Mông Khai Nguyên nhìn thấy bóng dáng này, gần như là sắc mặt đỏ ngầu gào thét lên. Mông Kỳ và vợ chồng Hàn U, Ngô Mai Nguyệt lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bởi vì thủ đoạn của Dương Thần, xem ra tu vi không tồi, nhưng chẳng biết tại sao bọn họ không thể phát hiện được mức độ tu vi của Dương Thần, thậm chí, trước lúc Dương Thần xuất hiện, bọn họ cũng không biết hắn đến từ khi nào.
Theo tình báo lúc trước, chẳng qua tố chất cơ thể Dương Thần rất cao, không có tu vi gì. Dương Thần đứng ở đỉnh tháp, quan sát mọi người của Mông gia, cười khinh bỉ nói: – Các ngươi lại rất đúng giờ, đến đây sớm như vậy để đợi ta lấy mạng các ngươi, xem ra đều chán sống rồi.
– Hừ! Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, ngươi đừng hòng làm càn, hôm nay có vợ chồng Hàn trưởng lão, Ngô trưởng lão ở đây, ba người chúng ta nhất định sẽ bắt giữ ngươi! Lần này ngươi cũng không thể gọi những chiến hạm vô liêm sĩ kia nữa, còn không mau chịu trói, giao linh bảo Mông gia ra!?
Mông Kỳ dũng cảm bước ra ngạo nghễ nói. Dương Thần híp híp mắt, từ trong nhẫn không gian lấy ra quả cầu đen thui ra, chính là linh bảo trấn gia Mông gia.
– Ngươi đã nhắc nhở ta, cái thứ này các ngươi lại xem như bảo bối, nhưng ta nhìn thế nào đều giống đồ bỏ đi, các ngươi ai có thể nói rốt cuộc đây là vật gì, hôm nay ta sẽ giữ lại mạng chó của hắn. Dương Thần cười bí hiểm nói Đây quả là vật Dương Thần nghĩ mãi không ra, sau khi mình hồi phục tu vi, thậm chí còn tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không biết cái vật màu đen này là cái gì. Không ngờ Mông gia lại trăm phương nghìn kế muốn đoạt lại từ tay mình, nhất định là bảo bối, vậy thì mình tuyệt đối không thể cho bọn chúng lấy lại Những thứ chưa biết, đối với Dương Thần mà nói càng có sức hấp dẫn.
– Quả là ý nghĩ hảo huyền! Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, cuộc trò chuyện của ngươi với Mông Nguyệt đã bị bọn ta thu lại, chỉ cần giao đến chỗ thủ trưởng số 1, lần này chính là ngươi không phải, Mông gia chúng tôi lấy lại đồ đạc của mình, hoàn toàn chính đáng, ai cũng không cản được chúng tôi!
– Ngươi đừng tưởng bọn ta không dám động, nếu không ngoan ngoãn giao linh bảo gia tộc ta, cho dù ngươi là người của Dương gia, cũng vô ích, đừng trách ba vị trưởng lão bọn ta không khách khí! Mông Kỳ quát lên. Dương Thần mỉm cười nói: – Tôi thấy chính bản thân các ngươi cũng không biết vật này dùng để làm gì, nếu đã như thế, có thủ đoạn gì thì cứ việc đem ra, vừa hay tôi sẽ lấy 3 người thử thần thông mới của tôi.
– Mông Kỳ trưởng lão, chúng ta không cần nói nhiều, lên bắt lấy hắn, đoạt lại linh bảo, lấy hết linh đan và công pháp trên người hắn, đến lúc đó trong tộc nhất định sẽ nhớ công lớn của chúng ta! Hàn U lạnh lùng nói. Mông Kỳ gật đầu, có 2 vị tu sĩ Độ kiếp kỳ của Nghiệp hỏa và Quỳ thủy ở đâ cảm thấy bản thân chỉ cần giành công là được, đương nhiên vẻ mặt tươi cười.
– Tiểu tử, chọc tức Mông gia, sẽ là sai lầm không thể bù đắp của ngươi! Mỹ phu nhân Ngô Mai Nguyệt là người đầu tiên kìm không nổi muốn động, giơ lên thanh trường kiếm Liễu diệp, chính là pháp bảo hạ phẩm, trong suốt lấp lánh. – Nếm Huyền Nguyệt kiếm quyết của ta!
Ngô Mai Nguyệt nhún người lên, chân nguyên quỳ thủy lượn lờ quanh người, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thần, 1 đường kiếm sáng quét ngang qua, mang theo 1 đường ánh sáng như mặt trăng khuyết, tràn ngập chân nguyên âm hàn. Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn trong đêm, đường sáng chân nguyên đó chiếu rọi với màu lưu ly đẹp mắt, lại là mũi nhọn đoạt mệnh!
Nhưng đối với Dương Thần mà nói, trình độ loại chiêu số này quả thực quá thấp, chớp mắt, chân nguyên đó đã bị sức mạnh của Dương Thần trực tiếp xé tan! Chân nguyên nổ tung tứ phía, nổ tan tành đoạn thấp cao hư hại nơi Dương Thần đang đứng, gạch đá rơi xuống, đả thương không ít bảo vệ của Mông gia.
Ngô Mai Nguyệt kinh ngạc, lại liên tục đánh xuống mấy đường kiếm khí trăng khuyết càng thêm rắn chắc và tiết diện lớn, xung quanh Dương Thần xảy ra nổ tung mãnh liệt, giống như là muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở. – Quả là tên quái vật da dày thịt béo, như vậy vẫn không thấy hắn bị thương!? Hàn U tức giận hừ 1 tiếng, thấy bà xã nhất thời khó công kich ra hiệu quả gì, cũng phi thân xông lên theo.
Mông Kỳ sợ Dương Thần chạy thoát, cũng đuổi theo, quát lớn: – Bài sơn chưởng! Chưởng pháp đặc biệt của lão cũng đã sử dụng ra, lực chân nguyên hóa thành chưởng ảnh đầy trời, trong nhất thời toàn bộ vị trí xung quanh Dương Thần đều bị đả kich mãnh liệt, liên tục từng đợt từng đợt như sự xâm nhập của sóng biển. Không biết từ lúc nào Hàn U có thêm 1 găng tay, ngọn lửa sáng lóe ra, hiển nhiên là làm từ Huyền thiết hệ lửa hiếm có, hòa vào chân nguyên cháy rực trên người hắn.
– Liệt sát băng! Chân nguyên Hàn U bắt đầu khởi động, cả cơ thể biến thành quả cầu lửa, từ trên đỉnh đầu Dương Thần, hướng đến thiên linh cái của Dương Thần mà đánh! Giống như 1 ngôi sao băng lửa từ trên trời giáng xuống, nhất định phải đánh cho Dương Thần thịt nát xương tan! Dương Thần không tránh không né, nâng 1 đấm, đối đầu gay gắt với Hàn U, đánh Hàn U bay lên cao mấy chục mét.
Chính vào lúc này, chưởng ấn của Mông Kỳ đánh xuống lưng Dương Thần, nhưng Dương Thần căn bản không thèm đếm xỉa tới, chọc cho Mông Kỳ xém chút nữa là tức đến ói máu, tu vi Hóa Thần Kỳ của lão, ngay cả phòng ngự của Dương Thần cũng không phá được! Bất đắc dĩ, Mông Kỳ đành phải tận dụng hết khả năng tạo phiền toái cho Dương Thần, nhưng công kich chủ yếu vẫn là do vợ chồng Hàn U không ngừng đánh xuống.
Ở bên dưới mọi người Mông gia cũng không rõ tình hình chiến đấu rốt cuộc thế nào, chỉ có điều xem đến nổi rung động lòng người, 3 trưởng lão toàn phía hợp sức vây giết, phóng ra ánh sáng lóa mắt, khiến cho nữa bầu trời đều sáng rực. – Hay! Không hổ là cao thủ trong tộc, hôm nay phải cho Dương Thần chết không toàn thây! Trong lòng Mông Khai Nguyên đem cái chết của con cháu mình, đều đổ hết lên đầu Dương Thần, có thể nói hận thấu xương. Những người khác trong Mông gia và đại lão của bang Hoa Nam, cũng không ngớt lời khen hay, cảm thấy lần này Dương Thần chết chắc. Ánh mắt Mông Nguyện lóe sáng, nhưng không buồn không vui, không nhìn thấy không có bất cứ cảm xúc gì.
Vào giờ phút này, Dương Thần bị vô số chân nguyên loạn lưu tập trung công kich, cũng không có cảm giác gì, những công kich này giống như là gãi ngữa vậy, nếu như tu vi của mình chưa phục hồi, cũng đành thôi, có thể sẽ bị đánh rất thê thảm, nhưng bây giờ sức mạnh thiên địa hộ thể của mình, sức mạnh chân nguyên như mưa bụi này, hoàn toàn không là gì. Mảnh lớn kiến trúc khách sạn phía dưới đã bị san thành bình địa, khắp nơi đều là hố đen, cảnh tượng tan hoang khắp nơi.
Lại là 1 tia sáng màu đỏ thắm nổ bắn như mũi tên nhọn, theo đường xéo phóng đến mình, cuối cùng Dương Thần cũng không còn hứng thú xem thủ đoạn của bọn họ. Duỗi nhẹ nhàng 1 trảo, 1 luồng sức mạnh trời đất liền khiến cho Hàn U hóa thành mũi tên lửa hiện nguyên hình, những chân nguyên Liệt Hỏa đó bị thổi sạch! Đồng tử Hàn U co lại, chợt phát hiện sự bất thường, nhưng đã quá trễ!
Bóng dáng Dương Thần bay lên, một cái đã trùm lên trán Hàm U! – Công kich của ngươi hơn phân nữa đều nổ những chổ khác, uy lực vốn đã chẳng ra làm sao, lại lãng phí sức mạnh chân nguyên của bản thân như vậy, nhìn có vẻ hoa lệ, thực ra vô cùng ngu xuẩn…. Dương Thần nhìn y đầy châm chọc, vừa dứt lời, 1 luồng chất lỏng màu xám trắng, nhúc nhích như sinh vật còn sống, từ phần đầu Hàn U bắt đầu, bao bọc hơn phân nữa thân thể y! – Đây…. đây là!? Ngô Mai Nguyệt và Mông Kỳ chấn động tinh thần, không ngờ Dương Thần lại có thể dễ dàn bắt Hàn U như thế, chẳng lẽ căn bản là hắn không động chân cách!? Hơn nữa, tại sao không cách nào thấy rõ tu vi của Dương Thần!?
Hai con mất Hàn U trợn tròn, vừa phun ra 1 chữ “Nhược”, miệng liền không thể phát ra tiếng nữa. Nhược Thủy có thể ăn mòn ba hồn bảy vía của người, tu vi của Hàn U chỉ đến Nghiệp hỏa, căn bản không thể chịu nổi sự vượt qua gần 3 bậc sức mạnh của Nhược thủy, trong nháy mắt thần hồn đã bị Nhược thủy cắn nuốt hết! Lạ ở chỗ, thân thể Hàn U không xảy ra bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ là giống như xác chết người bình thường vậy, nhưng Ngô Mai Nguyệt và Mông Kỳ ở xa đều có thể cảm nhận được, không ngờ đến cả ling hồn của Hàn U cũng biến mất rồi! Điều này có nghĩa là, chính là biến mất khỏi thế gian theo nghĩa đen! – Làm sao có thể! Chẳng lẽ…. chẳng lẽ tu vi của ngươi là Nhược Thủy kỳ!?
Không đúng…. tu vi Nhược Thủy kỳ cũng chưa từng nghe qua có người có thể sử dụng Nhược Thủy Suy nghĩ của Ngô Mai Nguyệt rối loạn, hoảng sợ ngừng tấn công, bà phát hiện lần vây giết Dương Thần này quả thực là tự tìm đường chết! Dương Thần chả qua tâm gì đến nghi ngờ của bọn họ, bóng dáng tiến nhanh về phía trước, dấy lên một đám lửa tím, cũng chính là sự hợp thể của Ly Hỏa và Quỳ Thủy.
Ngô Mai Nguyệt cũng không phản ứng kịp đây là sức mạnh lớn mạnh gì, Dương Thần đã mang theo sức mạnh bẻ gãy nghiền nát, một nắm đấm nhét thẳng vào bụng Ngô Mai Nguyệt! Phụt! Một tiếng xé toạc gấp gáp, cơ thể Ngô Mai Nguyệt đã bị xuyên thủng! Tử Hỏa nhanh chóng ăn mòn cơ thể tu sĩ Quỳ thủy độ kiếp kỳ của bà, chỉ trong nháy mắt đã bị đố thành bột phấn theo gió phiêu tán!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc