Nghe đến hai chữ này, khuôn mặt vừa lúc nãy còn hồng hào của Lâm Nhược Khê chớp mắt đã trở nên trắng bệch, ánh mắt phức tạp, theo bản năng ôm chặt lấy cơ thể mình.
Dương Thần nhướn mày, không đợi Dương Công Minh mở miệng, liền nói:
– Thiệp gì?
Người hầu vừa nghe thấy vậy, vội vàng quay đầu lại nói:
– Thưa đại thiếu gia, là thiệp mời của công tử Ninh Quốc Đống của nhà họ Ninh, tối nay ở sơn trang Thu Thủy của nhà họ Ninh sẽ mở tiệc cho ngày lễ Thất Tịch, mời tất cả những gia tộc lớn ở Yến Kinh đến tham dự.
– Thiệp mời chỉ rõ là mời đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đến dự ạ.
Dương Thần lấy chiếc thiệp mời trong tay người hầu, nhìn nhìn, quả thực đúng là như vậy, rõ ràng có tên hai vợ chồng mình viết trên này.
– Anh ta thật có lòng, cũng không kiêng dè gì,
Dương Thần cười nhạt.
Lần trước có gặp qua Ninh Quốc Đống một lần, là lần đi cùng với chị em nhà họ Thái đến cửa hàng ăn đêm.
Lần đấy Ninh Quốc Đống bị mình hạ nhục một phen, phải quỳ xuống dưới đất, bây giờ lại lộ liễu đưa tấm thiệp này, hiển nhiên là chẳng có ý tốt gì rồi.
Dương Công Minh vẫn tiếp tục uống bát canh tổ yến của mình, chậm rãi nói:
– Cháu định tính sao?
Dương Thần quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Khê, ôn tồn nói:
– Nếu như em không muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ không đi nữa, dù gì thì chúng ta cũng chẳng nề hà ai cả.
Lâm Nhược Khê cắn răng, do dự một lát, lắc đầu nói:
– Không, hay là vẫn đi đi, bây giờ thân phận của anh đã khác rồi, nếu như không đi, mọi người sẽ cảm thấy anh đang sợ hãi điều gì đó.
– Nhưng em…
Dương Thần lo rằng cha con nhà họ Ninh sẽ làm điều gì gây tổn thương đến cô, trên thực tế, chỉ cần họ xuất hiện, cũng đã khiến cho Lâm Nhược Khê cảm thấy bất ổn rồi.
Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười nói:
– Không phải anh thường nói, không phải có một số việc mình muốn tránh mà không được sao, em cũng vậy. Hơn nữa, em còn chưa từng tham gia những bữa tiệc như thế này ở Yến Kinh, coi như anh để cho em mở rộng tầm mắt đi.
Hơn nữa, còn có anh ở đấy, anh cũng sẽ bảo vệ em mà.
Dương Thần hơi do dự một chút, rồi cười sảng khoái,
– Đúng vậy, anh cũng muốn đi xem bọn họ dở trò gì, chúng ta tham cùng cho vui.
Một khi phải tham gia buổi tiệc thất tịch long trọng như vậy, chắc cũng có không ít việc phải chuẩn bị, bận rộn với quần áo và đồ trang sức, muốn tìm hiểu rõ cái địa điểm cụ thể, không ngờ cũng phải chờ đến tận tối.
Dương Thần cũng không định dùng đến lái xe của nhà họ Dương, còn mình thì chọn một chiếc xe màu đỏ MP4, hai cửa để chạy.
Đây là chiếc xe mà McLaren đã lái trong giải đua xe công thức một, để cạnh tranh được với đại kình địch Ferrari, đã dỡ bỏ hết phần ghế dành cho khách phía sau, chỉ để lại ghế lái, và đích thực đây là một chiếc siêu xe.
Động cơ hai bánh 3.8 mang biểu tượng V8, phối hợp tự động với hộp số, chiếc xe này có thể tăng lên tốc độ lên một trăm km trong vòng ba giây, tốc độ tối đa có thể lên tới 320km/h!
Lúc Lâm Nhược Khê mặc chiếc váy nhung đen liền đi đến bên chiếc xe, cô đẹp vô cùng, thanh lịch thoát tục, rất hợp với màu đỏ của chiếc xe thể thao, hoàn toàn chinh phục được thị giác của người nhìn.
– Sao anh lại lấy loại xe này.
Lâm Nhược Khê nhíu đôi lông mày đen nhánh,
– Có phải lại muốn đua xe không?
Dương Thần quả thực có chút ngứa ngáy, hắn rất vui mừng, ở cái nơi nhiều xe cộ như thế này, chỉ tiếc là chuyện tắc đường ở Yến Kinh, đến đường để đi cũng không có chứ đừng nói đến đua.
– Em nghĩ đi đâu vậy, anh chi cảm thấy, một khi đã đi, thì phải đi cho ra hồn một chút, ngồi xe có rèm che thì còn nói chuyện gì, chuyện xe cộ cũng không thể thua kém người ta được.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lâm Nhược Khê cũng không lay chuyển được hắn, đành ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Sơn trang Thu Thủy của nhà họ Ninh nằm ở làng du lịch phía Tây ngoại ô Yến Kinh, ngày thường phần lớn là dùng để cho hội viên đến đó để tiêu tiền.
Hai mặt của sơn trang được bao phủ bởi núi, còn ở giữa là một hồ nhân tạo rất lớn, nguồn nước chảy từ trên núi xuống, rất đẹp.
Bởi vì nằm ở chỗ tương đối yên tĩnh, lại chiếm một diện tích lớn, bên ngoài là đường cao tốc, giao thông thuận tiện.
Hôm nay cậu chủ nhà họ Ninh Ninh Quốc Đống mở tiệc thất tịch, cũng chỉ là lấy cái cớ mà thôi, cái chính là để đám quyền quý lắm tiền nhiều của tụ tập lại với nhau, dù sao thì người Hoa Hạ có rất nhiều “chuyện công”, có thể bàn được trên bàn tiệc.
Lúc động cơ của Dương Thần nổ vang, siêu xe tiến vào đại sảnh, lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người, lập tức thu hút mọi sự chú ý.
Đợi Dương Thần dắt tay Lâm Nhược Khê xuống xe, bước về phía bậc thang của đại sảnh, những người khách và những người phục vụ đứng bên cạnh, đều không thể rời mắt được khỏi người Lâm Nhược Khê.
Dương Thần khó tránh trong lòng cảm thấy đắc ý, ghé sát vào bên tai Lâm Nhược Khê nói:
– Bà xã, anh đúng là khiến anh phải tự hào.
Lâm Nhược Khê đang căng thẳng, bao nhiêu người như vậy đều quay ra nhìn cô, khiến cô cảm thấy hối hận khi trang điểm không được kỹ càng cho lắm, giọng sắc lẹm đáp lại:
– Như thế này thật kỳ cục, em mà biết trước thì đã mặc nhiều hơn chút rồi.
Dương Thần lúc này mới để ý, Lâm Nhược Khê đang để lộ bờ vai trần trắng mịn màng, ngực cũng lồ lộ, tuy rằng không quá lớn, nhưng dưới ánh đèn, cô giống như bức tượng bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết, khiến rất nhiều gã đàn ông đều đưa mắt về phía khe ngực của cô.
– Ay ya, thất sách quá!
Dương Thần lập tức cảm thấy có chút bực tức.
Cởi chiếc áo véc bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng, Dương Thần vội vàng khoác chiếc áo đó lên người Lâm Nhược Khê!
– Này, anh làm cái gì vậy,
Lâm Nhược Khê cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng, trước mặt bao nhiều như vậy mà người đàn ông này dám mặc thêm áo cho mình?
Nhưng người xung quanh đều nhìn hai người bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, khiến cho Lâm Nhược Khê muốn tìm một kẽ hở nào đó mà chui xuống ngay lập tức.
Dương Thần nghiêm trang nói:
– Em ngoan ngoãn khoác vào cho anh, em không thấy mấy gã đó đều là những tên háo sắc sao? Đã là phụ nữ có chồng rồi, ăn mặc hở hang như vậy đi đến chỗ đông người mà không thấy ngượng sao?
Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì phải bật cười, vừa lúc nãy còn nói cô khiến hắn phải tự hào, bây giờ lại nói mình ăn mặc hở hang, người đàn ông này đôi lúc giống như một chú bé có kẹo nhưng chẳng muốn cho ai bao giờ.
– Sao anh không nói, có người nào đó còn lấy tay cởi quần quần áo của con gái nhà người ta cơ.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng châm chọc.
Dương Thần dõng dạc nói:
– Anh biết, người nào đó đấy chắc chắn không phải là anh.
Lâm Nhược Khê trợn đôi mắt đáng yêu, cũng không nói nhiều với hắn ta nữa.
Tuy rằng cảm thấy mặc chiếc váy này còn tốt chán so với việc khoác thêm chiếc áo véc, nhưng Lâm Nhược Khê biết nếu như còn cãi với Dương Thần thì sẽ xảy ra chuyện mất thôi, cho nên cô cũng chỉ đành im lặng mà chịu đựng
Vừa bước vào trong đại sảnh rộng lớn, Ninh Quốc Đống mặc một bộ âu phục màu trắng, tư thế hiên ngang oai hùng, đang ăn uống linh đình cùng với mấy tên công tử nhà giàu khác.
Nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê bước vào, Ninh Quốc Đống lập tức dẫn người đi về phía hai người.
Ánh mắt dừng lại khi nhìn thấy Lâm Nhược Khê ăn mặc một cách cổ quái, lại thấy dung nhan mĩ miều của cô, ánh mắt của Ninh Quốc Đống không khỏi ánh lên những kỉ niệm nóng bỏng.
Còn ánh mắt đầy ác ý đó, thì lại khiến trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng đau đớn.
Dương Thần rất tự nhiên ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, khiến cho Lâm Nhược Khê thả lỏng một chút.
– Quả thật là phải nhiệt liệt hoan nghênh, cháu đích tôn thất lạc hơn hai mươi năm của nhà họ Dương, anh Dương Thần, không ngờ lại quay trở lại Yến Kinh, lại còn mang theo cả phu nhân đến nữa.
Ninh Quốc Đống vẻ mặt bình thản cười nói, dường như những chuyện trước đây chưa từng tồn tại.
Ninh Quốc Đống vừa mới nhắc tới chuyện này, những người xung quanh liền biết ngay thân phận của hai người trẻ tuổi xa lạ này.
Thế nên, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây, không ít người đang cân nhắc, có nên đến chào hỏi trước khi buổi tiệc bắt đầu không, dù sao thì theo hình thức mà nói, thì Dương Công Minh coi trọng Dương Thần hơn Dương Liệt.
Hơn nữa việc Dương Phá Quân nằm viện, cũng chẳng phải là tin tức bí mật gì, cho nên người ngoài vẫn có thể đoán được nhà họ Dương đang diễn ra chuyện chuyển giao quyền lực.
Dương Thần cười nhạo, nhìn hai đầu gối của Dương Thần với vẻ trêu tức, nói:
– Không hổ là người kế nghiệp chính trị sau này, cậu diễn rất giống, sao, chuyện bắt cậu phải quỳ xuống lần trước, đã quên rồi sao? Hay là cố ý làm bộ như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
Quan khách xung quanh đều cảm thấy như không khí xung quanh bị hút cạn, bọn họ cũng đã từng nghe chuyện Ninh Quốc Đống bị bắt quỳ ở quán ăn đêm, nhưng dưới áp lực của nhà họ Ninh, tin tức này cũng không dám truyền ra ngoài.
Không ngờ, chuyện đấy lại là do Dương Thần làm.
Lâm Nhược Khê do không biết chuyện này, nên không khỏi có ánh mắt u sầu nhìn Dương Thần.
Ninh Quốc Đống quả nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ tự nhiên nói:
– Chỉ là những người trẻ tuổi ở quán ăn đêm chơi đùa với nhau mà thôi, Dương huynh đệ đúng là rất thích đùa. Hôm nay thì không giống như hôm trước nữa rồi, tôi thấy anh Dương vẫn nên chú ý cách ăn nói một chút, tránh để cho mọi người có những hiểu lầm không đáng có.
Dương Thần thấy tên nhãi con này mặt dày như vậy, nên cũng không uổng phí sức lực nữa. Dù sao thì lần này cũng là tham gia dự tiệc, chủ yếu vẫn là đi qua được sân khấu, chính thức lộ mặt.
Còn nếu thật sự muốn nói về cái giới thượng lưu vàng thau lẫn lộn của Yến Kinh, thì Dương Thần cũng không có hứng thú.
Đúng lúc này, một thân hình cao lớn, khá quen thuộc đi đến,
– Hi anh Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc