Dương Thần không kìm nổi bật cười ra tiếng, ánh mắt khó lường nhìn Uông Sĩ Ba:
– Ông khẳng định rằng chỉ dựa vào đám người các ông, có thể giết được tôi?
Uông Sĩ Ba sắc mặt không thay đổi:
– Nhớ lại tình cảm của ân sư, có thể giao cậu cho tòa án quân sự để tiến hành thẩm lí và phán quyết, xét tình hình cụ thể để xử lý, nhưng, nếu cậu dám miệt thị uy nghiêm của quân đội Hoa Hạ ta, vậy hãy thứ lỗi cho chúng tôi không khách khí!
Đang lúc giương cung bạt kiếm, vài chiếc xe jeep quân dụng màu đen từ xa đi tới.
Sau khi quân đội bảo vệ khu vực ngăn lại, người trong xe liền giơ ra một quyển chứng nhận màu đen, quân đội lập tức cho đi.
Mấy chiếc xe jeep màu đen chạy tới trước cửa lớn của Dương gia, từ trên xe bước xuống, rõ ràng là Thái Vân Thành dẫn vài tên đặc công của Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Thái Vân Thành mặc bộ quân phục, sắc mặt căng thẳng không tự nhiên, bát bộ chúng gồm Thiên Long, Hỏa Pháo, Dạ Lang và thành viên của Long Tổ đi theo sau anh ta, cũng có tình bằng hữu với Dương Thần.
– Thái Vân Thành, anh tới làm gì vậy?
Uông Sĩ Ba nhíu mày hỏi.
– Uông tư lệnh, trước khi thảm kịch chưa gây thành, hạ lệnh rút quân thôi.
Thái Vân Thành có chút áy náy nhìn vào mắt Dương Thần, sau đó khuyên giải Uông Sĩ Ba.
Uông Sĩ Ba bất mãn hừ lạnh một tiếng:
– Đơn vị đặc thù của cậu, dường như không hề liên quan tới quyền lực bộ đội chính quy chúng tôi, cậu càng không có quyền đến ra lệnh cho tôi.
– Tôi không ra lệnh cho ông.
Thái Vân Thành thở dài:
– Lúc này đây thực sự không thể không ra mặt can thiệp, tôi không muốn nhìn thấy hiện tượng thương vong thê thảm và nghiêm trọng diễn ra trong quân đội thuộc đất nước của chúng ta.
– Ý cậu là, một tên Dương Thần nhỏ mọn, chúng tôi cũng không bắt được sao?
Giọng Uông Sĩ Ba hết sức trầm trọng.
Thái Vân Thành cười đau khổ:
– Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không nói đến điểm đáng ngờ của sự việc lần này ngổn ngang trăm mối, dựa nào một chút quân lực lúc này, đối với Dương Thần là không có hiệu quả.
Dương Thần đi lên phía trước vỗ vỗ bả vai Thái Vân Thành:
– Vẫn là bố vợ của tôi hiểu tôi nhất, cái tên Uông tư lệnh đầu gỗ đó, bản thân bị người khác sử dụng làm vũ khí mà còn không biết.
Thái Vân Thành thầm mắng tên tiểu tử này đúng là yêu tinh gây rắc rối, về công, biết rõ rằng quân đội tiếp cận lúc này là chịu chết, nhất định phải ngăn cản, về tư thì sao? Hai đứa con gái bảo bối đều bị tên tiểu tử này câu mất, một đứa còn bị đem ra nước ngoài đến giờ cũng không biết ở đâu, Thái Vân Thành hận không thể mắng đến tám đời tổ tông “thằng con rể trộm cướp” này!
– Nói hươu nói vượn! Uông Sĩ Ba tôi chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe! Các cậu sợ Dương Thần, dung túng cho hắn làm xằng làm bậy! Quân đội chúng tôi tuyệt đối không cho phép chủ nghĩa khủng bố cực đoan này tàn sát bừa bãi ở Hoa Hạ!
Uông tư lệnh nghiến răng nghiến lợi:
– Thái Vân Thành, tốt nhất cậu hãy đem người của cậu cút đi thật xa! Hôm nay chúng tôi nhất định phải để cho Dương Thần trả giá thật nhiều, đừng tưởng rằng tin đồn thật lợi hại thì chúng tôi sẽ lo sợ, chúng tôi phải cho các cậu biết rõ, thế nào mới là quân nhân chân chính!
Thái Vân Thành ảo não:
– Uông Sĩ Ba! Tại sao ông lại phiền phức như vậy? Ông không nghĩ người truyền tin tức sau lưng đó là người của gia tộc nào à? Gần đây ở Yến Kinh, câu chuyện về Dương Thần được truyền đi ngày càng nghiêm trọng, không phải là vài tên chân tay của Tăng gia, Lỗ gia trước kia sao? Còn có Trần gia, lần trước bộ trưởng Trần chịu nhục ở Dương gia, là vì ngăn cản Dương Thần thượng vị không thành, vẫn ghi hận trong lòng, đầu óc của ông chẳng lẽ một chút năng lực phán đoán cũng không có sao?
– Đó cũng là tùy việc mà xét, ai truyền bá tin tức, cũng chỉ là thứ yếu, Dương Thần giết chết cha con Lương tư lệnh, còn tàn sát cả mấy viên quan chỉ huy của quân khu tỉnh Quảng Châu và rất nhiều đội quân anh em, điều này đã dẫn tới sự bất mãn của quan binh quân khu! Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân! Huống hồ, Dương Thần còn giết cả em họ, Quách gia đã phân rõ giới hạn, chẳng lẽ điều này còn phải hoài nghi sao?
– Ông… Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, ông dựa vào cái gì mà khẳng định là Dương Thần làm?
– Cậu sai rồi, sự tình đã rõ ràng hết mức!
Uông Sĩ Ba bỗng nhiên hướng về quân đội phía sau vung tay ra hiệu, vài quân sĩ lập tức mở hai chiếc xe thiết giáp.
Dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi người, bên trong xe thiết giáp, mấy người già và người trung niên không phải là quân nhân lục tục xuống xe.
– Lão Tam, lão Lục, bọn họ…
Dương Công Minh lúc này mới nhận ra những bóng dáng đó, bùi ngùi thở dài nói:
– Xem ra, quyết định bắt gia tộc ta giao Dương Thần ra, dẫn tới sự phản kháng rất mãnh liệt nhỉ.
– Trốn trong xe thiết giáp, xem ra bị làm cho sợ hãi rồi.
Dương Thần cười nhạo nói.
– Hừ, cậu cũng thừa nhận, bản thân đã dùng những thủ đoạn ngang ngược nào để đối phó với bọn họ rồi.
Uông Sĩ Ba trừng mắt nhìn Dương Thần, sau đó lại dùng những lời lẽ chính nghĩa nói với Dương Công Minh:
– Ân sư, trong chi thứ của Dương gia, có không ít người trẻ tuổi cũng nhậm chức trong quân đội, mấy người già này, cũng trần thuật lại hàng loạt những hành vi bạo ngược trong quá khứ của Dương Thần. Điều này làm cho tôi kiên định phải quyết tâm rút hết khối u ác tính này!
– Buồn cười! Không phải bọn họ muốn chiếm đoạt địa vị của bổn gia chúng ta sao? Uông tư lệnh, đây dường như là vấn đề nội bộ của Dương gia chúng tôi.
Dương Phá Quân oán giận nói.
Uông Sĩ Ba lắc đầu:
– Bọn họ thực sự là họ hàng thân thuộc của Dương gia, nhưng cũng là quần chúng nhân dân mà chúng tôi phải bảo vệ, con cái của bọn họ cũng là đồng nghiệp trong quân đội của chúng tôi, về tình về lý, về công về tư, sự xử quyết Dương Thần, là không thể tránh khỏi.
– Uông tư lệnh, thật sự không có đường sống vẹn toàn sao? Anh của tôi rất có khả năng là bị oan uổng.
Dương Liệt lúc này đi lên phía trước, nói một cách vô cùng rõ ràng.
Uông Sĩ Ba nhìn vào mắt Dương Liệt vui mừng:
– Dương Liệt, gần đây cậu quay lại quân đội, biểu hiện đều rất xuất sắc, tôi biết cậu muốn giúp anh của mình, nhưng Dương Thần đã phạm phải quá nhiều sai lầm không thể tha thứ, tôi không thể không quan tâm mà trơ mắt đứng nhìn.
Nói xong, Uông Sĩ Ba lại trịnh trọng khom người chào Dương Công Minh, nói:
– Ân sư, tôi không có ý định khiêu khích địa vị của Dương gia, nhưng nếu ân sư vẫn không chịu buông tha Dương Thần, vậy thì tôi và quân đội của tôi, trong vòng mười phút nữa, tiến hành hành động bạo lực, bắt giữ Dương Thần, mời suy nghĩ kỹ… Dù sao…
Uông Sĩ Ba nhìn vào mắt Dương Liệt có chút thâm ý:
– Cháu đích tôn của ân sư, kỳ thực không chỉ có một người, vì đại nghĩa diệt thân, vẫn có thể coi như là anh hùng… Tôi, nói đến thế thôi.
Nói xong những lời này, Uông Sĩ Ba quay người bước thật nhanh hướng về phía quân đội của mình.
Đám người Thái Vân Thành vẻ mặt bất đắc dĩ, Dương Công Minh và Dương Phá Quân, đều nhìn vào mắt Dương Liệt có chút thâm ý.
Dương Liệt vẻ mặt phiền muộn, có vẻ rất vô tội, chỉ có thể liên tục cười khổ.
– Lần này hay rồi, tứ bề khốn đốn, trước mặt sau lưng đều có địch.
Dương Thần gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói.
– Con còn mặt mũi mà cười? Thời gian mười phút, con còn không nắm chặt cơ hội đi giải thích rõ ràng? Nếu không phải con làm, chung quy có thể đưa ra một vài lý do rồi chăng?
Dương Phá Quân trừng mắt giáo huấn.
Dương Thần bĩu môi:
– Cha còn chưa hiểu sao? Đây là một nhóm người đã thông đồng với nhau, muốn cho con không thể trở mình, nói đơn giản muốn con cút xéo, nói khó nghe một chút, tốt nhất là con chết ở đây.
– Nếu không phải con gây ra nhiều chuyện như vậy, rước lấy nhiều kẻ thù như vậy, ai có thể vô duyên vô cớ mà đến gây hấn với Dương gia chúng ta?
– Được rồi được rồi.
Dương Thần sốt ruột khoát tay:
– Ngàn sai vạn sai, không phải là bị một đám binh sĩ cầm họng pháo hướng vào sao? Con đi nói với bọn họ một chút, lập tức không sao mà.
Nói xong, Dương Thần nện bước chân chậm rì rì hướng về phía quân trận đối diện.
– Dương Thần! Không nên kich động!
Thái Vân Thành tiến lên phía trước níu lấy cánh tay Dương Thần.
– Con nói cha vợ này, con còn chưa nói gì, cha gấp cái gì?
Dương Thần quay đầu lại nhếch miệng cười:
– Hơn nữa, nếu con có kich động, cũng không ai cản nổi, không phải sao?
Thái Vân Thành sắc mặt trắng nhợt, buông tay Dương Thần ra một cách cứng đờ, thở dài, ra hiệu cho đám người Thiên Long quay lại xe.
Nhìn thấy Dương Thần đi về phía quân đội, Thiên Long sốt ruột hỏi han:
– Tướng quân, để cậu ấy đi sao? Có thể …
– Chúng ta không có quyền hạn lộ mặt can thiệp một cách rõ ràng, rời khỏi đây, đồng thời liên hệ với bộ công an, duy trì giới nghiêm của giao thông trong phạm vi mười dặm ở xung quanh, nhanh.
Thái Vân Thành ra lệnh.
Đám người Thiên Long không dám lề mề, lập tức lên ô tô rời đi.
– Cha, không đi ngăn cản tên tiểu tử kia sao?
Dương Phá Quân thấp thỏm không yên, nói.
Dương Công Minh híp mắt nhìn một lát, lắc lắc đầu:
– Dặn phía dưới, không có mệnh lệnh của ta, những người trong gia tộc, không ai được phép tự tiện hành động.
Dương Phá Quân không biết làm sao, đành đáp ứng.
Dương Liệt đứng một bên, sắc mặt có chút khẩn trương, cũng trầm mặc không nói.
Vô tri vô giác, Dương Thần đã vào được vòng vây của hơn mấy chục súng liên thanh, hai bên và phía trước đều là xe tăng và xe thiết giáp.
Uông Sĩ Ba không hề sợ hãi đứng đối diện với Dương Thần, hỏi:
– Đến để thú tội sao?
Dương Thần lắc đầu, cười không nói.
Uông Sĩ Ba mắt như lôi điện, cao giọng nói:
– Tôi biết thân thủ của cậu cực cao siêu, thậm chí vượt xa so với tưởng tượng của chúng tôi, để không tạo nên quá nhiều thương vong, trước khi tôi đến đây đã bố trí đại đội bắn tỉa tinh nhuệ nhất, bố trí xung quanh toàn Dương gia.
– Cho dù bản lĩnh của cậu có lớn, nếu cậu dám động thủ, tôi sẽ ra lệnh cho tay súng bắn tỉa, bắt đầu tiến công, đến lúc đó, cho dù cậu có thể chiến đấu với chúng tôi, thì nữ thân quyến trong gia đình cậu, và những tên vệ sĩ vô tội của Dương gia, không ai có thể cứu nổi nữa…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc