Ninh Quang Diệu vừa thấy, cực kì hăng hái đứng lên cắt giúp cô, bất chấp mình ăn cái gì.
Lâm Nhược Khê xem bộ dạng ông ta vui mừng bận rộn như vậy, không kìm nổi lòng nói:
– Có lẽ nhiều quá không ăn hết….Ông….ông cũng ăn đi, không phải còn chưa ăn cơm tối sao?
Ninh Quang Diệu vừa nghe, kich động nhìn cô, cười ngây ngốc 1 hồi lâu mới dùng sức gật đầu 1 cái.
– À, được, cha cũng ăn.
Ninh Quang Diệu nói xong, vẫn gắp cho Lâm Nhược Khê thật nhiều nấm, rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn đồ ăn của mình, dường như khẩu vị tốt lên rất nhiều.
– Nhược Khê à, con vẫn thích Bạch tùng lộ, lại đây cha gắp thêm cho con 1 chút.
Ninh Quang Diệu lấy lòng nói.
Lâm Nhược Khê khôi phục lại vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, khẽ lắc đầu:
– Không cần, thỉnh thoảng ăn 1 lần mới thấy ngon.
Ninh Quang Diệu hình như nhớ tới chuyện gì, cười nói:
– Đúng đúng, cha thiếu chút nữa đã quên mất. Con gái bảo bối của cha là 1 trong những phụ nữ giàu có đứng đầu Hoa Hạ. Cho dù mấy chục vạn vận chuyển Bạch tùng lộ bằng đường hàng không cũng chỉ là số lẽ. Là cho không tốt, cha chỉ muốn cho con thứ tốt, chứ không có ý gì khác….
– Ưm, tôi biết.
Bầu không khí có phần dễ chịu hơn rất nhiều, Ninh Quang Diệu rất vui vẻ, uống liền 4 chum rươu ngũ lương, sắc mặt cũng đỏ bừng, nói cũng ngày càng nhiều.
– Nhược Khê à, con biết không. Năm đó con lên sơ trung, môn thể du͙c luôn không đạt yêu cầu. Sau này lên lớp 10 phải vào cao trung. Cha sợ môn thể du͙c của con sẽ ảnh hưởng tới điểm số cuối cùng, đã lén cho người thu xếp sửa lại thành tích thể du͙c của con. Con không biết, điểm ban đầu của con vì môn thể du͙c kia mà giảm hơn 20 điểm….
– Lão già Lâm Chí Quốc kia chỉ thu xếp cho người bảo vệ con 1 chút, nào có cẩn thận như vậy. Tuy nhiên thành tích của con tốt. Thật ra thiếu chút điểm này cũng không sao….
– Lúc con lên cao trung, chủ nhiệm lớp con muốn con đi biểu diễn trong ngày kỉ niệm thành lập trường phải không….Ha ha, cha biết rằng con lúc ấy không đồng ý ngay, sau đó chủ nhiệm con lại không tìm con để thi hát nữa, nhưng thật ra thì cha đã làn hắn phải thay đổi ý định….
– Ai chà, con gái của cha, Tuy mẹ của con trầm tính nhưng trong đại học nổi danh ca hát, giọng hát rất hay, nhưng sao lại không di truyền cho con vậy chứ.
– Ôi không không, Nhược Khê con đừng có nóng giận, cha không có ý tứ kia, chỉ là thuận miệng nói ra….Con có thể mạnh hơn mẹ của con, mẹ con không phải là người làm kinh doanh….Ha ha….
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên đặt đũa xuống, hỏi rõ ràng:
– Thủ tướng Ninh, không phải ông có chuyện muốn nói sao, nếu ăn xong, mời nói chuyện chính đi.
Ninh Quang Diệu sửng sốt. Bầu không khí căn bản đang thoải mái, trong nháy mắt trở nên không bình thường, khiến ông không kịp thích ứng.
Đứng hình hồi lâu, Ninh Quang Diệu mới ngượng ngùng cười khổ nói:
– Nhược Khê….Con vì chuyện lần trước, cha đối xử với con xa cách, cho nên con cứ hận cha đi….
Hai tay Lâm Nhược Khê nắm chặt, đặt trên đùi, có phần không dám tin. Ninh Quang Diệu vừa thẳng thắng thừa nhận.
Quả thực, cô nghĩ đến lúc trước bị đám cướp kia đánh đập tàn nhẫn, thật khó có thể kìm nến được sự tức giận.
Chỉ có điều sức chịu đựng của cô vô cùng tốt, không dễ để lộ ra bên ngoài.
– Ha ha….Nếu cha nói….Cha làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, con có tin không?
Ninh Quang Diệu than khổ:
– Ninh gia chúng ta, cả gia tộc lánh đời. Kỳ thật ta đây được gọi là thủ tướng, gia chủ, địa vị cũng thật thấp kém….
– Trong tông tộc, đưa ra yêu cầu chính là muốn cướp đoạt công pháp từ chỗ Dương Thần. Dương Thần rất khó đối phó đấy, đành phải xuống tay từ trên người con và đứa bé….
– Nếu cha ngang nhiên cãi lời, gia tộc sẽ cướp lại quyền lực của cha. Đối với gia tộc lánh đời mà nói, muốn xử trí cha, nhiều nhất chỉ mấy hơn 1 năm, cũng sẽ không khó mấy.
Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra 1 tia lạnh thấu xương, thản nhiên nói:
– Vì quyền lực địa vị của ông, cho nên đến bắt cóc chúng tôi, còn đánh đập 1 đứa nhỏ, có thật không?
– Cha biết cha rất vô dụng, không có mặt mũi nói điều này….Nhưng….
Khuôn mặt Ninh Quang Diệu u sầu đầy buồn bã, suy sụp nói:
– Con suy nghĩ 1 chút đi, Nhược Khê….Hôm nay cha còn sống trong sự khống chế của Ninh gia, cha có thể khống chế được 1 chút.
– Nhưng nếu 1 ngày nào đó, gia tộc đổi người khác trong Ninh gia tới quản lý Ninh gia. Vậy bọn họ sẽ không có chút tình cảm nào mà nương tay. Thủ đoạn bọn họ sử dụng tất nhiên chỉ có hơn chứ không kém.
– Bọn họ vì cướp lấy công pháp của Dương Thần, tất nhiên càng không ngừng áp dụng thủ đoạn, muốn tranh công trong gia tộc, cũng sẽ không giống như cha vậy, không có cách nào khác mới động thủ một, hai lần….
– Hừ, nói hư vậy, tôi phải cám ơn Thủ tướng Ninh rồi.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói.
– Cha….
Ninh Quang Diệu á khẩu không trả lời được.
Sắc mặt đỏ lên, Ninh Quang Diệu đơn giản cũng không giải thích nữa, hơi ngửa đầu, uống cạn 1 chén rượu Ngũ lương, liên tục uống 3 chén vào bụng, khiến màu đỏ trên mặt y càng đậm, trong mắt cũng lộ ra vẻ mơ màng, mồm miệng nói có chút không rõ.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn y, thấ không có ý định nói chuyện, liền đứng dậy, nói:
– Thủ tướng Ninh không có chuyện gì khác, tôi đi đây.
Cô cũng không có ý định để Ninh Quang Diệu phái người đưa cô về, thuê xe cũng được, tự đi cũng tốt, đối với tu vi Tiên Thiên của cô hiện tại, muốn trở về rất dễ dàng.
Nhưng Ninh Quang Diệu lại bỗng nhiên trượt từ trên ghế xuống đất, đưa tay với về phía trước, tới trước mặt Lâm Nhược Khê, giống như quỳ xuống trước mặt Lâm Nhược Khê.
– Thủ tướng….Thủ tướng Ninh, ông….
Lâm Nhược Khê nhíu mày, cô hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, Ninh Quang Diệu nhìn như say.
– Đừng….
Ninh Quang Diệu mơ hồ kêu lên:
– Đừng gọi cha là Thủ tướng….Hãy kêu ta là cha….Con gái….Nhược Khê, con gái của cha….Gọi ta 1 tiếng cha đi….
Lâm Nhược Khê lùi lại 2 bước, nhìn Ninh Quang Diệu giống như say khướt, có chút hoài nghi y có phải là say thật hay không, nói:
– Thủ tướng, mong ông tự trọng.
– Có phải con cho rằng cha đã say phải không? Không….Cha không có say….
Ninh Quang Diệu tứ chi bò tới gần Lâm Nhược Khê.
Cảnh tượng này nếu để người ngoài nhìn thấy, tất nhiên vô cùng kinh hãi, Ninh Quang Diệu không ngờ lại bò trên mặt đất.
Bò tới trước chân Lâm Nhược Khê, nước mắt theo hốc mắt Ninh Quang Diệu đúng là giống như vỡ đê rơi xuống, méo miệng, khóc lớn….
– Nhược Khê….Con gái à….Cha thật sự thật cô đơn….Cha rất đau khổ, cha thật hối hận….
– Con biết không, mẹ con rất tốt. La Thúy San, Quốc Đống….Bọn họ đều bởi vì ta, mà đã sớm rời đi. Là cha hại họ….
– Cha vì mình, làm nhiều chuyện như vậy không bằng heo chó….Cha là súc sinh! Súc sinh! A….
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn người đàn ông này, không thể tin được vào điều chính mình nghe được.
Nhưng Ninh Quang Diệu khóc rống, túm lấy tóc, ôm đầu:
– Cha hiện tại rất sợ về nhà….Toàn bộ Ninh gia vắng vẻ, chỉ có 1 mình cha….Cha thật sự hối hận rồi, cha biết cha sai lầm rồi….
Lâm Nhược Khê nhìn người đàn ông đau buồn tuyệt vọng, trong lòng run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên, Ninh Quang Diệu nhào lên, ôm lấy 1 chân Lâm Nhược Khê, đầy vẻ cầu xin mà nói:
– Nhược Khê, nghe cha khuyên con 1 câu, con có thể ngàn vạn lần đừng ly hôn với Dương Thần….Cha biết rằng con bởi vì chuyện của Tuệ Lâm, chuyện của Lam Lam, mà tức giận với hắn. Nếu ly hôn con sẽ người phải hối hận.
Nghe được 1 chuyện này, Lâm Nhược Khê lập tức muốn dời đi, nhưng lại sợ chân sẽ đá làm Ninh Quang Diệu bị thương, không khỏi lạnh lùng nói:
– Buông tay ra, Thủ tướng Ninh, đây là việc của tôi.
– Con gái của cha, chuyện của con cũng là chuyện của ta. Cha là cha ruột con.
Ninh Quang Diệu lớn tiếng quát to, tức giận.
– Nhược Khê, các con mới sống chung 2 năm đã ly hôn, chẳng lẽ lúc trước chính là vì ly hôn mà gả cho hắn sao. Kết hôn không phải chuyện đơn giản, cuộc sống 1 mình, đương nhiên là dễ dàng, khó là khó ở cuộc sống 2 người.
– Cha biết thật ra trong lòng con vẫn luôn có Dương Thần, con nghe cha đi, không nên tùy hứng. Dương Thần hắn dù có muôn phần không phải, ít nhất hắn có thể bảo vệ con, hắn cũng là thật lòng thích con, có hắn ở bên cạnh con, cha mới có thể yên tâm.
– Con bây giờ còn không hiểu….Có con ly hôn, đối với cha mẹ mà nói là 1 chuyện rất lớn. Người khác không biết, nhưng đối với Ninh Quang Diệu này mà nói, con lài con gái yêu quý, là con gái duy nhất mà Tiết Tử Tĩnh để lại cho cha.
– Cha rất tự hào về con. Hiện tại con là ràng buộc duy nhất của cha….Nếu con ly hôn, cha làm thế nào đi gặp người mẹ đã mất của con, gặp người bà đã mất của con, gặp những người của Tiết gia đã bị cha làm liên lụy!
– Cho dù cha chết đi, con vừa ly hôn, cha ở dưới đó cũng làm sao ăn nói được, cha làm sao có thể chịu được. Cho nên, xem như con nể mặt cha đi. Cầu xin con, cầu xin con đừng ly hôn!
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run rẩy. Cô đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Hai hàng nước mắt tuôn rơi, cũng không biết vì người đàn ông trước mắt đột nhiên già nua, hay là vì người đàn ông ở xa kia.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc