Poseidon nhíu mi:
– Đương nhiên tôi không có ý đó, nhưng cô đã sớm biết tất cả những gì sẽ diễn ra ở đây, tại sao lại có thể khoan thai đến muộn?
– Tôi làm việc, không có bất kỳ lý do gì phải giải thích cho bất kỳ ai.
– Ha ha, quả là ngạo mạn không chịu nổi trước sau như một khiến người ta chán ghét.
Alys ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã.
Đám người Poseidon lại nhíu mày, đối với thái độ của Athéna, ngược lại đã thấy nhưng không thể trách.
– Sự tình đã kết thúc rồi, sự khôi phục của trái tim Gaia, vừa mới bắt đầu, không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Athéna cũng lười phản ứng với những lời châm chọc, càng không có ý phiếm thêm vài câu, quay mình định rời khỏi.
– Đứng lại!
Sắc Vi đột nhiên lắc mình ngăn trước mặt cô, vành mắt đỏ, trong mắt vẫn hiện ra những tia trong suốt nhè nhẹ.
– Có việc gì thế?
Athéna lạnh lùng hỏi.
Sắc Vi khẽ cắn răng, hít một hơi thật sâu, cười lạnh hỏi:
– Không phải cô cảm thấy cô rất lợi hại sao? Cảm thấy tất cả những gì cô làm, đều rất vĩ đại, chúng tôi đều nên cảm ơn cô đã cứu mạng chúng tôi?
– Cô muốn nói cái gì?
Athéna hơi nhíu mi.
– Tôi muốn nói, nếu như cô thực sự sớm đã biết tất cả những gì sẽ xảy ra ở đây, vậy chắc chắn cô cũng biết, mấy vạn người ở đây đều sẽ chết, mấy vạn tính mạng đang sống sờ sờ ở đây vào một ngày nào đó cũng sẽ tan thành tro bụi phải không?
– Tôi không rảnh nghe cô nói những lời nhảm nhí này.
Athéna có chút không kiên nhẫn.
Sắc Vi cười khẽ:
– Những lời nhảm nhí, đúng vậy, mọi người đều chết hết, đương nhiên là những lời nhảm nhí. Tôi nghe ông xã nói, cô một lòng muốn phục hưng chủng tộc của mình, vì niềm tin này, cô kiên trì được mấy vạn năm.
– Tuy rằng trước đó tôi chưa từng gặp cô, nhưng tôi cảm thấy, cô là một người phụ nữ cực kì xuất sắc, hùng mạnh, tín nhiệm, kiên định…
– Nhưng đến giờ, tôi mới phát hiện từ đầu đến cuối tôi đã sai rồi.
– Cái mà tôi nhìn thấy, là một người phụ nữ tự tư tự lợi, đạo đức giả, để có thể đạt được mục đích của bản thân, lợi dụng bàn tay của người khác để nhặt lấy thành quả thắng lợi, sau đó không quan tâm tới những cái chết oan của mấy vạn người.
Tất cả mọi người thở ra một luồng khí lạnh, đều giật mình nhìn Sắc Vi.
Khi Sắc Vi lớn tiếng trách cứ những lời này xong, gần như mọi người đều không dám tin vào lỗ tai mình.
Trên người Athéna tán phát ra từng trận áp lực uy hiếρ làm cho người ta sợ hãi, giống như một quả bom hạt nhân lấy cô làm trung tâm bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung, nhưng lại im lặng không lên tiếng.
Sắc Vi hồn nhiên không chút sợ hãi:
– Có lẽ trong mắt cô, loài người là dị tộc, tính mạng của loài người nhỏ bé không đáng kể, nhưng cô chưa từng nghĩ, cơ thể mà cô đang chiếm đóng, cũng là một con người!
– Cô, một cái thứ dựa vào việc chiếm giữ cơ thể loài người mà tồn tại, dựa vào điều gì mà xem thường loài người?
– Dương Thần anh ấy mới sống được hai mươi mấy năm, anh ấy không biết rốt cuộc trong mấy vạn năm mọi người đã chịu bao nhiêu dày vò, bao nhiêu đau khổ, nhưng anh ấy chính vì đạt được thần cách, liền đối đãi với mọi người như người một nhà.
– Rõ ràng anh ấy có thể có cơ hội rời đi, không e ngại không gian phong tỏa, nhưng anh ấy vẫn dốc hết toàn lực mà chiến đấu tới cùng! Cứ coi như anh ấy không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút nữa đã gây ra sai lầm, anh ấy cũng không làm việc gì có lỗi với mọi người!
– Nhưng cô thì sao? Biết rõ là đồng tộc của cô đang rơi vào nguy hiểm, giờ phút cuối cùng cô mới khoan thai đến muộn, còn bày đặt làm ra vẻ dáng dấp của Chúa cứu thế, cô giả bộ cái gì?
Athéna yên lặng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, áp lực uy hiếρ trên người rơi xuống.
– Tương lai là điều không thể thay đổi, nên chết, thì sẽ chết, không nên chết, sẽ không chết, tôi làm việc, không cần thiết phải giải thích với bất kỳ ai, nể mặt của Hades, nên tôi không giết cô, nhưng tốt nhất là cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt tôi.
Nói xong, Athéna νút lên trời cao, vụt qua cơ thể của Sắc Vi…
Sắc Vi mãnh liệt quay người lại, thét to với bóng dáng mái tóc đen đang bay lên:
– Cô cho rằng không có tim không có phổi lạnh lùng vô tình sẽ là thần sao? Cho dù cô có vô địch thiên hạ, cô cũng mãi mãi là một con người! Chẳng qua cô là một nữ ma đầu từ đầu đến cuối mà thôi.
Athéna không lưu lại nữa, trong giây lát bóng dáng liền biến mất giữa tầng mây, như chưa từng tới.
Hét xong những lời này, Sắc Vi không thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống, bả vai rung động, vừa nức nở, vừa đến bên Thái Ngưng, nhìn Dương Thần vẫn hôn mê bất tỉnh, sững sờ rơi nước mắt.
Các chư thần đều bùi ngùi thở dài nhìn cô, hoặc ít hoặc nhiều, Sắc Vi cũng nói lên một chút tiếng lòng của họ.
Rất nhiều chuyện, với chính bản thân bọn họ mà nói, đều đã thành thói quen, nhưng một khi bị Sắc Vi nói ra, cũng có vẻ có chút không hợp với đạo làm người.
Christine tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Sắc Vi:
– Đừng buồn nữa, Hades sẽ không sao đâu, Athéna, người phụ nữ này luôn như vậy, từ trước đến giờ không có ai có thể trị cô ấy, còn có cách nào nữa.
Sắc Vi lau khóe mắt, miễn cưỡng cười cười:
– Ừ, tôi biết.
– Chúng ta hãy xuống xem một chút, xem trên đảo còn có người sống hay không, rồi nghĩ cách làm cho ông xã tỉnh lại.
Thái Ngưng đề nghị, những người khác cũng không ý kiến.
Mọi chuyện coi như là đã kết thúc rồi, đại hội Caesar lần này rơi vào tình cảnh như vậy, là điều mà không ai ngờ tới.
Sau một hồi tìm tòi, Sắc Vi và Thái Ngưng cuối cùng cũng thấy được một vài việc đáng được ăn mừng, đám người Ron, Solon, bởi vì không ở trong hội trường, cũng không vì ma pháp tinh thần mà xông vào hội trường, may mắn thoát khỏi khó khăn.
Chỉ có điều, năm chiến sĩ của tiểu đội Hải Ưng, hài cốt đã hoàn toàn không còn, làm người ta nắm cổ tay thổn thức.
Các quan viên của mỗi quốc gia, lại do cố tình không cho phép bọn họ đi vào mảnh đất nguy hiểm, vẫn còn sống sót, cuối cùng cũng sẽ không khiến cho quốc tế đại loạn.
Sau khi Prince tỉnh lại, ý thức được nghiệp chướng mà bản thân phạm phải, thẳng thắn nói rằng do bản thân lúc đầu sốt ruột muốn báo thù, từng nghe những lời mê hoặc của những người khổng lồ, quên mình phục vụ bọn họ.
Nhưng, sau khi biết được là phóng ra ma pháp tinh thần đối với các chiến sĩ lính đánh thuê toàn hội trường, Prince từng cự tuyệt, nhưng, người khổng lồ lại bắt được Emma, vị hôn thê của anh ấy để uy hiếρ.
Prince cuối cùng vẫn dựa vào tâm tính hiếu kỳ, thi hành mệnh lệnh của người khổng lồ, nhưng không ngờ, lại gây ra đại họa lớn như vậy.
Về việc trừng trị Prince, cái chết đã không thể đơn giản mà giải quyết vấn đề, cuối cùng, vẫn giao Prince cho quan viên chính phủ các nước hậu trường đại hội Caesar, khó tránh khỏi đưa ra tòa án quân sự.
Dương Thần vẫn không tỉnh lại, theo sự đề nghị của đám người Ron, Sắc Vi và Thái Ngưng cuối cùng quyết định, hay là đưa Dương Thần về Anh quốc trong đêm.
Ở Wales, Jane vốn còn đang giúp người mẹ Catherine lựa chọn lễ phục cho lễ mừng năm mới, tuyệt đối không nghĩ tới, Dương Thần hôn mê bất tỉnh lại được hai người phụ nữ ôm đến đưa vào!
Sau khi biết được tất cả những chuyện xảy ra ở đại hội Caesar, sắc mặt Jane cực kỳ ngưng trọng, cô hiểu rõ nhất bệnh nhiều năm không tiện nói ra của Dương Thần là vấn đề nghiêm trọng như thế nào, lập tức để hai người phụ nữ đưa Dương Thần vào trong viện nghiên cứu gần đó.
Các loại máy móc điều trị tinh vi do Jane tự mình nghiên cứu chế tạo ra, ban đầu chính là để giúp trị liệu quái chứng não bộ của Dương Thần, vốn tưởng rằng sau khi tu vi của Dương Thần tăng trưởng từng ngày, sẽ phủ đầy bụi mà không cần dùng tới, không ngờ, vẫn còn có tác dụng.
Trong sự chăm sóc không ngừng nghỉ ngày đêm của ba người phụ nữ, Dương Thần dường như lại không có mảy may dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
…
Cùng lúc đó, trong một mảnh hỗn độn hư vô, nguồn sáng ngưng tụ ở trung tâm, hai bóng dáng giống nhau như đúc, đã đứng yên đối diện rất lâu, rất lâu rồi.
– Ngươi là ai?
Dương Thần sững sờ nhìn về phía trước mặt, người đàn ông giống như hình ảnh phản chiếu trong gương, thì thào hỏi.
– Ta chính là ngươi…
Tên Dương Thần đó cười đầy tà mị nói.
– Ngươi không phải là ta, nhưng trên người của ngươi có một hơi thở quen thuộc.
Dương Thần hí mắt.
– Ha ha, hơi thở trên người của ngươi, ta cũng rất quen thuộc.
– Tại sao ngươi lại giống ta như đúc? Tại sao ta lại ở đây?
Dương Thần chỉ nhớ sau khi một lượng lớn sức mạnh mới tràn vào bên trong cơ thể, cơ thể liền không nghe theo sự sai bảo, một mảng trống không trong não, tình hình chiến đấu thế nào rồi? Sắc Vi, Thái Ngưng, hai người họ vẫn khỏe chứ?
Dương Thần kia cười tà:
– Không cần lo lắng, ta đã giúp ngươi giải quyết rồi.
– Là ngươi… giúp ta?
Dương Thần nghi ngờ nói.
– Không đúng, là ta tự giúp ta.
Người đàn ông nói:
– Ngươi là ta, ta chính là ngươi.
– Không!
Dương Thần chợt nghĩ đến cái gì:
– Ngươi nói là ngươi đã giúp ta giải quyết rồi, ngươi là Hỗn Độn?
Hỗn Độn ngửa đầu cười ha ha:
– Cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra rồi, thế nào? Cậu bé Dương Thần, bản tôn cho ngươi sức mạnh, có thơm ngọt không? Có sảng khoái không?
Sắc mặt Dương Thần ngưng trọng:
– Ngươi đem ta đến đây, là có ý gì? Ngươi có ý thức của mình?
Hỗn Độn khinh thường nói:
– Phong ấn trong đỉnh nhỏ bé, có thể làm khó dễ được ta ư? Đám gọi là thượng tiên đại phật ra vẻ đạo mạo, chỉ có thể đánh lén bản tôn, cho dù hủy diệt thân thể của ta, lại có thể thế nào?
– Bản tôn chính là nguyên khí hỗn độn trung sinh, nguyên bản bất tử bất diệt, muốn ra ngoài, chỉ là bỏ một chút thời gian, nhưng hơn mười vạn năm này, đối với bản tôn mà nói giống như thoảng qua như mây khói!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc