của nhà Nhị thúc công, nên dẫn người đến xem xem.
Nói xong, còn cười cười chào hỏi cùng đám người Dương Thần.
Theo sau Tiêu Mạc Tranh còn có một ít thủ hạ của gã, cũng là tu vi Độ Kiếp kỳ, Tiêu Mạc Tranh bản thân cũng là Minh Thủy sơ kỳ rồi, mặc dù không bằng Tiêu Mạc Hối, nhưng cũng không kém là bao.
Dương Thần tính toán, Tiêu Mạc Tranh năm đó cùng νú Vương sinh hạ Tiêu Chỉ Tình, đến bây giờ cũng đến hai mươi năm rồi, có thể đến được Minh Thủy sơ kỳ, cũng coi là tư chất bất phàm rồi.
Ấn tượng đơn thuần đầu tiên, cảm giác Tiêu Mạc Tranh cũng còn tốt hơn nhiều so với loại người âm hiểm ngạo mạn Tiêu Mạc Hối, chẳng trách năm đó νú Vương lại có thể dễ dàng đổ như vậy, chỉ có điều, Dương Thần biết gã làm cha như nào, đối với nhạc phụ tiện nghi Tiêu Mạc Tranh này cũng chỉ có hận ý mà thôi.
– Hừ hừ, nhị đệ thật đúng là biết tranh thủ lúc rảnh rỗi nhỉ.
Tiêu Mạc Hối lạnh lùng cười cười, quay đầu nói với Nhị thúc công, nhưng lại có chút lấy lòng nói:
– Mạc Hối dẫn người đến gặp Nhị thúc công, Nhị thúc công, chỗ này có chút linh đan, là chút tâm ý của cháu và cha.
Tiêu Mạnh Nhạc thoạt nhìn cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, bình thản nhận lấy hộp gấm nói:
– Mạc Hối có lòng, đại ca dạo này thế nào?
– Cha gần đây thường xuyên bế quan, vì chuẩn bị Tam gia hội võ năm sau, bằng không thì ông ấy cũng rất muốn đến nói chuyện cùng Nhị thúc công.
Tiêu Mạc Hối nói.
Tiêu Mạnh Nhạc khẽ gật đầu, bỗng nhiên đánh mắt nhìn Dương Thần một cái:
– Anh cũng nói Tam gia hội võ năm sau quan trọng, chuyện này liên quan đến thể diện của Tiêu gia chúng ta, lại càng liên quan hơn đến quan hệ lợi ích Thiên Ma chi nhãn, sao tôi nhìn con trai Thu Phong của anh, mới chỉ là Ly Hỏa trung kỳ thôi?
– Chút tu vi này còn không ở nhà chăm chỉ mà tu luyện, anh dẫn nó đến đây để mấy lão huynh đệ chúng tôi nhìn, chẳng lẽ là lo lắng chúng tôi đề nghị đại ca đổi người thừa kế của gia tộc sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc