Bên trong làng du lịch có đủ kiểu khách sạn cửa hàng, siêu thị bách hóa, cùng với các loại phương tiện giải trí, một năm bốn mùa đều mở cửa chiêu đãi các đoàn người từ khắp các nơi đến thả lỏng thư giãn.
Hơn một năm trước đây, chủ nhân ở đây chính là đại gia tộc đứng thứ hai Trung Hải – Liễu gia một trong những sản nghiệp quan trọng, nhưng ngày hôm nay nơi này sớm đã đổi tên sang họ “An” .
Trong công viên dành cho trẻ em của làng du lịch, trừ các loại phim hoạt hình đáng yêu dí dỏm cùng rất nhiều búp bê trẻ em, máy chơi game cỡ lớn, xe bay, xe quay tròn tất cả đều có đầy đủ.
Đại bộ phận gia đình mang con mình đến đây để nghỉ ngơi, sau khi đem con mình mang vào các khu vui chơi, các bậc cha mẹ cũng có thể ở các quán cà phê bên cạnh thư giản, hoặc trong quán đánh bạc, chuyện trò vui vẻ với nhau.
Thời điểm buổi sáng lúc ánh sáng mặt trời chói lọi nhất, ánh nắng nhàn nhạt gieo trên ban công bằng gỗ của một quán cà phê nhỏ.
Bởi vì lúc này đang là mùa đông, tuy rằng nhiệt độ không khí ban ngày cũng chỉ hơn mười độ, không tính là lạnh, nhưng những khách tới nơi này thư giãn ăn mặc đều có chút kín đáo.
Bên cạnh ban công một thân ảnh đang tựa vào mặt bàn, Lâm Nhược Khê mang một chiếc kính râm màu trắng, che lại một ít dung nhan của nàng, mái tóc được bó lại đơn giản, mặc một thân áo khoác màu nâu nhạt, áo khoác England trông vô cùng gọn gàng, mặc một chiếc quần màu xanh da trời, đem cặp đùi đẹp thon dài bao lại, đi đôi giày thể thao màu sắc rực rỡ làm cho mùa đông ở chỗ này tăng thêm vài phần sặc sỡ.
Trên tay người phụ nữ đang cầm một chén trà quế hương nóng, tay kia đang vẫy vẫy đối với hai thân ảnh một lớn một nhỏ ở dưới lầu cách đó không xa.
Tại bãi đậu xe trong khu vui chơi, Lam Lam mặc một thân áo len màu vàng, đang cùng Đường Đường một thân quần áo thể thao cùng nhau chơi đùa vui vẻ, bởi vì trò xe bay này có thể cho cả người lớn cùng trẻ con lên chơi, nhưng thật ra lại tiện nghi cho Đường Đường vẫn còn chưa hết tính trẻ con, đi tới chỗ Lam Lam nghênh ngang mà chơi đùa.
Thấy Lam Lam vô cùng cao hứng, không biết bao nhiêu lần cùng Đường Đường chơi đi chơi lại trò này, Lâm Nhược Khê vài phần bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Một màn này, cũng làm cho mấy người khác đang ngồi xem phải bật cười.
Bởi vì nhà trẻ đã được nghỉ hè, mà Lâm Nhược Khê lại vừa lúc từ chức, bắt đầu đem trọng tâm đặt vào con cái cùng gia đình, trước đó không có thời gian cùng những người thân cận xung quanh gặp gỡ, nhưng bây giờ lại có rất nhiều thời gian.
Ngày hôm nay vốn là An Tâm muốn mời Lâm Nhược Khê, Lam Lam cùng νú Vương đến làng du lịch Bích Vân chơi, dù sao mối nguy của An thị lần trước cũng là do Lâm Nhược Khê chỉ cho một chiêu biến nguy thành an.
Bất quá, đúng lúc hai vợ chồng Viên Hòa Vĩ cùng Dương Tiệp Dư cũng muốn nhân dịp Lam Lam được nghỉ hè, gọi hai mẹ con Lâm Nhược Khê cùng nhau tụ lại một chỗ, chơi vài ngày, vì vậy mới gặp nhau tại cùng một nơi.
Cuối cùng An Tâm thống nhất, mọi người cùng tụ hội với nhau trong làng du lịch, nói đến nói đi cũng là người một nhà, cũng không quan trọng việc ai mời ai.
Hai vợ chồng Viên Hòa Vĩ biết được Dương Thần nhận nuôi một đứa con gái, đồng thời Dương Công Minh còn thừa nhận đứa chắt gái này, suy cho cùng cũng không phải người ngoài, dù sao đây cũng là đứa nhỏ đầu tiên đời thứ tư của Dương gia.
Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Lam Lam gọi mình là bà cô cùng ông dượng, tóm lại muốn chậm rãi làm quen với đứa trẻ này.
– Đứa nhỏ này, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không nhớ, thật hết cách!
Lâm Nhược Khê không khỏi nói.
– Có thể trước đây nó chưa từng chơi trò này bao giờ nên mới thế, trẻ con đều như vậy, ham chơi cũng là bình thường.
Dương Tiệp Dư ngồi bên cạnh hé miệng cười nói.
Viên Hòa Vĩ vài phần trêu chọc mà vỗ vỗ vai con trai mình Viên Dã nói:
– Tiểu Dã, con cũng nên quản Đường Đường đi, nó cũng đã lớn rồi, mà vẫn còn cùng trẻ con đi chơi xe bay.
Viên Dã cùng Đường Đường cũng là theo chân qua đây giúp vui, nghe cha mình nói như vậy, Viên Dã vẻ mặt đau khổ nửa thật nửa giả nói:
– Con không quản được, mẹ cô ấy cũng không quản được nữa là con.
– Thật không có tiền đồ, sớm biết rằng như thế năm đó ta đã sinh thêm một đứa nữa!
Dương Tiệp Dư cười khổ lắc đầu, lại nghĩ tới cái gì, hỏi Lâm Nhược Khê:
– Nhược Khê, cháu cùng Dương Thần thương lượng tốt chưa, lúc nào quay về Yến Kinh mừng năm mới?
Lâm Nhược Khê gật đầu.
– Anh ấy nói một tuần sau sẽ trở về, còn có năm ngày nữa đến lúc đó đi may ra còn kịp.
– Ah, vậy thì thật là tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Yến Kinh, đều người một nhà xem ra rất náo nhiệt đây.
Dương Tiệp Dư cười dài nói.
Lâm Nhược Khê giờ mới biết hai vợ chồng Viên gia cũng trở về Dương gia để mừng năm mới, trong lòng không khỏi hơi thả lỏng ra một chút, tại Yến Kinh mà có người quen biết cũng sẽ dễ chịu đi rất nhiều.
– Cháu nên chuẩn bị sẵn sang đi, tết năm nay sẽ không thoải mái như các năm trước đâu, đặc biệt là các loại thăm hỏi cùng thăm viếng, tất cả đều là những người có danh tiếng, không chỉ là dòng họ bên Dương gia chúng ta, còn có bà ngoại cùng chị dâu bên Quách gia, đến lúc đó các cháu phải đi thăm hỏi hết, có thể sẽ mệt đấy!
Dương Tiệp Dư nói ra những điều cần dự phòng.
Lâm Nhược Khê nghe được có chút khẩn trương.
– Bên Quách gia có rất nhiều người sao?
– Dương gia ta thực ra nhân khẩu cũng không nhiều, phần lớn tập trung ở các gia tộc lâu đời ở Yến Kinh, người rất nhiều
– Quách gia không tính là nhiều người, nhưng cũng không ít đâu, nói chung, đến lúc đó cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có một số việc nhìn không vừa mắt, hay việc không liên quan đến mình thì tốt nhất mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua.
Dương Tiệp Dư rất có ý tứ nói.
Lâm Nhược Khê nghe được như lọt vào trong sương mù, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Trong thời gian trò chuyện, Đường Đường đã nắm bàn tay nhỏ của Lam Lam đi đến.
Hai người một lớn một nhỏ, vẫn còn đang tranh chấp cái gì đó, Tiểu Lam Lam còn có chút không tin.
– Tranh chấp cái gì vậy, không định ăn cơm à!
Dương Tiệp Dư hiếu kỳ hỏi.
– Con bảo Lam Lam gọi con là chị, nó lại gọi con là thím.
Đường Đường buồn bực nói.
Lam Lam chững chạc mà dịu dàng nói:
– Mẹ nói phải gọi là thím.
– Nhưng ta còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, sao có thể gọi là thím được?
Đường Đường tràn đầy không cam chịu nói.
Một đám người nghe được đều mỉm cười, con bé kia thật đúng là đủ loạn, gọi Đường Uyển là “chị”, hôm nay người đáng gọi là “chị” thì lại không chịu gọi, thật đúng là “Không biết lớn nhỏ”.
– Đừng nghịch nữa, Đường Đường, nào có ai như con đi nói dối một đứa trẻ, cũng không thể để Lam Lam học giống như con không biết lớn nhỏ.
Dương Tiệp Dư không vui nói.
Đối với người mẹ này, Đường Đường vẫn có chút sợ, le lưỡi, khoan thai cười không tranh giành nữa.
Lúc này, An Tâm một thân áo vét màu trắng trông vô cùng lão luyện từ trong quán cà phê đi ra, với tư cách là chủ nhà, nàng tất nhiên phải vội vàng chuẩn bị đủ loại nhậu nhẹt chơi bời.
Thấy mọi người đều đến đông đủ, An Tâm lập tức dẫn mọi người đến dùng cơm tại một nhà hàng cơm Trung Quốc gần đó.
Nhà hàng đối diện với mặt biển, tầm nhìn vô cùng khoáng đạt, cửa sổ rất lớn làm bằng kính thủy tinh công nghiệp trong suốt, khiến mọi người cảm giác giống như mình đang ăn trên mặt biển vậy.
Chờ đủ loại hải sản tươi sống cùng một ít điểm tâm được mang lên, Lam Lam bắt đầu chuẩn bị đánh chén một bữa lớn, bé mập chơi từ sáng cho tới tận trưa, nếu không vì Đường Đường nhắc là đã có thể ăn cơm, sợ nó còn quên không ăn cơm trưa luôn.
Còn chưa bắt đầu ăn món chính, Lam Lam cũng đã nhanh chóng uống hết ba bát vây cá, sau đó cầm lấy một con cua biển lớn, nhìn qua nhìn lại, muốn ăn thịt cua bên trong nhưng lại cảm thấy phiền phức khi lột vỏ, vì vậy đem cua biển đặt vào trong bát của Lâm Nhược Khê, giương mắt nói:
– Mẹ, Lam Lam muốn ăn càng cua, giúp Lam Lam lột vỏ cua.
Lâm Nhược Khê đang lột vỏ một con tôm he, nghe được câu nói của con gái, hơi nhíu mày.
An Tâm bên cạnh lập tức ôn nhu cười nói:
– Đưa đây Lam Lam, dì lột vỏ cho con.
Cũng không đợi An Tâm cầm lấy cua biển, Lâm Nhược Khê liền trực tiếp cắt lời.
– Không cần.
An Tâm sửng sốt, nghe thanh âm của Lâm Nhược Khê, tựa hồ không vui vẻ.
– Cũng không phải không có sức, sức lực con còn lớn hơn so với mẹ, nhỏ như vậy đã muốn lười biếng, muốn ăn thì tự mình lột đi.
Lâm Nhược Khê nói, đem cua biển thả lại vào trong bát của Lam Lam.
Lam Lam nhất thời lộ ra vẻ mặt đáng thương, nhưng cũng may tựa hồ cũng bị Lâm Nhược Khê nói nhiều lần như vậy rồi nên không khóc không quậy phá, bé mập ngồi đó rung đùi đắc ý mà liếm liếm môi, dứt khoát cầm lấy thìa xúc bào ngư không cần lột vỏ cho vào miệng.
Vợ chồng Viên Hòa Vĩ cùng Dương Tiệp Dư hai mắt nhìn nhau, hai người mỉm cười gật đầu, bọn họ còn tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ nuông chiều con gái như ông trời, mới từ chức tổng giám đốc về nhà chăm sóc con cái, nhưng xem ra suy nghĩ của Lâm Nhược Khê vẫn là sáng suốt, không có nuông chiều gì cả.
Đường Đường ở một bên nhìn thấy một màn này, con mắt lại là xoay chuyển, sau khi cầm lấy một càng cua rồi lột vỏ, lấy ra thịt cua béo ngậy bên trong, đưa đến trước mắt Lam Lam lắc qua lắc lại.
Ánh mắt Lam Lam ngay lập tức bị hấp dẫn, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Đường Đường.
– Thế nào Lam Lam, muốn ăn không?
Lam Lam gật đầu mạnh một cái, đang cắn được hơn nửa bào ngư đều dừng lại.
– Thím Đường Đường cho Lam Lam ăn có được hay không?
– Kêu một tiếng chị đi thì sẽ cho bé toàn bộ chỗ này, chị nói lời giữ lời.
Đường Đường cười híp mắt nói.
Những người khác trong bàn đều là vẻ mặt cứng ngắc, con bé kia thực sự rất biết giày vò người khác, mọi người có chút dở khóc dở cười, nhưng đều vài phần chờ mong nhìn Lam Lam, dù sao đây cũng không phải vấn đề quá nghiêm túc cho nên cũng muốn xem đứa nhỏ này phản ứng như thế nào?
Lam Lam quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Khê mặt không chút thay đổi, tựa hồ xác nhận mẹ không nói cái gì.
Thấy bộ dạng Lâm Nhược Khê giống như ngoảnh mặt làm ngơ, Lam Lam lại nhìn lại thịt cua trước mắt, bé mập chép chép miệng, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng, đứng về phía mỹ thực hay là đứng về phía người ba không có mặt ở đây.
Nghĩ một hồi lâu, Lam Lam rốt cục suy xét người ba không có mặt lúc này là không đáng tin cậy, vì vậy nhỏ giọng kêu:
– Chị Đường Đường.
– A!
Đường Đường hài lòng mà hoan hô một tiếng, đắc ý hướng Viên Dã vỗ tay, tựa như muốn nói nàng đã thắng, thế nhưng cũng không quên đem tất cả thịt cua cho Lam Lam.
Viên Dã sờ soạng mặt mình, nhìn Lam Lam đang tưng bừng ăn uống, cười nói:
– Anh Thần cũng thật đáng thương, một càng cua mà cũng mua được con anh ấy…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc