Không thấy νú Vương trả lời, Lâm Nhược Khê cũng hiểu ý, nhẹ nhàng xoay người đi, cô đang mặc 1 thân váy liền màu vàng nhạt, mái tóc đen, nhìn cô vừa nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng cũng thêm phần lạnh lùng diễm lệ.
Khin nhìn thấy Ninh Quang Diệu, khoảnh khắc ấy Lâm Nhược Khê nháy mắt có chút thất thần, đứng nguyên tại chỗ.
Có lẽ là bởi vì kinh ngạc, 2 chân dường như không thể nhúc nhích, cứ dính trên mặt đất, không thể nhấc lên được.
– Nhược Khê may là con vẫn chưa ngủ, cha đột nhiên tới tìm con như vậy sẽ không làm con mất hứng chứ.
Ninh Quang Diệu ấm giọng cười hỏi.
Lâm Nhược Khê nghe thấy từ “cha”, theo bản năng thân thể khẽ run lên, mấp máy môi, phức tạp nhìn y.
– Ngài thủ tướng đêm khuya đến đây, có chuyện gì sao?
Ninh Quang Diệu xấu hổ cười nói:
– Cha vốn dĩ muốn đến đây sớm 1 chút, nhưng lại có cuộc họp với chính phủ thành phố Trung Hải, đến khuya mới xong, nghĩ ngày mai phải về Yến Kinh nên khuya thế này vẫn muốn đến thăm con 1 chút.
– Người đã gặp được rồi, mời ngài trở về cho.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng gật đầu, liền khẽ xoay người vào trong.
– Ấy
Ninh Quang Diệu nói giọng mang theo vài phần cầu xin:
– Nhược Khê cha biết con không muốn nhìn thấy cha, nhưng hôm nay cha thật sự muốn tìm con nói chuyện, con có thể theo cha ra ngoài, ăn chút gì đó….Cha còn chưa ăn cơm chiều đâu, bụng đang rất đói.
Thấy Nhược Khê vẫn không có phản ứng, Ninh Quang Diệu chỉ nói:
– Con gái, coi như cha cầu xin con.
Lâm Nhược Khê bối rối, cắn cắn môi anh đào, trong mắt lộ ra vẻ khác thường, cuối cùng cũng mềm lòng.
Thủ tướng của 1 quốc gia nói “Cầu xin” với cô, nếu cô không đồng ý, liền có vẻ quá tàn nhẫn đi.
Hít sâu 1 hơi, giấu đi hơi nước trong mắt, Lâm Nhược Khê mới xoay người, đi ra ngoài.
– Vú Vương, tối nay con về muộn, νú mệt thì cứ đi nghỉ ngơi trước đi.
Vú Vương thần sắc khẩn trương gật đầu, gượng cười đáp ứng, nhưng trong mắt có chút lo lắng.
Ninh Quang Diệu vẻ mặt vui mừng, 1 chút uy nghiêm của 1 vị thủ tướng quốc gia cũng không có, cùng Lâm Nhược Khê ngồi xe Audi đi mất.
Lên xe, Ninh Quang Diệu nói với lái xe phía trước:
– Đi Bạch Lộc Nguyên!
Xe đi rất nhanh, lướt qua những con đường vắng vẻ ở ngoại ô thành phố.
Ninh Quang Diệu nhìn con gái ngồi bên cạnh, Lâm Nhược Khê lãnh đạm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, không có ý định nói chuyện, vì phá vỡ không khí lúc này Ninh Quang Diệu cười nói:
– Nhược Khê, con biết đấy, hội quán Bạch Lộc Nguyên ở Trung Hải kỳ thật là sản nghiệp của Ninh gia chúng ta, cha đến Trung Hải thường đến đó, rất yên tĩnh, lại không bị quấy rầy.
– Ngài Thủ tướng, Ninh gia là Ninh gia, tôi là tôi, tôi họ Lâm
Lâm Nhược Khê lãnh đạm đáp lại.
Ninh Quang Diệu lắc đầu thở dài:
– Cha biết cha đã làm sai rất nhiều chuyện, muốn con chấp nhận cha, trở thành con gái của Ninh gia, là 1 chuyện rất khó.
– Nhưng con cũng biết cha không ngại tuyên bố với ngoại giới qua hệ của chúng ta, chan hiểu được 1 chuyện, đã là cốt nhục máu mũ thì có muốn cũng không thể vứt bỏ.
– Hiện tại ở Yến Kinh cũng vậy, Trung Hải cũng vậy, rất nhiều gia tộc biết con là con gái của ta rồi, cha thấy rất vẻ vang, cha không quan tâm người khác nói thế nào.
– Cha biết, cha đã làm rất nhiều chuyện tổn thương tới con, đêm nào cha cũng gặp ác mộng, cha mơ thấy con lạnh lùng nhìn cha, khing thường cha.
– Mỗi lúc bừng tỉnh sau cơn ác mộng, cha đều rất hối hận, đau lòng đến chết, muốn nhưng lại không dám liên lạc với con, cha sợ con càng ghét bỏ cha, cha thấy bản thân thật uất ức, vô dụng.
– Lần trước Dương gia gặp nạn, cha chỉ muốn mang con về Ninh gia, nhưng cha phải chú ý đại cục, thứ 2 cũng sợ con không chịu, đành hi vọng Dương Thần có thể hóa nguy thành an, con không biết lúc ấy trong lòng cha cũng khẩn trương muốn chết, lo đến mức không thể thở được….
Ninh Quang Diệu nói đến đây dường như là lầm bà lầm bầm, nhưng cũng là chân tình, rất cảm động.
Như 1 người cha làm sai rất nhiều chuyện, không ngừng sám hối, lại giống như 1 đại nam nhân hết thời, cơ hồ không có chỗ nào nương tựa.
Lâm Nhược Khê cũng không đáp lại điều gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng hốc mắt dần dần đỏ, cố gắng ngồi thẳng người.
Ninh Quang Diệu tiếp tục nói nhỏ hơn 10 phút thì xe dừng lại ở 1 câu lạc bộ nằm ở chỗ giao nhau giữa tây ngoại ô và nội thành.
Câu lạc bộ này tên Bạch Lộc Nguyên, bình thường chỉ tiếp đãi khách quý, 1 số ít là người có năng lực mới có thể đi vào.
Hôm nay là do Ninh Quang Diệu đến vì vậy đóng cửa sớm, kỳ thực là chuẩn bị tiếp đón Ninh Quang Diệu và Lâm Nhược Khê.
Đi vào 1 phòng riêng mang phong cách cổ kính lịch sự tao nhã, Ninh Quang Diệu gọi người mang mười mấy món ăn đủ màu sắc, hình dạng, trùng hợp ở chỗ đây đều là những món mà Lâm Nhược Khê thích ăn.
Thậm chí còn có gạo nếp Triệu thị, đây là ban ngày mang tới.
– Con gái, đây là cha sai người đi chuẩn bị, lần đầu tiên 2 cha con ta cùng ăn tối, lại đã khuya nên cha đặc biệt chuẩn bị những món con thích.
– Con có phải đang thấy rất kỳ quái, cha làm sao biết con thích ăn gì? Ha ha, kỳ thật con từ nhỏ tới lớn, cha đều nhìn con lớn lên, con thích ăn gì trong đầu cha luôn nhớ rõ.
Ninh Quang Diệu không chút nào để ý đến vẻ mặt lạnh như băng của Nhược Khê.
Tiếp theo, Ninh Quang Diệu lại sai người đưa tới 1 chai Lafite và 1 chai rượu Ngũ lương mạnh, Lafite là chuẩn bị cho Nhược Khê, còn ông tự rót cho mình 1 chén rượu trắng, tự nâng chén uống.
– Đấy, Nhược Khê, gạo nếp viên, còn có thu quỳ, rau khô thịt hấp….Ồ, đúng rồi, con buổi tối có phải không thích ăn nhiều thịt, vậy ăn nhiều rau quả 1 chút, coi như cùng cha ăn cơm.
Ninh Quang Diệu tự quyết định, gắp rau cho Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy trong bát mình đã đầy thức ăn, cuối cùng cũng động đũa, gắp lên 1 miếng thu quỳ, ăn 1 chút.
Trong mắt Ninh Quang Diệu có vài phần mất mát, nhưng rất nhanh 2 mắt tỏa sáng, ảo não vỗ tay 1 cái:
– Ai nha! Thiếu chút nữa thì quên mất!
Lần này Nhược Khê có chút nghi hoặc nhìn Ninh Quang Diệu, không hiểu ông ta quên cái gì.
– Người đâu.
Ninh Quang Diệu gọi bồi bàn:
– Đi đem bạch tùng lộ ta chuẩn bị sẵn mang tới đây.
Bồi bàn nhanh chóng bưng tới 1 khay bạn tinh xảo, bên trên bày Bạch tùng lộ đã chế biến xong.
Ánh mắt không chút gợn sóng của Lâm Nhược Khê bỗng có chút kinh ngạc.
Bạch tùng lộ Italy, gan ngỗng nước Pháp, trứng cá muối Trung Đông, đều là những món mỹ vị trên thế giới.
Bạch tùng lộ là thứ vô giá, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, bởi vì loại nấm này nếu sau 10 ngày khai thác mà không ăn sẽ trở thành phế thải, hơn nưa lại là ở Italy, số lượng có hạn.
Bình thường 1 Bạch tùng lộ chỉ nhỏ như quả trứng gà có thể bán với giá khoảng 5000 tệ, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải có người chịu bán.
Đây đối với 1 người bình thường mà nói, thực sự đó là cái giá trên trời, tưởng tượng cũng không ra.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại thích ăn loại Bạch tùng lộ này giống như cô thích ăn gạo nếp viên, chẳng qua Bạch tùng lộ quá đắt, lãng phí, lại không thể để được lâu, cô tuy rằng thích nhưng cũng rất ít khi ăn.
Không nghĩ tới, Ninh Quang Diệu ngay cả điều này cũng biết.
Không khỏi nghĩ đến ông ta nói luôn chú ý mình từ nhỏ tới lớn, cô đã tin tới báy tám phần.
– Nào
Ninh Quang Diệu tự mình cầm dao dĩa, cắt 2 lát mỏng, đưa vào 1 cái đĩa đưa cho Lâm Nhược Khê.
– Nào, nếm thử 1 chút, đây là cha cho người vận chuyển theo đường hàng không từ Italy tới.
Lâm Nhược Khê quả thật rất thích ăn, hơn nữa trong lòng nếu nói không cảm động là lừa gạt, vì vậy gật gật đầu, gắp lên ăn.
Nếm loại Bạch tùng lộ này, nói không hết được vị của nó, ăn hết rồi nhưng vị của nó vẫn còn lưu lại trong miệng, trong mũi, thấm vào cả tim gan, đúng là nhân gian mĩ vị, Lâm Nhược Khê rốt cuộc lộ ra nụ cười thản nhiên.
Ninh Quang Diệu ngồi đối diện, giờ phút này đang nhìn đến ngẩn người.
Sau 1 lúc, Lâm Nhược Khê phát hiện Ninh Quang Diệu chăm chú nhìn mình, khuôn mặt hơi nóng lên, chính mình chỉ mãi ăn Bạch tùng lộ, đã quên mất chính mình.
– Con cười rồi, Nhược Khê.
Ninh Quang Diệu hốc mắt hiện ra khóe nước, khuôn mặt run rẩy, cao hứng nói:
– Hóa ra cha cũng tính là người cha không quá thất bại, vẫn có thể khiến con gái cha lộ ra nụ cười đấy….
Lời nói đơn giản này khiến cho tâm trạng lạnh lùng của Lâm Nhược Khê rốt cuộc thả lỏng.
Chỉ đơn giản là 1 nụ cười, không ngờ lại khiến cho Ninh Quang Diệu vui như vậy?
Lâm Nhược Khê đột nhiên sinh ra 1 sự áy náy, cô có lẽ quá chủ qua rồi, cô nghĩ nếu đứng trên lập trường của ông, khẳng địng ông phải chịu rất nhiều áp lực từ nhiều phía.
Đúng vậy, trên đời nào có cha mẹ nào lạn muốn tổn hại con mình, có lẽ sâu trong lòng ông đang tự trách, cô bị tổn thương, chỉ sợ ông cũng đau đớn hơn chứ không kém.
Nghĩ như vậy thần sắc Lâm Nhược Khê dần dần dịu xuống, chủ động gắp 1 miếng Bạch tùng lộ đưa lên miệng.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc