Thấy cha vẫn không mở miệng, Dương Phá Quân trả lời:
– Tham mưu Lưu, tôi, Tư lệnh Lương chỉ sợ rằng có nhiều hiểu lầm, yến hội ở Lý gia hôm qua, có không ít khách ở đó đều nhìn thấy Lương Chấn khiêu khích trước, gây ra thảm kịch hơn phân nửa là nhất thời lỡ tay, cũng không cố ý.
– Lỡ tay? Ha ha.
Tham mưu Lưu râu cá trê trả lời lại một cách mỉa mai:
– Sáng sớm hôm nay tôi đã nhìn qua thi thể Lương thiếu gia, quả thực khiến người ta giận sôi! Khổ hình chặt đầu, đây là lỡ tay?
– Chứ không phải Dương gia các người ỷ vào bốn đại gia tộc hàng đầu, thực sự nghĩ rằng khắp thiên hạ đều sợ các người sao? Còn muốn sau khi hành hung giết người khiến tôi làm bộ như mờ mịt vô tri sao?
Dương Phá Quân mặt như mực nước, nói không ra lời. Dương gia lần này bị động như vậy cũng là bởi vì tự biết có chút đuối lý, dù sao cũng là tùy ý giết chết người ta, coi như là người ta đã làm sai trước, nhưng cũng làm hơi quá đà chút.
Lương gia là thế gia tay cầm thực quyền quân quyền ở phương Nam, Dương Phá Quân thực không dám làm cứng quá mức
Lúc này, Dương Công Minh khẽ thở dài một cái nói:
– Ta già rồi, rất nhiều chuyện của người trẻ tuổi ta cũng không xen nào nữa. Các người muốn ta giao Trưởng tôn của ta, ta cũng không làm được, nó cũng không nghe lời ta. Nó muốn theo các người hay không còn phải hỏi qua nó mới được.
– Lão Nguyên soái, lời này sai rồi.
Tham mưu Lưu nghiêm mặt nói:
– Ngài là ông nội của Dương Thần, sao lại không thể can thiệp? Huống hồ, ngài vẫn không giao Dương Thần ra, thì xin miễn cho tôi tội bất kính với Tướng lĩnh ngài, tôi cảm thấy trái tim băng giá.
Dương Công Minh khẽ cười vài tiếng, giang tay ra,
– Nói thật, cháu nội Dương Thần kia, hôm qua sau khi rời đi đến bây giờ vẫn chưa quay lại, chúng ta cũng không thể liên lạc được với nó, thật muốn để các người thấy nó cũng khó khăn.
Tham mưu Lưu hí mắt cười nói:
– Lão Nguyên soái, không phải tôi không tín nhiệm ngài, chỉ có điều lần này thay Tư lệnh Lương đến hỏi công đạo, chúng tôi nhất định phải tận tâm tận trách. Bởi vì cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, cho dù lão Nguyên soái nói, Dương Thần không ở trong nhà, chúng tôi cũng nhất định phải dẫn người lục soát mới có thể an tâm.
Nói xong, Tham mưu Lưu ra hiệu cho vài tên quan quân khác, lập tức có người đứng dậy hướng về phía hai đội chiến sĩ phía ngoài cửa hô:
– Các ngươi, phân chia nhau hành động, cẩn thận điều tra hậu viện! Không được bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào!
Mắt hai đội quân sĩ mang ý đồng ý, một bàn tay Dương Công Minh bỗng nhiên vỗ mạnh lên mặt bàn!
BỐP
Mọi người cả kinh, có chút kinh ngạc.
– Buồn cười.
Thần thái hòa ái trên mặt Dương Công Minh, giờ phút này trở thành hư không, hóa thành mây mù dày đặc, ngựa chiến nửa đời hùng hồn khí phách, thời khắc này rốt cục đã phát ra.
Dương Công Minh chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt già nua lóe ra điện quang khiến cho người ta sợ hãi.
– Chỉ là một Tham mưu trưởng quân khu, cho ngươi vài phần mặt mũi ngươi liền dám đến Dương gia này cáo mượn oai hùm, ngươi cho Dương gia ta là gối thêu hoa hả?
– Đừng nói bây giờ là Lương Thắng Xuyên, kể cả người chết có là Lương Bá Thành – cha y, thì trước mặt lão già này cũng phải cung kính gọi một tiếng Thủ trưởng!
– Đám chim non còn chưa mọc lông sinh trưởng trong năm thái bình, ỷ vào báng súng cầm cũng chưa chắc còn thực cho rằng mình có thể tính là quân nhân?
– Bốn trăm ngàn binh lính quân khu là quân đội nhân dân do quốc gia nuôi dưỡng! Sao lại là của Lương gia hả? Lương Thắng Xuyên còn muốn tạo phản làm Hoàng đế hay sao?
– Nếu dám làm càn ở Dương gia, đừng trách lão già này trở mặt!
Dương Công Minh lớn tiếng răn dạy, trong nháy mắt bốn phương tám hướng trong tòa nhà của Dương gia đột nhiên tuôn ra mấy chục quân nhân khôi ngô súng vác trên vai, đạn đã lên nòng. Vây quanh Tham mưu Lưu và những quan quân này cùng với hai đội binh lính bên ngoài, kéo chốt bảo hiểm trên súng, hung thần ác sát trừng mắt nhìn bọn chúng.
Đám vệ quân Dương gia đều là bộ đội mấy đời theo Dương gia, hơn nửa đều là xuất ngũ từ chiến trường về, lại tiếp tục cống hiến vì Dương gia, có một nửa là từng trải qua mưu bom bão đạn dũng mãnh.
Đám người Tham mưu Lưu sắc mặt trắng bệch, vốn tưởng rằng Dương gia lần này đuối lý muốn lui nhường vài bước, tranh thủ dàn xếp ổn thỏa, không ngờ, Dương Công Minh dù dần dần già đi, nội tâm lại hống hách như cũ!
Dương Phá Quân một hơi hơi ôm lấy bên bóng dáng già nua của cha, lại như vô cùng cao lớn hùng tráng, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc ngẩn người.
Trong trí nhớ của ông ta, chỉ có lúc còn nhỏ, trong thời ngây thơ đã từng thấy qua cha mình một thân quân trang cao lớn như vậy.
Năm tháng vội vàng, hơn mười năm qua đi, phong sương trên mặt cũng gây ra vô số dấu vết.
Nhưng, cốt khí của ông lão lại vẫn như cũ, giữ lấy tư thế hào hùng nhanh nhẹn dũng mãnh nhiệt huyết, khiến người khác không dám chút khinh đãi.
– Lão… lão Nguyên soái bớt giận.
Tham mưu Lưu khẩn trương lau mồ hôi lạnh, gượng cười nói:
– Mạt tướng nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không dám có ý mạo phạm, Dương gia nhiều thế hệ trung lương, lại là khai quốc công thần, Tư lệnh Lương của chúng tôi từ trước đến nay luôn kính trọng, mạt tướng cũng là tôn thờ!
– Cút!!
Giọng nói Dương Công Minh như chuông đồng, khí thế như trường hồng.
Đám người Tham mưu Lưu như được đại xá, nào dám lưu tại nơi này thêm nữa, đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, Dương Công Minh nói từ ‘giết’, đám quân vệ này quyết không có nửa phần chần chừ mà bóp cò.
Bên mình tuy rằng đều là người có chức quyền, nhưng dù sao cũng là tay trói gà không chặt, nói trắng ra là, vẫn là con hổ giấy dựa vào Lương gia.
Rất nhanh, đoàn người mang theo hai đội binh lính xám xịt rời khỏi đại viện Dương gia.
Đợi đoàn người đi rồi, Dương Công Minh mới phất phất tay, quân vệ thường trú tản mất trong nhà.
Trong mắt Dương Công Minh lóe ra một chút mệt mỏi, khẽ thở dài, đi tới hậu viện.
– Cha, cha không sao chứ.
Dương Phá Quân đi sát theo thân thiết hỏi han.
– Không có gì đáng ngại.
Dương Công Minh phất phất tay,
– Tiểu tử Dương Thần kia cho ta những đan dược kia để điều trị, thân cốt ta chống đỡ được hơn mười năm nữa là chuyện không thành vấn đề.
Dương Phá Quân nhíu mày nói:
– Tiểu tử kia thật sự là quá không kiêng nể gì, bỏ lại đám mục nát này rồi bản thân chạy mất dạng. Cha, cha đem Dương gia giao cho nó, thật sự thích hợp sao?
Dương Công Minh chậm rãi quay đầu, nhìn con trai mình, ánh mắt long lanh nói:
– Con biết không, nếu vừa rồi đứng ra quát lui đám người kia, không phải lão già này mà là con. Như vậy thì ta cũng sẽ không đem Dương gia cách một đời giao cho Dương Thần.
Dương Phá Quân toàn thân giật mình, thật lâu sau mới thẹn thùng cúi đầu,
– Con biết sai rồi, là con vô dụng, rất xin lỗi cha, lại để cha thất vọng rồi.
Dương Công Minh lắc lắc đầu,
– Đây không phải là lỗi của con, người với người, tóm lại đều không giống nhau. Con chỉ là không thích hợp ngồi ở vị trí này chứ không phải con không tốt. Dương Thần đứa trẻ đó có nhiều điểm chưa thành thục, nhưng nó không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nó có được thứ mà người làm cha như con không có, ta mặc kệ nó chơi liều như nào!
Nói xong, Dương Công Minh lại tiếp tục đi tới hậu viện, đi vào trong hoa viên, gọi người châm một bình trà xanh nóng hầm hập.
Chờ lão gia ngồi xuống, Dương Phá Quân vài phần lo lắng nói:
– Cha, có cần con báo cho gia đình em gái quay về Trung Hải sớm một chút, chỉ sợ Lương gia sẽ không từ bỏ ý đồ, Lương Thắng Xuyên lần này phái người tới đây cũng chỉ là để thăm dò, kế tiếp chỉ sợ sẽ không ít việc.
Dương Công Minh khoát tay áo,
– Không cần, nếu ở nhà mà còn không an toàn thì đi đâu cũng giống nhau. Việc con trai Lương Thắng Xuyên tuy lớn, nhưng mấu chốt là tìm lại mặt mũi cho Lương gia, sẽ không vì thế mà vô cớ gây sự lung tung, tất nhiên là tới nhà chúng ta đòi người.
Dương Phá Quân gật gật đầu, đang chau mày suy nghĩ đối sách thì chợt nghe thấy tiếng bé gái cười vui từ bên ngoài truyền vào.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy Dương Thần ôm Lam Lam cùng Lâm Nhược Khê đi vào hậu viện.
Chỉ có điều, cách ăn mặc của cô bé không chỉ khiến Dương Phá Quân mà còn khiến nhiều người hầu ở Dương gia cảm thấy quái dị.
Cũng không biết từ chỗ nào, Lam Lam đội một cái nón cỏ lớn, trên khuôn mặt mập ú còn có một ít đường vân màu sắc rực rỡ, rất giống kiểu trang điểm của người Anh điêng.
Lâm Nhược Khê cũng có chút thảm hại, trên khuôn mặt thanh lịch không biết ai vẽ vài đường gạch màu đỏ xanh, coi như là hóa trang mẹ con với Lam Lam!
– Thái gia gia!
Lam Lam như một viên thịt nhỏ nhảy nhót lăn lông lốc nhảy xuống, lại nhảy lên đùi Dương Công Minh, khiến chút nữa đẩy ngã Dương Công Minh đang ngồi trên ghế.
– Chao ôi, cháu cháu, Tiểu Lam Lam đi chỗ nào chơi, sao tối hôm qua không về nhà.
Dương Công Minh thấy mũ rơm thô trên đầu chắt gái không khỏi buồn bực hỏi.
Lam Lam ngọt ngào cười nói:
– Vườn bách thú, voi sợ lạnh không ra ngoài, cha mang Lam Lam đi đến một nơi gọi là Châu Phi – nơi ở của voi!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc