Tình huống khiến Dương Thần kinh hỉ đã xảy ra!
‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ hấp dẫn lực thiên địa, kéo Phật tâm xá lợi thành sợi tơ mảnh vào vòng xoáy cuộn cuộn, lực phật môn tinh thuần màu vàng hồng kia sáp nhập vào tứ chi trăm hài, kinh kỳ bát mạch của mình.
Nhận được ích lợi lớn nhất chính là thần hồn của Dương Thần, nhận được Phật môn kim cương chú của phật hiệu, sẽ không bao giờ có thể bị Hỗn Độn dễ dàng lay động nữa.
Mà đan điền được rót vào năng lượng điềm lành thanh tĩnh của Phật môn, uy lực của Hỗn Độn lại bị tầng tầng trấn áp xuống.
– Phù….
Dương Thần phun ra khí độc, giống như trong khí độc đó đều hỗn loạn lượng lớn linh khí của thiên địa.
Đám hòa thượng đó quả nhiên không phải cái gì cũng tồi tệ, Phật tâm xá lợi này cũng không biết là cao tăng đắc đạo nào lưu lại, nhất định là Tiên Phật thượng cổ có tu vi cao thâm, thậm chí còn có uy năng lớn hơn nữa.
Giờ phút này Dương Thần cảm thấy cực kỳ thoải mái, tu vi toàn thân đều được trấn an vô cùng bình phẳng, Hỗn Độn kia sẽ không bao giờ có thể hăm dọa ầm ĩ như thế nữa, sẽ không còn có thể gây nguy hại đến tinh thần của mình.
Giờ khắc này, nắm tay của Dương Thần, lực thiên địa cùng lực hỗn độn kỳ thật có rất nhiều chỗ giống nhau, cho nên chính mình trấn áp Hỗn Độn thành công, sức mạnh của Hỗn Độn cũng đã dung hợp với sức mạnh của chính mình, chuyển hóa thành sức mạnh thiên địa.
Cảnh giới Thái Thanh Thần Lôi Kiếp vừa mới tới đại viên mãn, trước kia còn cảm thấy giấc mộng Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp là khó có thể với tới, nhưng giờ khắc này, ẩn ẩn đã có thể cảm nhận được chút biến hóa huyền diệu.
Tuy Hỗn Độn vẫn tồn tại, nhưng nó giống như con chó đã bị gông cùm xiềng xích, không thể ảnh hưởng đến tinh thần, hồn phách của chính mình nữa, vậy cũng không cần phải sầu lo, chẳng qua chỉ là một ‘máy rút Tu vi’ tùy ý để mình chi phối.
Không ngờ ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ còn có tác dụng phân giải linh bảo, Dương Thần cũng đang lo lắng có phải nên đi tìm các linh khí bảo bối khác trên thế giới hay không, mặc kệ nó có thể ăn hay không, cứ nuốt đã rồi nói.
Tu vi đã trở lại, Dương Thần nghĩ đến chuyện vui này, đắc ý ngửa mặt lên trời thét dài một hơi.
Sau khi phát tiết hết cảm giác áp lực, Dương Thần tràn đầy tự tin trêu tức nhìn Tử Hạo pháp sư đã bị mình khống chế.
Tử Hạo đã sợ đến sắp tè ra quần, đây là người nào chứ, ông ta biết Phật tâm xá lợi là bảo bối, nhưng ông ta vẫn luôn nghĩ cách dùng mưu kế, không để lộ tình hình của mình, cầm Phật tâm xá lợi đi nghiên cứu.
Nhưng kẻ này, nửa đường giết ra, cướp mất xá lợi, còn trực tiếp ăn nó!
Đó là tâm của Đại phật để lại mà! Chỉ sợ trong số tiên phật thượng cổ sẽ không có linh bảo thứ hai như này!
Nhưng giờ phút này, Tử Hạo cũng không nghĩ được nhiều, thầm nghĩ có thể giữ mạng hay không, phản kháng là không có khả năng. Người đàn ông trước mắt, chỉ một đầu ngón tay đều có thể hủy diệt mình, hoàn toàn không cùng cấp bậc!
Thấy Dương Thần quái đản nhìn mình như vậy, Tử Hạo nghĩ đến việc có phải Dương Thần đang nghĩ sẽ tra tấn mình như nào hay không, không khỏi căng thẳng.
– Đại tiên thật sự có tu vi chấn kinh thiên địa quỷ thần khiếρ, tiểu nhân ngu muội, xin đại tiên giữ cho một con đường sống!
Tử Hạo bắt đầu khóc lóc vuốt mong ngựa cầu xin tha thứ.
Dương Thần dù bận nhưng vẫn ung dung:
– Nếu ông thành thật trả lời vấn đề của tôi, tôi sẽ suy nghĩ thả ông một con đường sống.
– Đại tiên xin cứ hỏi!
Tử Hạo nào dám giấu diếm điều gì, bởi vì lão ta biết, tu vi của mình chênh lệch vô cùng lớn với Dương Thần, nói dối rất dễ dàng bị bắt được, rất khó lừa gạt.
Dương Thần nghĩ nghĩ, hỏi:
– Ông là ai, đến từ đâu, sao lại là Thủ lĩnh của Bắc Fuyu, vì sao phải trù tính cướp Phật tâm xá lợi? Còn nữa, ông dựa vào cái gì để che dấu tu vi của mình?
– Đại tiên, pháp danh thật sự của tiểu tăng là ‘Trùng đại sư’, Tử Hạo chính là tên giả, vốn là một tu sĩ nho nhỏ của Hồng Mông Hoàng Giai.
– Hơn trăm năm trước làm Hồng Mông sứ giả, tiểu tăng du lịch khắp Hoa Hạ, một lần cơ duyên phát hiện một pháp bảo lưu truyền thượng cổ trên núi Côn Lôn, pháp bảo kia tiểu tăng gọi nó là ‘Nhất diệp chướng mục’.
– Bởi vì pháp bảo này có thể giấu đi tu vi và khí tức, thay đổi dung mạo hình thể…, cho dù là người có tu vi cao hơn tiểu tăng rất nhiều cũng không cách nào phát hiện, tiểu tăng liền sinh ra ý tưởng chạy ra khỏi Hồng Mông, đi ra nước ngoài…
Theo lời giải thích của Trùng đại sư, Dương Thần đại khái biết được lý lịch của ông ta.
Trùng đại sư biết, trên thực tế nước ngoài có hàng loạt thiên tài địa bảo tu luyện, tốt hơn rất nhiều so với việc bị bó tay bó chân thượng tầng áp bách trong Hồng Mông. Cho nên, Trùng đại sư dựa vào Nhất diệp chướng mục đi ra nước ngoài, vừa lúc đi đến Hàn Quốc, đụng phải Thủ lĩnh của Bắc Fuyu, Trùng đại sư liền nghĩ đến việc dùng quyền to của Bắc Fuyu giúp mình thiết lập thế lực, ý đồ cướp đoạt linh tài địa bảo toàn cầu.
Trùng đại sư dùng thời gian hơn trăm năm, vừa phát triển Bắc Fuyu lớn mạnh, vừa mai danh ẩn tích, vẫn dùng con rối Thủ lĩnh để giúp mình làm việc, còn mình thì thông qua các loại thủ đoạn để kiếm tiền trên toàn thế giới, để cướp đoạt linh tài.
Cũng là dựa và Bắc Fuyu, Trùng đại sư tư chất bình thường bước vào Ly Hỏa hiếρ, nhưng muốn tiếp tục phát triển thì rất khó.
Phật tâm xá lợi, đúng là thứ Trùng đại sư cần, ông ta tuy rằng am hiểu pháp thuật cổ độc, nhưng trong phật cũng hiểu được không ít, muốn nghiên cứu Phật tâm xá lợi để tìm cơ hội đột phá.
Chỉ là không ngờ tới, thiên tính vạn toán, không ngờ đến Dương Thần cũng cần Phật tâm xá lợi này, thành quả vất vả hơn trăm năm thất bại trong gang tấc!
Dương Thần sau khi nghe xong, suy nghĩ hỏi:
– Nói như vậy, hơn trăm năm này ngươi đã cướp đoạt được không ít thiên tài địa bảo rồi?
Trùng đại sư nghe vậy sao không hiểu ra là ý tứ gì, lập tức gật đầu,
– Đúng vậy! Đại tiên, tôi có một cái bảo khố, nếu đại tiên muốn bảo khố này của tôi, vậy cầm cả đi, chỉ cần để cho tôi một con đường sống!
– Coi như ngươi thức thời, trừ bảo vật của ngươi ra, Nhất diệp chướng mục cũng phải giao cho ta. Còn nữa… danh sách các nhân vật quan trọng của Bắc Fuyu cũng phải đưa cho ta. Ừm… còn nữa… còn nữa tạm thời chưa nghĩ ra, cứ như vậy trước đi.
Dương Thần nói
Trùng đại sư muốn khóc đến nơi, ngươi còn muốn cái gì nữa chứ? Cả quần lót cũng sắp phải cởi cho ngươi rồi!
Nhưng Dương Thần đã muốn vậy, vậy Trùng đại sư cảm thấy mình còn có đường sống, tuy mất đi Nhất diệp chướng mục sẽ rất khó ẩn trốn, nhưng ông ta chỉ cần quy củ, không dễ dàng dùng tu vi, hẳn là không có vấn đề gì lớn, đối chiến với Dương Thần như lần này, loạn đến độ linh khí loạn lưu trên biển, cũng không dẫn tới tu si và Chủ thần nào.
Điều Trùng đại sư không biết chính là, sở dĩ không thu hút Chư thần nào, cũng có liên quan đến việc Dương Thần ở đây, nếu chỉ có một mình Trùng đại sư thì sao có thể may mắn như vậy.
Dương Thần trước tiên bảo Trùng đại sư giao ra pháp bảo khiến hắn rất tò mò, Nhất diệp chướng mục, thứ đồ này hẳn là xấp xỉ với thứ thần khí Khố Nội Ai bị mất của Minh Vương.
Đây quả thật chỉ là một chiếc lá nhỏ, nhưng lại là màu vàng, toàn vật thể lộ ra ánh sáng màu vàng bóng, tuy thân mình không có lực công kich cùng lực phòng ngự gì, xem như là loại pháp bảo hạ phẩm, nhưng công năng cũng là thần kỳ.
Dương Thần đeo chiếc lá màu vàng lên trên người, hoặc là bỏ vào nhẫn Không gian đều có thể dấu đi tu vi và khí tức uy áp của mình, hơn nữa có thể thông qua bất đồng của chân nguyên lực, điều tiết khống chế cấp bậc tu vi mình cần triển lộ, cho bản thân biến hóa dung mạo hình thể.
Dương Thần không khỏi âm thầm vui vẻ, đây chính là bảo bối tốt… Thử nghĩ, người khác cho rằng bạn chẳng qua chỉ có thực lực yếu ớt, ai ngờ lại có thể là Thái Thanh Thần Lôi đại viên mãn? Vậy còn không phải bị hãm hại đến chết không nhắm mắt sao?
Dương Thần không muốn làm ầm lên, đem tu vi ban đầu của mình trực tiếp giảm tới Thái Thanh Thần Lôi Khiếρ, cũng là trình độ trước khi tiến vào Vạn Yêu Giới.
Lập tức, Dương Thần trở lại tàu khu trục, xử lý một chút vết thương trên đùi Khương Tiểu Bạch, lấy viên đạn ra, miệng vết thương rất nhanh khép lại, Dương Thần truyền cho anh ta chút lực thiên địa, Khương Tiểu Bạch lại sinh long hoạt hổ như trước.
– Chuyện đêm nay tốt nhất đừng nhớ quá nhiều, tôi có thể cứu cậu thì cũng có thể lấy mạng cậu, mang theo vợ mình cùng những người khác quay về Hàn Quốc đi, tôi còn có việc.
Dương Thần mặc kệ bộ dáng cảm kich rớt nước mắt của Khương Tiểu Bạch, để Trùng đại sự dẫn đường, tiến về phía kho báu của ông ta.
Mất đi Nhất diệp chướng mục, Trùng đại sư khôi phục bộ dạng ban dầu, một lão hòa thượng gầy trơ xương như que củi, diện mạo cũng thật đáng khinh, vô cùng xứng đôi với độc trùng của ông ta. Dù sao cũng mất hơn ba trăm năm mới tới được Ly Hỏa kiếp, thân thể đã già rồi.
Kho báu của Trùng đại sư, được dựng trên một tiểu đảo không người ở Hàn Quốc, đây quả thực là lãnh địa tư nhân của Trùng đại sưtrong một ngọn núi nhỏ là một kho báu.
– Đại tiên, đây chính là linh tài tôi sưu tập nhiều năm, bao gồn linh thảo, linh quả, huyền thiết, linh tuyền các loại đều ở bên trong này, có gần nửa đã bị tôi dùng để tu luyện và nuôi nấng mấy đứa nhỏ này, những thứ khác đều ở đây…
Trùng đại sư giới thiệu, dọc thông đạo đi vào trong sơn động, dùng chân nguyên mở một chiếc cửa lớn dày màu đồng thiếc.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc