Park Cheon khuyên nhủ.
Kim Chul lúc này rất thức thời nói như người máy:
– Cháu không ngại.
Ji Yoen không thể né tránh, đành phải xoay người đi trước, thản nhiên mở miệng:
– Dương tiên sinh, đi theo tôi.
Hai người đi vào phòng khách, phòng ngày cách phòng ăn khá xa, cũng không sợ bị người khác nghe thấy cái gì.
Vài người hầu ở đại sảnh cũng bị Dương Thần đuổi đi, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
– Nói đi, có chuyện gì.
Ji Yoen có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắt cũng không nhìn Dương Thần.
Dương Thần hơi có chút đau lòng, đi tới trước mặt cô, nghiêm mặt hỏi:
– Ji Yoen, nói cho anh biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không, là em đang giận anh chuyện gì đúng không?
– Tôi không rõ lời của Dương tiên sinh có ý gì, tôi rất ổn, không phiền anh quan tâm.
Ji Yoen nói.
– Đủ rồi!
Tiếng nói của Dương Thần bắt đầu trở nên nặng nề.
Ji Yoen cũng không sợ hãi, đôi con ngươi lãnh đạm trừng mắt nhìn Dương Thần:
– Đây là nhà của tôi, mời anh đừng dùng ngữ khí hung ác đó nói chuyện với tôi.
Dương Thần cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh, hít sâu một hơi,
– Ji Yoen, anh thật sự rất muốn biết, nửa năm này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em vì sao lại dùng ngữ khí xa lạ đó nói chuyện với anh? Có phải ông ngoại em nói gì với em? Hay là em có nỗi khổ gì khác?
– Dương tiên sinh, anh không biết là vấn đề anh nghĩ đến rất kỳ quái sao, chúng ta vốn không có quan hệ gì lớn, những chuyện lúc trước có thể xác thực là có chút gần gũi, nhưng đó là bởi vì ở chung dưới một mái nhà, nhưng bây giờ chúng ta nửa năm không gặp, trở nên lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường.
Dương Thần nghẹn lời, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói:
– Được, em đã nói như vậy, anh chỉ yêu cầu em một chuyện cuối cùng.
– Chuyện gì.
– Trước kia em không gọi anh là ‘Dương tiên sinh’, anh muốn nghe lại một tiếng ‘Dương đại ca’.
Thân thể mềm mại của Ji Yoen khẽ run lên, chút biến hóa này đều lọt vào mắt Dương Thần.
Khóe miệng Dương Thần kéo lên một đường cong nhỏ, cô gái này quả nhiên là che dấu cái gì, cô ấy là So Ji Yoen, không phải người khác.
– Anh thật là vô vị, tôi muốn gọi là gì là quyền tự do của tôi.
Ji Yoen quay đầu định rời đi.
Dương Thần trực tiếp túm lại bàn tay trắng muốt của cô.
– Buông… buông tôi ra.
Ji Yoen nổi giận, khí lực của cô nào có thể thoát khỏi, nhất thời đỏ mặt.
– Ai do, cuối cùng cũng biết thẹn thùng, không còn vẻ băng lãnh như lúc trước nữa. So Ji Yoen, em học ai không học, lại học chị Nhược Khê của em điểm này, ở chỗ của anh, đạo hạnh của em còn thiếu một chút.
Dương Thần đắc ý nói.
Ji Yoen giống như bị lột bỏ lớp ngụy trang, bại lộ thực lực của mình trong không khí, sự yếu ớt không chịu nổi này khiến cô cảm thấy căm uất..
– Dương Thần… Buông tôi ra.
Ji Yoen nghiên rắng, trong mắt ánh ra lệ quang.
Dương Thần sao có thể buông tay, đã đến cửa quan trọng rồi, phải làm cô gái này ngoan ngoãn nói rõ ràng,
– Gọi anh một tiếng ‘Dương đại ca’, anh sẽ tha cho em.
Ji Yoen rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn rơi khóc thút thít:
– Anh… anh tính là cái gì? Lúc không muốn để ý tôi thì coi tôi như rác rưởi ném đi thật xa, bây giờ gặp mặt, lại muốn tôi để ý anh, còn phải gọi anh, anh coi So Ji Yoen tôi là món đồ chơi sao?
Dương Thần có chút khó hiểu nói:
– So Ji Yoen, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Dương Thần anh làm không ít chuyện xin lỗi người khác, nhưng anh tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi So Ji Yoen em!
– Anh lúc nào thì coi em như rác rưởi ném đi thật xa? Lúc nào thì coi em như món đồ chơi?
– Lần này anh đến Hàn Quốc, quả thật là vì Phật tâm xá lợi, nhưng đến thăm em cũng là nguyện vọng lớn nhất, đã lâu không gặp còn rất nhớ em.
– Nhưng em thì, kết hôn cũng không nhắn cho bọn anh một tin, anh đến gặp em, em lại trả cho anh sĩ diện, dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn, là em đùa giỡn anh mới đúng?
Bồ Tát cũng có ba phần hỏa, Dương Thần lần này không rõ ràng mà bị Ji Yoen dọa cho một trận, đương nhiên rất không vui.
– Nhớ tôi… Hừ.
Ji Yoen cười lạnh nói:
– Hay cho mặt của anh còn nói được lời như vậy, nếu anh thật sự nhớ đến tôi, vì sao một cuộc điện thoại cũng không gọi? Nửa năm qua một lần cũng không hỏi đến tôi một câu?
Dương Thần nhất thời nghẹn lời, xấu hổ nhức đầu, khoan thai cười nói:
– Chuyện này… Ji Yoen à, không phải Dương đại ca cố ý như vậy, em cũng biết, anh không phải là người thích gọi điện thoại để giữ liên lạc.
– Hơn nữa từ lần chia tay trước với em, nửa năm này anh cũng rất nhiều việc, dường như không ngừng gặp rắc rối, thiếu chút nữa còn đi tới một chỗ không thể về được. Vừa rồi còn không tiện nói, chị Nhược Khê của em bây giờ còn muốn ly hôn với anh, lần này có thể là thật sự không thể vãn hồi…
– Cái gì? Chị Nhược Khê muốn ly hôn với anh?
Ji Yoen giật mình mở to mắt, cái miệng nhỏ mở ra thành hình chữ O đủ để nhét cả quả trứng chim vào, hiển nhiên là điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Lần này, Ji Yoen cũng không còn công sức để cãi nhau với Dương Thần, lập tức bắt đầu hỏi rốt cuộc là vì sao.
Dương Thần sờ sờ mũi, vừa xấu hổ lại có chút đắc ý nói đại khái về những việc đã trải qua.
– Đại khái chính là như vậy, Lâm Nhược Khê nhất định bắt anh lựa chọn giữa cô ấy và Lam Lam, sao anh có thể không cần cốt nhục thân sinh của mình, mẹ của Lam Lam là sự tiếc nuối cả đời này của anh, anh không thể làm ra chuyện có lỗi với Lam Lam.
Dương Thần thổn thức nói.
Vẻ mặt của Ji Yoen vô cùng phức tạp, cũng không biết là khổ sở hay kinh ngạc hay là thứ gì, tóm lại, ngũ vị lẫn lộn.
Nhưng toàn diện mà nói, ánh mắt nhìn Dương Thần trở nên nhu hòa hơn nhiều, nghĩ đến loại chuyện này, quả thực đủ rung động.
Dương Thần thấy tình hình như vậy, lập tức nói tiếp:
– Ji Yoen à, quả thực là oan uổng Dương đại ca của em quá, lúc trước em gọi điện về nhà, là νú Vương nhận điện thoại, νú Vương bảo anh gọi lại cho em, chuyện này em còn nhớ không?
Ji Yoen gật đầu,
– Nhớ, nhưng anh không gọi cho em.
– Cái gì mà không gọi cho em! Anh rõ ràng gọi lại rồi, là Eum Jeong nhận điện thoại, cô ấy nói em đi ngủ rồi, nói chờ em tỉnh dậy sẽ gọi lại, nhưng em không hề gọi lại cho anh! Anh cho rằng em không có chuyện gì nữa.
Ji Yoen nhìn vẻ mặt của Dương Thần không giống nói dối, nhíu mày nói:
– Anh… anh thật sự gọi cho em?
– Thật, thiên chân vạn xác, ngay cả chuyện này anh cũng có thể nói dối em sao?
Dương Thần chỉ ra cửa nói:
– Không tin thì chút nữa hỏi Eum Jeong, cùng cô ấy đối…
Dương Thần nói được một nửa, Dương Thần bỗng tỉnh ngộ, nhìn bộ dáng vài phần mờ mịt của Ji Yoen nói:
– Chẳng lẽ… Eum Jeong không nói với em?
Vẻ mặt Ji Yoen biến ảo, gật đầu nói:
– Uh… lúc ấy em hỏi chị Eum Jeong, chị ấy nói… không gọi lại.
Hai người lúc này đều nghĩ đến thứ gì đó, nhưng không khỏi trở nên trầm mặc.
Rất lâu sau, Ji Yoen mới mở miệng nói:
– Dương… Dương đại ca…
– Ừ.
Chân mày Dương Thần cau lại, hắc hắc cười nói:
– Em cuối cùng cũng trở lại làm Ji Yoen của anh.
Má lúm đồng tiền của Ji Yoen phiếm hồng, cắn cắn môi mỏng:
– Em… em mấy tháng trước, còn gọi cho anh và chị Nhược Khê, còn gọi rất nhiều điện thoại đến nhà ở Trung Hải, anh có phải…
– Không cần hỏi, một cuộc cũng không nhận được!
Dương Thần cười khổ nói:
– Ji Yoen, anh xem như hiểu được vì sao em hận anh như vậy. Có phải em cho rằng, anh cùng Nhược Khê, νú Vương, đều là cố ý không nhận điện thoại của em?
Ji Yoen nghe tới đó, nước mắt lại không giữ được mà tuôn rơi, mín miệng, hoa lê đái vũ gật đầu.
– Em… em cho rằng… Mọi người đều không cần em nữa… Hu hu…
Khóc đến sau này, Ji Yoen ‘oa’ một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng Dương Thàn!
– Dương đại ca… em rất nhớ anh…rất nhớ mọi người… huhu…
Dương Thần hít vài hơi, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ vỗ lưng cô,
– Cô bé ngốc, đã nói em ngày trước ngốc nghếch không chịu thưà nhận… cho dù Dương đại ca em không tim không phổi, chị Nhược Khê của em cũng không phải loại người như vậy.
– Nếu anh đoán không nhầm, điện thoại em gọi đi đều bị người khác dùng thủ đoạn chặn lại, chỉ cần là gọi đến khu vực Hoa Hạ đều bị chặn. Mà điện thoại bọn anh gọi đến, khẳng định đều bị theo dõi, nhìn thấy dãy số của bọn anh, trực tiếp để những người khác nhận, hoặc là không để cho em phát hiện.
Ji Yoen dựa vào Dương Thần, nước mắt làm ướt áo hắn.
– Nhất định là ông ngoại làm… Ông luôn nói với em, anh là muốn trốn tránh, không muốn để chị Nhược Khê nghĩ gì, cố ý không liên lạc với em…
Ji Yoen hoàn toàn hiểu được.
Dương Thần cũng chỉ có thể nghĩ đến Park Cheon có thể làm như vậy, hắn cũng có thể hiểu được ông ta vì sao lại như vậy. Chỉ là, khiến Ji Yoen đau khổ như vậy, thật là đáng chết.
Đương nhiên, ông ta dù sao cũng là ông ngoại Ji Yoen, là người thân, Dương Thần cũng sẽ không hạ độc thủ với ông ta.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc