Nhưng Lâm Nhược Khê gỡ tay hắn ra, tức giận nói:
– Đừng có sờ nữa! Trong đầu chỉ có mỗi chuyện đấy. Còn không đứng dậy em tức giận đấy!
Dương Thần khoan thai cười cười, đã lâu không bị vợ quản giáo, trong lòng đúng là bất ngờ lại thêm mười phần thoải mái, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Mặc quần áo xong, hai người cùng nhau xuống lầu. Đến đại sảnh, Dương Thần mới nhớ tới, không nhìn thấy νú Vương, không nhịn được hỏi:
– Bà xã, tại sao không thấy νú Vương ở đây, νú không phải chuẩn bị cơm tối sao?
– Vú Vương tối hôm qua nói, sáng sớm hôm nay sẽ đi đón con gái bảo bối về với ông bà, chắc là tối khuya hoặc là ngày mai mới trở về được.
Lâm Nhược Khê nhớ buổi sáng νú Vương có nói qua.
Dương Thần giật mình, trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, dường như quan tâm của bản thân mình đối với những người phụ nữ của mình và người nhà của bọn họ còn chưa đủ.
Như lần trước vợ chồng Lưu Thanh Sơn bị kinh hãi, chính mình còn chưa có đi thăm vợ chồng bọn họ, quả thật có chút ý tứ sói mắt trắng lừa con gái người ta.
Nhân lúc gần đây cuộc sống có chút yên ổn, có phải nên bớt ít thời gian đi thăm bố mẹ vợ một chút hay không? Dương Thần nghĩ ngợi.
Ra tới cửa, hai người tới chỗ Mạc Thiến Ny. Lâm Nhược Khê rất tự nhiên khoác tay Dương Thần, xa xôi nói:
– Ông xã, anh thật không muốn hỏi một chút, rốt cuộc vì sao trước kia em phải làm như vậy sao?
Bước chân Dương Thần dừng lại một chút, vẻ mặt có chút đờ đẫn quay đầu nhìn cô.
Lâm Nhược Khê nghĩ đã xảy ra chuyện gì, hỏi:
– Làm sao vậy? Nhìn em như vậy làm gì?
– Không… Không có gì, chỉ có điều nghe em lại gọi anh là ‘Ông xã ‘ anh cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, không thể tin nổi được.
Dương Thần cười phức tạp, có chút thổn thức.
Làm sao Lâm Nhược Khê không hiểu cảm giác của hắn bây giờ. Cô cũng từng có cảm giác giống như là một giấc mộng. Nhưng hắn đang ở trước mặt cô, tình cảm trong lòng đã rõ ràng, nói cho cô biết kỳ thật tất cả chuyện này đều là chuyện đương nhiên.
Cô thật sự chưa bao giờ muốn rời khỏi đối phương, một lần nữa làm lại từ đầu, chỉ biết có hàng nghìn hàng vạn nỗi nhớ mong, làm sao có thể hờ hững được?
– Coi như là lần này, là lần cãi nhau nghiêm trọng nhất từ khi kết hôn đến nay đi, không cần suy nghĩ nhiều.
Lâm Nhược Khê cười nhẹ nói.
Dương Thần nghiêm mặt, cười ha hả nói:
– Nhược Khê bảo bối, em gọi anh thêm vài tiếng đi, anh thích nghe em gọi anh ‘Ông xã”, tốt nhất là dịu dàng một chút, như lúc ở ghế nằm em gọi anh vậy.
Má Lâm Nhược Khê đỏ bừng, một phen dùng sức nhéo xuống một bên hông Dương Thần, đôi mặt đẹp trừng lên:
– Còn nhắc lại chuyện này, lần sau đừng có chạm vào em.
Dương Thần lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn bằng lòng đáp ứng.
Cùng nhau nói vài câu vui đùa, đến cuối cùng Dương Thần cũng không có hỏi Lâm Nhược Khê vì nguyên nhân gì mà làm ồn ào chuyện ly hôn, Lâm Nhược Khê trong lòng biết, hắn cũng không cần cô nói thêm điều gì, không nghĩ nhiều, để tất cả trôi đi.
Trong lòng thầm than một tiếng. Cũng đành vậy. Nếu không thể lựa chọn cách lảng tránh, vậy cùng người đàn ông này đối mặt với mọi chuyện đi.
Lúc về tới đại sảnh nhà Mạc Thiến Ny, trong bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức. Một người phụ nữ buộc tạp dề, đang ở trong bếp nấu nướng.
Hai ngày này Quách Tuyết Hoa không ở biệt viên Tây Giao, mà ở trong quân khu cùng Dương Phá Quân. Trong nhà còn chỉ lại Mạc Thiến Ny cùng Mẫn Quyên chăm sóc cho Lam Lam.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Mạc Thiến Ny xoay người lại.
Vừa đập vào tầm mắt, liền nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê nắm tay nhau cười nói đi tới.
Trong mắt Mạc Thiến Ny lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, như giật mình sáng tỏ điều gì, ánh mắt phát ra một chút vui mừng.
– Nhược Khê? Cô… Hai người…
Mạc Thiến Ny đang mong đợi chỉ chỉ hai người, không mở nổi miệng.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Mạc Thiến Ny, ánh mắt có phần lóe sáng, trong đầu cô có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, ngượng ngùng, lúc trước cô vì cùng Dương Thần cãi nhau mà trở mặt�� với các cô, vừa không can thiệp quá mạnh mẽ cứng rắn, cũng không có ý nhường các cô là mấy.
Đương nhiên về phương diện này, lập trường cứng rắn của cô cùng việc Dương Thần không muốn buông tha cho những người phụ nữ kia, là không phân ra được.
– À… Thiến Ny, chúng tôi… làm hòa rồi, lần trước xảy ra chuyện tại Công ty, tôi muốn nói tiếng xin lỗi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Trong mắt Mạc Thiến Ny đã có một chút nước mắt, vui vẻ lắc đầu:
– Không có gì. Thật ra mỗi người chúng ta đều có nỗi khổ riêng. Sau khi bình tĩnh, đã cảm thấy cô không phải là loại người như vậy… Cô có thể hồi tâm chuyển ý thật sự là quá tốt. Lam Lam nhất định sẽ vui lắm đấy. Dù sao cô mới là mẹ của con bé.
Dương Thần đi ra phía trước, ngón tay khẽ đưa ra lau khóe mắt ướt của Mạc Thiến Ny:
– Được rồi, Tiểu Thiến xinh đẹp. có cao hứng cũng đừng khóc, kẻo mọi người lại đau lòng.
– Đừng như vậy.
Mạc Thiến Ny gạt tay Dương Thần ra, đỏ mặt mắc cỡ, lúng túng nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê làm như không phát hiện thấy. Cô thật không muốn vì một chút chuyện này mà ghen. Cô không thể cả năm nổi máu ghen với cô ta được. Cô thản nhiên nói:
– Thiến Ny, cụ thể để sau này hãy nói đi. Tôi đi đón Lam Lam.
Nói xong cô liền xoay người đi ra ngoài.
Dương Thần khẩn trương vội vàng theo sát, không quên quay đầu về phía Mạc Thiến Ny nhướn mày nháy mắt, vẻ mặt đầy đắc ý.
Mạc Thiến Ny trợn mắt. Hắn so với trẻ con thật chẳng khác tý nào, khiến cô cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, Dương Thần luôn vui vẻ như vậy. Cô thích đàn ông có thể như vậy. Trong lòng Mạc Thiến Ny tràn đầy thỏa mãn.
Chưa đến một tiếng sau, hai người đã đón bé mập về tới nhà.
Bé mập dựa vào ngực Lâm Nhược Khê, khuôn mặt đỏ hồng, nước mắt lưng tròng. Hiển nhiên con bé đã khóc không ít. Nó luôn đòi hỏi Lâm Nhược Khê phải “Hôn nhẹ”. Bộ dáng đáng thương đó khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng đau lòng.
Dương Thần đi phía sau hai mẹ con, trong lòng không hề bình tĩnh. Con bé này đúng không có lương tâm. Dù thời gian dài không gặp hắn nhưng mỗi lần gặp nhau hắn cũng chưa từng thấy bé có bộ dạng khóc đến chết đi sống lại như thế này?
Hại người làm cha như Dương Thần cảm thấy ghen tỵ. Tốt xấu gì hắn cũng là cha ruột cơ mà.
Lâm Nhược Khê lúc này đã không quan tâm trên người ông xã cô có vị chua nồng đậm. Cô quá nhớ con gái. Về đến trong nhà cô ngồi luôn trên sô pha, ôm Lam Lam hỏi lung tung này nọ, cũng hỏi rõ ràng mấy ngày nay Lam Lam ăn gì, làm gì, hoàn toàn là tác phong của một bà mẹ.
Sờ khuôn mặt núng nính đầy thịt của con gái, Lâm Nhược Khê áy náy nói:
– Lam Lam, đều là do mẹ không tốt. Con xem con đã gầy nhiều như vậy…
Dương Thần bên cạnh xem tin tức trợn mắt nhìn, khẽ nhắc:
– Mắt em nhìn thế nào lại thành gầy đi vậy? Là lại mập lên thì có…
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái. Dương Thần nhất thời không nói nữa, rụt rụt đầu giả vờ như không nghe thấy.
Cô bé cực kỳ vui sướng, vụt chạy lên lại vụt chạy xuống, lấy bức tranh của cô bé, lấy ra cả bảng chữ mẫu nữa, muốn để cho mẹ mình khen ngợi.
Được khen ngợi, Lam Lam vẫn không quên tỏ ra tội nghiệp hỏi Lâm Nhược Khê.
– Mẹ sẽ không đi nữa chứ? Mẹ sẽ không bỏ Lam Lam nữa đúng không?
Những lời này khiến Lâm Nhược Khê không ngừng rơi nước mắt. Dương Thần lại cảm thấy da đầu run lên. Về sau quyết định phải sinh con trai. Con gái thật phiền, phiền nhưng lại không thể đánh!
Chờ Mạc Thiến Ny và Mẫn Quyên chuẩn bị xong bữa tối phong phú, người một nhà liền ngồi xuống, ăn cơm trò chuyện vui vẻ.
Lam Lam rất thích thể hiện những bài hát mới học. Cô bé cầm chân gà làm Microphone, chọc cho Lâm Nhược Khê và Mạc Thiến Ny bật cười.
Ngay trong lúc mọi người đang vui vẻ hòa thuận, Dương Thần vùi đầu gặm thịt kho tàu, móng heo, bỗng nhiên nhướn mày, nhìn phía ngoài cửa.
Mạc Thiến Ny và Lâm Nhược Khê cũng phát hiện ra sự khác thường. Bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới.
Rầm rầm rầm!
Cửa bị gõ vang liên tục.
Dương Thần dùng thần thức quét ra, lập tức sắc mặt chợt thay đổi kịch liệt. Thân hình chợt lóe lên, ra mở cửa. Tình huống trước mắt khiến vẻ mặt hắn liền trầm xuống!
– Vú Vương! Vú làm sao vậy?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc