Sau khi cửa xe mở ra, thân ảnh Lý Tinh Tinh từ vị trí phó lái tao nhã đi xuống, một thân áo len phong cách Âu Mĩ màu xanh, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo lật ra ngoài, một cái quần bò dài màu nhạt bó sát phác họa một đôi chân thon dài.
Trang điểm đơn giản tươi mát, trên dung mạo bao hàm vài phần ý cười dịu dàng, người phụ nữ lơ đãng lộ ra vui vẻ và tinh tế kín đáo, làm cho người ta mê muội.
Dương Thần cũng đã một thời gian chưa gặp Lý Tinh Tinh, được mưa sương tưới nhuần, sau khi từ một cô gái chân chính biến thành phụ nữ, hương vị ngây ngô lúc trước dần dần biến thành phong thái mỹ nhân thành phố, còn mang theo vẻ đặc biệt tinh khiết.
Tựa hồ là nói lời cảm ơn từ biệt với người lái xe, Lý Tinh Tinh vẫy tay với người nọ rồi đóng cửa xe lại, vội vã đi lên tầng.
Nhưng người nam ở ghế lái hình như không định kết thúc như vậy, chủ động xuống xe giữ Lý Tinh Tinh lại hỏi cái gì đó.
Chứng kiến tất cả, Dương Thần đại khái đã đoán được một chút, hơn phân nửa là công tử nhà nào lại theo đuổi mỹ nhân.
Tuy không cho Lý Tinh Tinh là loại phụ nữ lẳng lơ, nhưng làm trò này trước mặt mình, cảm giác người phụ nữ của mình bị người khác ôm, rất không thoải mái.
Dương Thần chưa bao giờ cho mình là người đàn ông rộng lượng, đặc biệt là trong phương diện chiếm giữ phụ nữ, không chấp nhận có nửa điểm lọt ra ngoài.
Xuống xe, khóa cửa xe lại, Dương Thần ngẩng đầu sải bước hướng về chỗ Lý Tinh Tinh và người đàn ông kia đang nói chuyện.
Lúc này thấy rõ, người đàn ông này cũng tướng mạo đường đường, nhìn không đến ba mươi tuổi, vóc dáng khoảng 1m8 cao hơn Dương Thần non nửa cái đầu, một thân tây trăng màu đen thẳng thớm, đầu cắt tóc 3 phân, dày da bóng loáng, ánh mắt có vài phần anh khí, thể trạng cũng to lớn, xác nhận là có rèn luyện trường kỳ, không phải thuần túy theo kiểu công tử bột hào môn.
Luận về bề ngoài, mặc trang phục thể thao bình thường, giày thể thao, Dương Thần có vài phần quê mùa thật không bằng y.
– Cục trưởng Mông, hôm nay thật sự không tiện, hay là hôm khác em mời anh đi ăn cơm, thật sự rất xin lỗi…
Lý Tinh Tinh đang uyển chuyển từ chối người đàn ông cái gì đó.
Cục trưởng Mông trẻ tuổi này vẫn duy trì ý cười ôn hòa,
– Vì sao lại không tiện chứ, Tinh Tinh, anh và bác trai bác gái cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, anh chỉ là rất ngạc nhiên loại người nào có thể khiến em tan ca vội vã chạy về, trước kia tới giờ em chưa bao giờ như vậy.
– Em…
Lý Tinh Tinh đang định giải thích cái gì thì thấy Dương Thần đi tới, không khỏi mắt sáng ngờ, vui mừng gọi:
– Dương Thần!
Dương Thần vô thanh vô tức đi tới phía trước, cũng không để ý ánh mắt dò xét của Cục trưởng Mông, lập tức đi tới trước mặt Lý Tinh Tinh.
Đột nhiên, Dương Thần tiến đến ôm thắt lưng Lý Tinh Tinh, không đợi Lý Tinh Tinh phản ứng đã cúi đầu hôn lên môi hồng của cô!
Cái túi trên tay Lý Tinh Tinh thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, sau khi kịp phản ứng, vừa thẹn vừa mừng, trong lòng hiểu được người đàn ông này hẳn là đang ghen, nhưng dùng loại phương thức hành động bá đạo như này để biểu đạt, lại khiến lòng cô khó nén sung sướng.
Dương Thần ngang ngược tách hàm răng Lý Tinh Tinh, khiến cái lưỡi thơm tho của cô không có đường trốn, hút mùi thơm bên trong, nghiền áp nơi mềm mại.
Cục trưởng Mông ở bên cạnh sắc mặt cũng xanh mét, người đàn ông này hoàn toàn không để gã vào trong mắt, mà Lý Tinh Tinh lúc đầu còn ngượng ngùng dần dần đã thành mê say, rõ ràng là biểu hiện tràn ngập tình yêu đối với người đàn ông này mà.
Gã đã tìm ra nguyên nhân thời gian dài như vậy không có cách nào bắt được tâm hồn mỹ nhân, nhưng vừa phát hiện bởi người đàn ông như này, quả thực khiến người ta giận sôi!
Cũng may hai năm nay gã vào triều làm quan, lực khống chế đã tốt hơn rất nhiều, bằng không gã đã muốn lái xe trực tiếp đâm chết tên tiểu tử quê mùa này rồi!
Ước chừng bốn, năm phút sau, Dương Thần mới buông tha đôi môi đỏ mọng của Lý Tinh Tinh, hôn lên trán cô, tà tà cười, dường như nhớ tới cái gì, hỏi:
– Bảo bối Tinh Tinh, người này là ai?
Lý Tinh Tinh thở lấy hơi, oán hận nhìn hắn một cái, môi có chút run run nói:
– Anh ấy là phó cục trưởng Cục Giáo du͙c của bọn em, Mông Triết Tân tiên sinh, vừa rồi nhận được điện thoại cha gọi tới nói anh đến, em liền vội vã trở về, nhưng bây giờ là thời điểm qua năm mới, rất khó gọi taxi, anh ấy mới đưa em về.
Phó cục trưởng, phó cục trưởng Cục Giáo du͙c Trung Hải, chính là có cấp bậc Phó giám đốc Sở, người này còn trẻ như vậy đã làm đến Phó giám đốc Sở?
Muốn nói gã không có quan hệ bối cảnh, đánh chết Dương Thần cũng không tin, chỉ là một tên quan chức mà gã dám lái loại xe Ferrari 458 bốn năm triệu đi rêu rao khắp nơi, không có hậu đài làm sao có thể?
Nhưng Dương Thần cũng không quan tâm gã rốt cuộc có lai lịch như nào, chỉ quan tâm để gã cách xa người phụ nữ của mình chút thôi.
– Vị tiên sinh này tên là Dương Thần, hẳn là bạn trai mà Tinh Tinh thường xuyên nhắc tới?
Mông Triết Tân không âm không dương hỏi thăm.
– Không phải bạn trai.
Dương Thần sửa lại nói:
– Là người đàn ông của cô ấy mới đúng.
– A? Hai người đã kết hôn?
Mông Triết Tân hỏi, kỳ thật gã đã sớm tra, ba đời tổ tông của Lý Tinh Tinh cũng điều tra sạch sẽ, Lý Tinh Tinh có thể nói là băng thanh ngọc khiết, với tư sắc của cô, ngay cả thời gian học đại học cũng không có nửa người bạn trai.
Câu hỏi này chính là uy hiếρ của Dương Thần, nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nghiêm trang nói:
– Chưa kết hôn, nhưng tôi yêu cô ấy, mãi đến khi cô ấy không yêu tôi nữa.
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu, có chút muốn cười, lại có chút cảm động nhìn Dương Thần, thầm nghĩ, mình tìm lâu như vậy mới thấy được tình yêu, sao có thể buông tha chứ.
– Ha ha, Dương tiên sinh cứ đùa, nếu không kết hôn, vậy mọi người đều có quyền theo đuổi mỹ nữ, tôi không hy vọng Dương tiên sinh dùng thái độ vô lễ để quấy rầy tôi theo đuổi Tinh Tinh.
– Hôm nay có thể quen biết cũng chính là duyên số, tôi cũng không muốn nháo đến không thoải mái, tôi còn việc số sự vụ phải giải quyết nên đi trước, hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại.
Mông Triết Tân cười trêu tức Dương Thần.
– Tinh Tinh, giúp anh gửi lời hỏi thăm bác trai bác gái, hai ngày nữa anh lại đến thăm hỏi, nhưng đừng không cho anh lên nhà, như vậy rất tổn thương lòng tự ái của anh.
Nói xong, Mông Triết Tân nhanh nhẹn xoay người ngồi vào trong siêu xe, sau khi khởi động xe, động cơ rít gào, chớp mắt đã thấy mất hút ở lối đi nhỏ.
Tâm tình Dương Thần vốn hơi áp lực, bị lời nói của Mông Triếu Tân này làm hắn muốn kich động đuổi theo đâm chiếc xe kia.
Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Dương Thần cũng không thiển cận đến nỗi như vậy, chỉ là khó chịu hỏi:
– Tinh Tinh, người này theo đuổi em bao lâu rồi?
Lý Tinh Tinh le le lưỡi nói:
– Không có cách nào, anh ta là lãnh đạo trong cục, anh ta muốn theo đuổi em em cũng không có các phản kháng mạnh mẽ nha, như vậy sẽ khiến tất cả mọi người không thoải mái. Lúc trước là mẹ giúp tìm quan hệ, đi cửa sau để vào, em cũng không thể quá không thức thời.
– Đây đều không phải vấn đề, nếu như gã phiền phức, anh nghĩ cách đổi ngành cho em.
Dương Thần nói thẳng.
Lý Tinh Tinh lắc đầu,
– Không cần, em rất thích công việc hiện tại của mình, đều hợp với chuyên ngành và hứng thú của em, đến nơi khác khó đảm bảo sẽ có nhiều người đến dây dưa hơn, ở Cục Giáo du͙c tốt hơn, cũng chỉ có một Cục trưởng Mông, những người khác đều không dám tới.
Trong lòng Dương Thần thở dài một trận, Lý Tinh Tinh chỉ cần không trong tình trạng kết hôn, nhất định có không ít người theo đuổi, chuyện như vậy không cách nào tránh được, trừ phi là không lăn lộn trong xã hội.
Chính mình chung quy cũng không có khả năng giết hết tất cả đàn ông trên thế giới, đây không hiện thực, cho nên có chỗ không thể không nhịn một chút.
Dường như để làm Dương Thần yên tâm, Lý Tinh Tinh kiễng chân, lấy khuôn mặt nhẵn nhụi cọ cọ vào cằm Dương Thần,
– Được rồi mà, anh yêu Dương Thần, anh cũng biết em không có khả năng liên quan gì với anh ta, em chỉ ứng phó anh ta thôi.
– Công tử như anh ta, tính nhẫn nại không nhiều lắm, thời gian dài rồi tự nhiên sẽ hết hứng thú với em. Bên ngoài có rất nhiều mỹ nữ, anh ta chỉ là nhất thời hứng khởi, hơn nữa không chừng anh ta sẽ thăng quan, bị điều đến nơi khác cũng không chừng.
– Gã có bối cảnh gì? Trẻ tuổi như vậy đã làm đến cấp Phó giám đốc Sở? Cấp Phó phòng cũng có chút quá cao rồi.
Dương Thần nhớ tới, nhíu mày hỏi.
Lý Tinh Tinh cũng vẻ mặt không biết,
– Không rõ lắm, nhưng trong cục có người nói cha của Cục trưởng Mông là đại quan ở tỉnh Giang, gia tộc bọn họ có bối cảnh rất sâu, ngay cả Cục trưởng cũng nhún nhường ba phần với anh ta.
Dương Thần âm thầm đoán cũng là có chuyện như vậy, trước mắt xem ra thật sẽ không xảy ra vấn đề gì, dặn dò Lý Tinh Tinh có tình hình gì phải lập tức báo cho mình.
Lý Tinh Tinh vì biểu tình ghen tuông của người đàn ông này mà mừng thầm, nghiêm mình cúi chào, liên tục hô,
– Tuân mệnh.
Dương Thần lúc này mới ôm cô lên lầu, lão Lý sớm đã mở cửa chờ hai người.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc