Tuy nói mọi người đều biết bạn nhỏ Dương Lam Lam “không phải con ruột”, nhưng Dương Công Minh đã phê chuẩn vào bản tông, vậy sau này chắc chắn phải vào từ đường, đương nhiên phải tới tế tổ.
Lâm Nhược Khê rất khó chịu, đã sớm gấp đến độ tim đập loạn xạ, lòng bàn tay lúc này đều đổ mồ hôi lạnh, việc này quả thực nên hỏi cô, nhưng… tối qua vừa vặn nhốt Dương Thần ở ngoài, bản thân quả thực không biết chuyện này!
Người đàn ông này luôn gây phiền phức, nhốt ngoài cửa để hắn tỉnh lại, nhưng lại không biết hắn chạy đi chơi bời cùng người phụ nữ nào, Lâm Nhược Khê tức đến sắc mặt trắng bệch, có khổ nói không nên lời, hô hấp đều trở nên dồn dập.
– Ông nội… cháu…
Lâm Nhược Khê không biết mở miệng như nào, chẳng lẽ nói mình nhốt hắn ngoài cửa không quản?
Quách Tuyết Hoa nhìn ra có điểm bất thường, vì không để mất mặt, nói:
– Hay là gọi điện hỏi xem?
– Hừ, thật vô lý, ngày quan trọng như này còn không thấy bóng người.
Dương Phá Quân bất mãn nói.
Đám người Dương Tiệp Dư ở bên cạnh đều lộ ra vẻ xấu hồ, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ, nếu người làm cha như anh có thể quản được thì đã không nhiều chuyện như vậy?
– Đừng gọi! Đừng gọi! Con ở đây!!
Lúc này, âm thanh của Dương Thần đột nhiên từ hành lang truyền đến, hai tay Dương Thần xoa xoa ống quần bông, như vừa mới rửa tay, chạy bước nhỏ đến đội ngũ phía trước.
Mọi người buồn bực nhìn Dương Thần không biết chui ra từ đâu, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dương Công Minh nhíu mày nhìn Dương Thần, ngửi được mùi dầu mỡ từ trên người hắn, hỏi:
– Đi đâu?
– Hắc hắc, ông nội đừng tức giận, cháu sáng sớm theo đầu bếp đi chợ mua một ít đồ ăn, quay về làm điểm tâm cho mọi người, hơi có chút tính sai thời gian.
– Làm điểm tâm?
Dương Công Minh ngờ vực nói:
– Chẳng hiểu ra sao, phòng bếp của quý phủ có hơn mười đầu bếp cùng người giúp việc, chủ nhà như cháu lại không có việc gì xuống bếp làm gì?
Mọi người ở phía sau đều lạ lùng nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê cũng có chút khó hiểu, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Dương Thần nghiêng đầu u ơ vài tiếng, cũng không trả lời,
– Được rồi được rồi, chút nữa ăn xong không phải là xong rồi sao, đi đi, đi lạy Bồ Tát.
– Nói bậy bà! Hôm nay là tế tổ! Cái gì mà lạy Bồ Tát?
Dương Công Minh rất tích cực đối với việc này, thổi râu trừng mắt.
Dương Thần xấu hổ sờ sờ đầu,
– Lão tổ tông biến thành Bồ tát không phải vừa lúc sao? Trên Tây Thiên đều có người che phủ, được rồi, tế tổ thì tế tổ…
Nói xàm hồ đồ như vậy một trận, cuối cùng cũng bắt đầu tế tổ, từng người lục tục đi vào, ước chừng phải hơn nửa canh giờ mới kết thúc.
Dương Công Minh để vài người trong chi thứ đến phòng khách dùng bữa sáng, còn người nhà mình lại đi vào nhà ăn ngày thường thường dùng.
Sau khi mọi người ngồi xuống mới phát hiện điểm tâm hôm nay không giống mọi ngày, bát mì đơn giản, cháo kê cùng các loại đồ ăn sáng, dường như nhìn không ra có chuyện gì của Dương Thần.
– Dương Thần, cô không nhìn ra cháu làm bữa sáng có gì đặc biệt à.
Dương Tiệp Dư cười nói.
– Còn vẫn chưa lên hết mà.
Dương Thần nói xong, hướng về phía nữ hầu ở cửa búng tay một cái.
Nữ hầu hiểu ý, lập tức thu xếp vài tên người hầu nối đuôi nhau đi vào trong, mỗi người đều bưng một chén đĩa lớn, mà thức ăn phía trên, còn chưa vào đến phòng mùi thịt đã xông vào mũi.
Sau khi đặt xuống bàn, mọi người mới có chút kinh ngạc nhìn rõ ràng, đúng là một ít đùi dê nướng, sườn dê hầm và vô số xiên thịt dê nướng!
Càng khiến mọi người Dương gia chịu không nổi chính là, vậy mà còn có một cái đầu dê và một nồi lòng dê lớn.
Sáng sớm liền nhìn thấy thịt dê mang theo chút ý vị, làm cho lòng ham muốn ăn điểm tâm đều có chút không được tự nhiên.
Nhưng Dương Lam Lam trái lại hai mắt tỏa ra hào quang, ngọt ngào hô:
– Cha làm đồ ăn ngon cho Lam Lam sao?
– Ha ha, vẫn là con gái nể mặt cha? Cha chính là sáng sớm đã đi chợ mua dê núi, tuy chỉ làm một nửa, nhưng đủ cho mọi người ăn, mọi người đừng khách sáo!
Lời Dương Thần còn chưa nói hết đã cầm một xiên thịt dê, đưa tới trước mặt Lâm Nhược Khê, lo lắng cười nói:
– Vợ à, ăn xiên thịt dê.
Lâm Nhược Khê cũng giống những người khác, lúc này cuối cùng hiểu được vì sau lúc trước không thấy bóng dáng, mua một con dê núi lại đem một nửa toàn bộ chế thành như vậy, dùng vài giờ đồng hồ đã là quá nhanh rồi.
Nhìn đến bộ dáng người đàn ông rõ ràng chứa ý lấy lòng, Lâm Nhược Khê do dự có nhận hay không.
– Bác nghe nói tiểu tử cháu lúc còn ở Trung Hải chính là bán thịt dê xiên, nhưng cũng không cần làm tất cả thành thịt dê chứ, những thứ khác cũng có thể làm một chút.
Dương Tiệp Dư dở khóc dở cười nói.
Dương Thần liếc mắt nhìn một cái:
– Đừng đoán mò, cháu chỉ nướng thịt dê xiên, những thứ khác đều là đầu bếp làm. Nói cho mọi người, thịt dê xiên này là cháu nướng cho vợ mình ăn, mọi người đều không được ăn.
Lam Lam đã cầm một xiên thịt dê chuẩn bị cắn, ủy khuất ngẩng đầu, đôi mắt trông mong hỏi:
– Lam Lam cũng không được ăn sao?
Dương Thần xoa xoa đầu bé mập,
– Lam Lam và mẹ có thể ăn, những người khác không được.
Lam Lam lúc này mới vui vẻ gặm, mùi thơm, kỳ thật cô bé càng muốn gặm hết tất cả toàn bộ đùi dê, nhưng nghe câu chuyện Khổng Dung nhường lê, bé mập cảm thấy phải chờ Thái gia gia nói không ăn, chính mình mới tiếp tục ăn.
Nhưng cứ như vậy, mọi người nghe đều hiểu rõ, Dương Thần chạy một vòng lớn như vậy, rõ ràng tất cả đều là vì muốn lấy lòng Lâm Nhược Khê.
Quách Tuyết Hoa đã từng có không ít kinh nghiệm, nhìn thấy Lâm Nhược Khê vẫn còn ở đằng kia không nhận lấy xiên thịt dê, hỏi:
– Nhược Khê, hai đứa có phải là cãi nhau rồi không? Sao lại không để ý đến Dương Thần?
Lâm Nhược Khê không biết trả lời như nào, miễn cưỡng cười cười,
– Không cãi nhau…
Nói xong, nhận lấy xiên thịt dê từ tay Dương Thần, nhưng vẫn không mở miệng.
Tuổi Dương Công Minh đã lớn rồi, sáng sớm đương nhiên là ăn không vào thịt dê, từ từ nói:
– Người trẻ tuổi các con, vợ chồng trẻ giống các con, động một cái là làm cho hôn nhân đối chọi gay gắn, cũng không biết quý trọng, có chuyện gì cũng phải nói chuyện tử tế, đều phải tự kiểm điểm.
– Nhân lúc hai bên tuổi vẫn còn trẻ, đều có thể thấy bộ dáng hiện tại của đối phương chính là may mắn, đến ngày nào đó các con già đi, không còn trẻ nữa, có thể nhìn thấy đối phương hay không, cũng không nhất định
Dường như cảm khái mình và bạn già âm dương cách biệt, Dương Công Minh vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Dương Công Minh thở dài, nói với Lâm Nhược Khê:
– Nhược Khê, ông nội không giúp bất cứ ai, chỉ luận sự việc, tiểu tử Dương Thần này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cũng không ngốc.
– Nó sáng nay có thể nghĩ đến phương pháp xuẩn ngốc, sáng sớm đi mua dê về nướng thịt xiên cho cháu ăn, chứng minh nó thật sự muốn vãn hồi cái gì, nhưng nó không có cách mới ra hạ sách này.
– Cháu coi như thương nó, cho nó một cơ hội, hôm nay dù sao cũng là giao thừa, ông nội không muốn nhìn các cháu không vui mà qua năm mới.
– Chiều nay, hai vợ chồng các cháu đưa Lam Lam ra ngoài dạo chơi một vòng, mua vài bộ quần áo mới, thăm người thân, lúc tiếp khách đều cần dùng đến, toàn bộ tiền để Dương Thần bỏ ra, cháu muốn mua gì thì mua cái đó, giải bớt cơn tức của mình. Buổi chiều khi trở về, ông nội hy vọng cháu cười mà quay về.
Lời nói thành thật chất phác lại ôn hòa của lão nhân khiến lòng Lâm Nhược Khê dạt dào ấm áp, không đành lòng để ông phiền lòng vì hai người mình, vì thế mỉm cười gật gật đầu.
Dương Thần cũng thở phào một cái, lão nhân coi như là giúp đỡ, bản thân không phải là bế tắc rồi sao? Bằng không ai ăn no sáng sớm lại giết dê nướng thịt xiên.
Quách Tuyết Hoa có chút u oán nhìn cha chồng một cái, bà còn đau lòng con trai thế mà lại ăn nói khép nép lấy lòng con dâu, lại nói cũng không biết vì sao lại như thế này, không chừng là Lâm Nhược Khê không đúng trước?
Nhưng bà cũng không dám trái ý Dương Công Minh, đành phải chịu đựng yên lặng không nói lời nào.
Sau bữa sáng, tuy Lâm Nhược Khê vẫn không nói chuyện với Dương Thần, nhưng ít ra cũng không biến Dương Thần thành không khí, dẫn theo Lam Lam, một nhà ba người xuất phát đến cao ốc bách hóa trong nội thành.
Cùng lúc đó, Tuệ Lâm đột nhiên gia nhập buổi biểu diễn ca nhạc đêm giao thừa, tin tức đã khuếch tán trên internet, trở thành tiêu điểm của truyền thông và dư luận của mọi người, con đường do Lâm Nhược Khê khai thông, khiến dư luận dần dần hướng về việc Tuệ Lâm dũng cảm trở lại, mạnh mẽ trở về.
Dù sao, Tuệ Lâm vốn có rất nhiều fan trên thế giới, công chúng cũng sẽ không thực sự quan tâm nhiều đến cuộc sống cá nhân, cũng không quá tin tưởng truyền thông bát quái.
Bởi vậy, vốn thu xếp công chiếu bộ phim điện ảnh có chút bị lạnh nhạt, cũng thuận theo mà ấm lên, tập trung rất nhiều ánh mắt…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc