May là Dương Thần cũng không quá kinh ngạc, dựa theo cách nói chuyện của Tiêu Chỉ Tình, có thể đạt tới Tam Dương Chân Hỏa kiếp, vậy bình thường cũng đã có thể tiến vào thế giới huyền ảo trong Hồng mông, đã thuộc loại tu sĩ tương đối hiếm lạ, cũng không phải là Hóa Thần Kỳ bình thường.
Mông gia này rốt cuộc có lai lịch gì, mà có thể trong thời gian con mắt còn chưa nháy hết đã mời đến hai gã Trưởng lão Tam Dương Chân Hỏa nhị trọng? Mông gia chẳng lẽ có quan hệ với Hồng Mông?
– Không cần phải đứng ngây ra nữa, Nguyệt Nhi, dẫn hắn vào trong.
Mông Kỳ cười lạnh một tiếng, khoanh tay đi trước.
Mông Nguyệt làm ra tư thế ‘mời’, cười đến có chút thần bí.
Dương Thần cũng không để ý nhiều những việc đó, chậm rãi đi vào khách sạn, vừa đi vừa hỏi Mông Nguyệt ở bên cạnh:
– Mông gia các người chẳng lẽ không phải là lấy thực lực vi tôn?
Mông Nguyệt hơi hơi kinh ngạc,
– Dương tiên sinh vì sao lại hỏi như vậy?
– Mông Điền, Mông Kỳ ở bên ngoài tu vi đều cao hơn Mông Kỳ, sao bọn họ lại giống như nghe theo chỉ huy của Mông Kỳ.
Dương Thần quả thực khó hiểu đối với chuyện này.
Mông Nguyệt giật mình, khẽ cười nói:
– Dương tiên sinh, anh cũng quá coi thường Mông gia chúng tôi rồi, hai Trưởng lão kia bất quá là cao thủ do Mông gia dùng quan hệ mời tới. Cho nên, trước mặt Trưởng lão bản tông Mông Kỳ của chúng tôi, tất nhiên thấp hơn một bậc.
– Bản tông chúng tôi, cao thủ nhiều như vậy, nhiều hơn rất nhiều so với người của chi thứ. Chỉ sợ ngay cả ông nội tôi cũng không rõ lão tổ tông có bao nhiêu vị còn sống khỏe mạnh, tiểu cô nương như tôi, vẫn chưa có cơ hội dò xét đâu.
– Các người đây là muốn dọa tôi? Nếu thực sự lợi hại như vậy, thì quốc gia này giao cho các người quản được rồi.
Dương Thần mỉm cười nói.
Mông Nguyệt lắc đầu,
– Chúng tôi không cần phải đe dọa anh, bởi vì chúng tôi vốn có đủ thực lực để chế ngự anh. Về phần Mông gia chúng tôi, từ trước đến nay đều là nước giếng không phạm nước sông với các gia tộc khác, cũng không có tâm tư tranh bá.
Dương Thần thiếu chút bị chọc cười bởi sự tự tin trong miệng cô gái này, thật sự là mù quáng đến lợi hại, cũng bội phục cho sự vinh quang mạnh mẽ của Mông gia.
Đi qua hành lang tráng lệ, ngoài một vài nhân viên quản lý khách sạn, chỉ có một vài bảo tiêu người người tinh khí nội liễm, đứng lặng ở xung quanh.
Dương Thần không thể không cảm khái, Mông gia xem ra thật sự có hệ thống mà bồi dưỡng thực lực cho mình
Những vệ sĩ đó, đều đạt tới tu vi nội công cực cao, có người nhìn không tới ba mươi tuổi, nhưng hiển nhiên đã có thực lực Hậu Thiên, những người này chỉ cần qua vài năm nữa là có thể thăng tới Tiên Thiên.
Vì đối phó mình, xem ra Mông gia đã lấy ra quyết tâm không nhỏ.
Khi tiến vào đại sảnh phòng hội nghị, Dương Thần rốt cuộc cũng gặp được một vài người của Hoa Nam bang.
Dẫn đầu là Mông Khai Nguyên, Phó bang chủ Mông Khuyết, Đường chủ Bạch Hà, Trương Hiến… đều trình diện. Mà Trưởng lão Mông Kỳ cùng một lão già mặc hắc bào khác đang ngồi ở bên trái.
Lão già kia thoạt nhìn già hơn Mông Kỳ không ít, nhắm mắt dưỡng thần, từ lúc Dương Thần vào không hề nhúc nhích mí mắt.
Dương Thần để ý, ngoài Mông Kỳ ra, không ai đến gần người lão già đó, trong mơ hồ, lão già kia mới là nhân vật khó lường nhất ở đây.
– Tiểu tử Dương gia, chúng ta lại gặp mặt.
Mông Khai Nguyên giọng điệu nhẹ nhàng nói.
– Nhiều người như vậy ở đây nghênh đón tôi, không ăn cơm mà chạy tới phòng hội nghị làm cái gì.
Dương Thần cười nói.
– Hừ, cợt nhả, chết đến nơi rồi còn làm bộ làm tịch.
Mông Triết Long ngồi bên phải khinh thường cười lạnh nói.
Dương Thần không nói hai lời, một bước nhanh xông tới, một cước trực tiếp đá vào người Mông Triết Long!
Cái bàn bị nổ vang lên, Mông Triết Long chưa kịp phản ứng đã bị lăn lộn mấy vòng!
Tất cả người của Mông gia đều hết hồn, cằm thiếu chút nữa thì rụng xuống dưới đất!
Người này ăn phải thuốc nổ sao? Không có điềm báo liền động thủ?
Bởi vì tất cả mọi người đều không ngờ tới, nên cơ hồ không có ai nghĩ đến việc ngăn cản.
Lão già mặc hắc bào ngồi bên trái rốt cục trợn mắt nhìn Dương Thần.
Sắc mặt Mông Khai Nguyên biến thành màu đen, mắt không yên mà nhìn lão già hắc bào, nói với Dương Thần:
– Ngươi làm cái gì? Ngươi thực sự cho rằng chúng ta không dám động vào ngươi?
– Không có gì, nhưng miệng của tôn tử ông quá thối. Ông nên biết, tôi nếu thật sự muốn hạ sát thủ, thì gã đã sớm bị băm thành thịt nát rồi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Mông Triết Long lúc này xương cốt toàn thân đều sắp rụng ra, hung ác trừng mắt nhìn Dương Thần, vừa muốn nói gì đó lại bị Mông Khai Nguyên ngăn lại.
– Triết Long! Cháu đi ra ngoài cho ta!
Mông Triết Long ảo não nhìn ông nội, nhưng không có cách nào khác, đánh phải âm độc quan sát mà đi ra khỏi phòng hội nghị.
Chờ phòng hội nghị an tĩnh trở lại, Mông Khai Nguyên trầm giọng nói:
– Dương Thần, chúng ta hiện tại không hạ độc thủ với ngươi là bởi vì muốn nói chuyện tử tế với ngươi. Ngươi tốt nhất nên thức thời.
– Có cái gì phải nói chuyện? Trả lại linh bảo? Ta đây cũng chả lấy cái chó gì linh bảo. Đập dầu giải thích vân vân thì đừng mơ.
Dương Thần đặt mông lên bàn hội nghị, thản nhiên nói.
Mọi người nhìn là hiểu được, người này hoàn toàn là vô lại, càng không nói đạo lý.
Mí mắt Mông Khai Nguyệt giật giật, ý bảo Mông Khuyết ở bên cạnh dẫn người tiến vào.
Rất nhanh, phu nhân Trương Linh và Mông Triết Tân đều bị dẫn vào. Đôi nam nữ này nhìn thấy Dương Thần, chung quy vẫn có chút sợ hãi.
– Là ta quản giáo con trai con dâu không tận lực, cũng là cháu trai ta khiêu khích trước, ngươi có thể oán hận bọn chúng, ta có thể để bọn chúng giải thích với ngươi ngay tại đây, về sau sẽ không tiếp tục có bất kỳ hành vi mang tính trả thù nào đối với ngươi.
Mông Khai Nguyên hí mắt cười nói:
– Thế nào, lão phu có thành ý đấy chứ.
Dương Thần nói:
– Tôi cũng không để ý bọn họ có giải thích hay không, bởi vì tôi đã đốt từ đường các người rồi, đã hết cơn tức rồi.
Mông Khai Nguyên biến sắc,
– Tốt lắm, ngươi đã hết cơn tức, thì đến phiên Mông gia chúng ta xả giận.
Theo chỉ thị của Mông Khai Nguyên, Mông Khuyết ở bên cạnh bảo người mở thiết bị chiếu hình trong phòng hội nghị ra.
Rất nhanh, trên màn hình lớn, một tần số chuyển thành hình ảnh.
Dương Thần tập trung nhìn vào, nhất thời cau mày đứng lên, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.
Kia chính là vợ chồng Lưu Thanh Sơn ở biệt thự bên bờ biển của mình, một đám đại hán cầm súng máy đối diện với hình ảnh?
Hai vợ chồng Lưu Thanh Sơn đều bị bịt miệng, trói gô lại. Nhưng họ không dám lộn xộn, bởi vì súng máy tùy thời đều có thể lấy đi tính mạng của bọn họ!
Cũng may là Lưu Minh Ngọc và Lưu Minh Hào không ở đó, bằng không cũng đã bị bắt!
Cao thủ của Mông gia rất nhiều, một Lưu Minh Ngọc tu vi Hậu Thiên lại không phòng được một viên đạn, thật không đủ xem.
– Theo chúng ta biết, Lưu Thanh Sơn của Thanh Long hội đã cung cấp thuốc nổ cho người, hơn nữa con gái ông ta là người phụ nữ của ngươi, ông ta là một trong số cha vợ của ngươi. Thế nào, lão phu nói có sai không?
Mông Khai Nguyên thực ưa thích biểu tình lúc này của Dương Thần.
Dương Thần không nói hai lời, lấy ra di động, bấm số điện thoại của Khương Tiểu Bạch.
Điện thoại vừa thông, Khương Tiểu Bạch trực tiếp mở miệng nói:
– Dương tiên sinh, tôi biết sự việc đã xảy ra.
– Cậu biết? Cậu không phải đã nói với tôi rằng Mông gia không dám động vào những người khác sao?
Dương Thần âm trầm hỏi.
Khương Tiểu Bạch cười khổ,
– Dương tiên sinh, tôi lúc trước không biết, anh còn có một cha vợ là thủ lĩnh hắc đạo. Lưu Thanh Sơn là kẻ khả nghi của rất nhiều hạng mục trái pháp luật, từ góc độ của chúng tôi, ông ta bị bắt… kỳ thật cũng không tính là ảnh hưởng đến an toàn của xã hội.
– Nói láo! Bắt người cũng phải là cảnh sát đi bắt, dựa vào cái gì mà là bọn chúng đi bắt?
– Chuyện này…
Khương Tiểu Bạch xấu hổ nói:
– Chúng tôi không nhận được mệnh lệnh của cấp trên, là không thể tham gia vào chuyện giữa ngài và Mông gia.
Dương Thần thầm mắng chửi vài câu, trực tiếp ngắt điện thoại, lười nói thêm cái gì.
Đám người kia ở phía trên kia ngồi xem kịch vui, dù sao cũng chỉ cần không thương gân động cốt, mình cùng Mông gia làm ra chuyện gì đều không liên quan đến bọn họ.
Bản thân hiện tại không dám dùng tu vi, cũng không thể nháy mắt chạy về cứu vợ chồng Lưu Thanh Sơn, bọn họ nếu có chuyện gì, mình sao có thể ăn nói với Lưu Minh Ngọc?
Đám người Mông Khai Nguyên đã hiện ra vẻ mặt đắc ý, rất hưởng thụ cảm giác nắm giữ này.
– Thế nào, tiểu tử Dương gia, ngươi làm việc quá hấp tấp, người đều không phải cách ly với thế giới này, bất luận người nào đều có uy hiếρ của mình, người cũng giống như vậy.
Mông Khai Nguyên từ từ nói:
– Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, hợp tác với chúng ta, Mông gia chúng ta sẽ bỏ qua chuyện Lưu Thanh Sơn giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy chỉ có thể xử lý Lưu Thanh Sơn cùng với ngươi…
Dương Thần hơi suy nghĩ, hỏi:
– Ông muốn phối hợp như nào?
Đám người Mông Khai Nguyên cho rằng Dương Thần chịu thua, đều không che dấu mà lộ ra ý cười, cảm thấy người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, không hơn gì được.
– Mông gia chúng ta cho ngươi ba con đường, tự mình chọn một cái.
Mông Khai Nguyên nói.
– A?
– Thứ nhất, trả lại linh bảo, trùng kiến từ đường, hơn nữa phải dập đầu nhận sai với liệt tổ liệt tông Mông gia, ngươi hẳn đã nghe qua chuyện này. Về phần con đường thứ hai…
Ánh mắt Mông Khai Nguyên là lạ nhìn cháu gái Mông Nguyệt, khóe miệng hơi khẽ động cười nói:
– Cưới cháu gái Mông Nguyệt của ta làm chính thê, làm con rể Mông gia chúng ta!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc