Trường đấu thú trên biển, ngọn đèn dầu tuy rằng vẫn sáng rực, nhưng đã tiêu điều vắng lặng.
Trận đấu ngày đầu tiên đã kết thúc không mấy hồi hộp, lính đánh thuê hùng mạnh của khóa trước đều thăng cấp suông sẻ, bắt đầu ngày mai mới là trận so đấu mạnh mẽ thật sự
Trên ban công lộ thiên bên ngoài khách sạn Cassano, một người đàn ông trung niên mặc trang phục đầu bếp màu trắng, đội chiếc mũ đầu bếp, nghiêm túc cầm lưỡi dao trên tay, rất linh hoạt nhanh chóng thái mỏng con cá hồi trên thớt.
Mỗi lát cá hồi giống như được cắt bởi máy cắt kim loại thông thường, độ ngay ngắn của nó làm người xem phải trố mắt đứng nhìn, độ dày vừa may có thể từ từ tan ra và dung hòa trong miệng.
Những người giúp việc của hai khách sạn lục tục đem bữa ăn hải sản theo quy cách đã được làm sẵn bày lên một chiếc bàn dài không xa.
Bên cạnh chiếc bàn dài, Christine đang giơ ly rượu sâm banh trong tay, cạn ly với Sắc Vi đang ngồi rất gần.
Sau tiếng vang lanh lảnh, hai người phụ nữ cười rất ăn ý, uống một hơi cạn sạch ly sâm banh.
Khuôn mặt hai người phụ nữ đều đã hơi ửng đỏ, hiển nhiên là thức ăn còn chưa kịp bày lên hết, đã uống được không ít rượu cồn.
– Aphrodite, xem ra cô không một chút lo lắng, uống rượu đến thỏa thích thì thôi.
Ares uể oải dựa lưng vào ghế đối diện, nét mặt có chút khinh thường.
– Tại sao lại không chứ, tôi đến đây, có thể coi là một kỳ nghỉ.
Christine trả lời như không.
Vừa nói, Christine quay người lại, nói với người đầu bếp phía bên kia:
– Poseidon, anh vẫn chưa làm xong ư? Tôi không thể chờ đợi được nữa, muốn khởi động rồi.
Đầu bếp Poseidon ngẩng đầu nhíu mày:
– Trước khi tôi chưa làm xong, không được phép chạm vào đồ ăn, nếu không thì đừng ai ăn nữa.
Christine chỉ có thể nhún vai, buồn chán xoay người sang chỗ khác.
Thái Ngưng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Poseidon đang nấu ăn đã lâu, dù thế nào cũng không hề nghĩ đến, hóa ra Poseidon trong khi là một lính hải quân giải ngũ, anh còn là một đầu bếp ở Hawaii.
Nhìn Poseidon chăm chú nấu ăn, đúng là được mở rộng tầm mắt.
– Christine tiểu thư, tại sao nhất định phải chờ anh ấy làm xong mới có thể ăn?
Thái Ngưng không khỏi hiếu kỳ nói.
– Để tôi trả lời cho cô.
Alice cũng đang sốt ruột chờ đợi bĩu môi nói:
– Việc ăn uống với Poseidon là một việc rất nghiêm túc, chỉ cần anh ấy muốn chăm chú làm một bữa ăn ngon, thì nhất định phải đợi anh ấy bày hết đồ ăn lên bàn, sau khi hoàn thành “tác phẩm” của anh ấy thì mới có thể ăn, nếu không anh ấy sẽ cảm thấy tác phẩm của mình chưa hoàn mỹ.
– Nói một cách đơn giản, anh ấy rất cố chấp trong việc nấu ăn, một đầu bếp theo chủ ngĩa hoàn mỹ cố chấp điên cuồng.
Stern nháy mắt mấy cái trêu đùa.
Thái Ngưng và Sắc Vi nghe xong không nhịn được cười, bọn người kia theo lý thuyết đều đã sống mấy vạn năm rồi, đều là đồ cổ rồi, nhưng nhìn thế nào thì họ cũng đều là một đám người có tính cách cổ quái, những thằng nhóc bất cần đời.
Nhưng nếu suy xét từ một góc độ khác, kỳ thực cũng không khó lý giải. Dù sao thì năm tháng dài đằng đẵng vô cùng, nếu các chư thần không làm gì đó để giết thời gian, bồi dưỡng các loại hứng thú, chỉ sợ là không có sự sinh tồn, cũng sẽ không chỉ có một Hades.
Sau mười mấy phút chờ đợi, Poseidon cuối cùng cũng hoàn thành nốt đĩa sashimi còn lại, sau khi bày lên chiếc bàn dài, toàn bộ bữa tiệc hải sản lộ ra một màu sắc rực rỡ, cực kỳ mê hoặc lòng người.
Poseidon còn đặc biệt mang chiếc điện thoại di động ra, chụp lại bức ảnh toàn bộ đồ ăn trên mặt bàn, sắc mặt rất đắc ý.
Sau khi vài vị chủ thần khác diễu cợt và trêu chọc, Poseidon mới ngồi xuống, tỏ ý rằng mọi người có thể bắt đầu, đồng thời cho tất cả những phục vụ khác lui ra.
Bữa tối này, còn do Christine khởi xướng lúc chiều, các chư thần lúc đó tuy rằng có tình yêu và lòng thù hận, cũng có không ít người đấu tranh công khai hoặc ngấm ngầm, cũng không bao giờ đoạn tuyệt.
Có thể nói rốt cuộc vẫn là cùng một gia đình, là những người bạn cũ, ít khi được đoàn tụ, cùng ăn một bữa ăn cũng là lẽ phải.
Thái Ngưng và Sắc Vi có thể tham dự, một phần nguyên nhân là mối quan hệ với Dương Thần, một nguyên nhân khác là sự khẳng định về thực lực của các chư thần đối với họ.
Dẫu sao cũng là những nhân vật đã từng chiến đấu với các tu sĩ Hoa Hạ, có lẽ có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí hai người phụ nữ làm họ thấy “chán ghét”.
– Hermes, đến hải đảo rồi, anh không thể cởi bộ âu phục màu đen ra được sao? Anh không cảm thấy rằng bộ dạng này rất không thích hợp sao?
Christine uống đến nỗi mắt say lờ đờ, chỉ vào Rafael đang ở phía đối diện nói.
Rafael cầm lấy chiếc khăn ăn màu trắng lau miệng một cách thanh nhã:
– Yên tâm đi, Huyết tộc không có nhiệt độ cơ thể.
– Ai quan tâm anh nóng hay không, hơn nữa không phải anh chỉ cần hút máu là được sao? Hà tất phải ăn cơm như chúng tôi làm gì?
Rafael cười khẽ:
– Đây là sự khẳng định với tay nghề của Poseidon.
– Không cần anh khẳng định, chính là hoàn mỹ.
Poseidon nói một câu khoa trương với ngữ điệu chậm rãi.
Sắc Vi và Thái Ngưng ngơ ngác nhìn nhau, mấy người này không chỉ có tính tình cổ quái, mà còn có da mặt đặc biệt dày
Ares ăn như hổ đói, làm cho thức ăn trước mặt anh ta biến mất một cách đặc biệt nhanh chóng, sau khi đã ăn được kha khá, tên Chiến thần tóc dài này mới tự mình đứng lên, đi về phía ban công.
– Ares, anh muốn đi đâu?
Stern nhíu mày hỏi.
– Còn phải hỏi sao?
Ares quay đầu.
– Giờ không phải là lúc đi tìm bọn họ, anh cho rằng chỉ dựa vào một mình anh có thể làm gì bọn họ?
Ares cười nhạo:
– Tôi không có thời gian ở lại đây cùng mọi người ăn đến mười hai giờ đêm, cũng không có hứng xem hết đại hội lính đánh thuê của loài người, tôi đến đây là để tìm vài trận đánh lộn với họ.
– Hêy, lão đệ, cậu muốn bị đánh vào luân hồi sao?
Hermes trêu chọc nói.
– Vậy thì làm sao, không đánh thì sao biết có được hay không.
Ares xem thường nói:
– Tôi đối với việc bọn họ có mưu mô quỷ kế tàn nhẫn gì, rốt cuộc tôi hoàn toàn không có hứng thú, mọi người không dám đi, tôi dám!
Đối với con người này, Stern và Christine đều cau mày lại, quả thực không thể dùng lý lẽ để khuyên răn.
Giữa lúc này, mọi người nhận thấy được điều gì đó, đều hướng về bầu trời phía bắc, nhưng Thái Ngưng và Sắc Vi đều lộ vẻ vui mừng.
Công phu trong chớp mắt, hình ảnh của Dương Thần đã rơi xuống tấm ván gỗ của ban công, trên tay còn cầm một cái hộp vuông, một cái hộp lớn bọc bằng vải lụa màu xanh.
– Hades đáng ghét, cuối cùng anh cũng đã trở về, còn tưởng anh sợ quá bỏ chạy rồi!
Christine cười khanh khách nói.
Dương Thần “chép chép” môi dưới, nhìn vào mắt của tất cả mọi người có mặt:
– Mọi người đến thật đông đủ, thời gian tôi vắng mặt, có lẽ không xảy ra chuyện gì. Xin lỗi, bởi vì tôi đã đến xứ Welsh, nên trì hoãn lại.
Bởi vì còn muốn nhanh chóng quay về xứ Welsh, tham gia buổi lễ long trọng mừng năm mới, nên Dương Thần cũng đưa hai người phụ nữ quay về hoàng cung ở Welsh.
Jane tuy rằng rất không cam lòng, nhưng còn có chút nhớ nhung người mẹ chưa chính thức Catherine của mình, cũng bảo với Dương Thần đợi đến khi hoạt động của năm mới kết thúc, liền sẽ đi tìm hắn
Dương Thần không thể tránh khỏi việc còn phải gặp mặt Catherine, trò chuyện một chút, vậy nên mãi đến tận đêm mới nhanh chóng quay về đảo Sicilian.
– Tạm thời không có, nhưng đợi sau khi tên này đi chịu chết, sẽ không biết có hay không nữa.
Stern nhìn Ares bĩu môi.
Dương Thần có chút mơ hồ, nhưng vẫn đi về phía Sắc Vi và Thái Ngưng đưa cái hộp trên tay cho Thái Ngưng.
– Cho em này, Ngưng Nhi, đây là món quà do anh đặc biệt mang về tặng em.
Dương Thần vui mừng hớn hở nói.
Thái Ngưng có chút sững sờ, sau khi từ từ tiếp nhận, trừng mắt nhìn:
– Quà ư? Không phải anh đi tìm công chúa Jane sao? Sao lại có thể…
– Jane đã an toàn rồi, món quà này coi như anh chuộc lỗi không thể cùng em ăn hết một bữa tối hoàn chỉnh, cầm rồi thì không thể trách anh nữa.
Dương Thần nói.
– Em vốn không trách anh.
Thái Ngưng mỉm cười nhìn chiếc hộp:
– Đây là cái gì thế?
Dương Thần ép khéo:
– Giờ không được mở ra, đợi đến khi về phòng hãy xem.
Thái Ngưng mừng khấp khởi “dạ” một tiếng, không ngờ rằng Dương Thần ra ngoài cứu một người con gái khác còn nghĩ đến việc mua cho mình một món quà, không khỏi cúi đầu e lệ, còn hi vọng bữa tối nhanh chóng kết thúc.
– Anh à, anh thật không công bằng, tại sao lại chỉ tặng quà cho Ngưng Nhi?
Sắc Vi tức giận nhéo miếng thịt bên hông Dương Thần.
Dương Thần xấu hổ cầm lấy tay Sắc Vi:
– Lần sau, lần sau anh sẽ mua cho em, chủ yếu là khi anh tìm thấy món quà này, lại chỉ có một cái.
– Thật không?
– Đương nhiên, anh làm sao có thể nói dối bảo bối Sắc Vi của anh được.
Dương Thần vội vàng hôn lên mặt người phụ nữ.
Sắc Vi cũng không mấy tích cực, nghe Dương Thần nói như vậy, cũng liền vui vẻ cười, chỉ là hơi tò mò Thái Ngưng rốt cuộc đang cầm cái gì.
Tặng quà xong, Dương Thần mới hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Christine cũng kể qua một lần câu chuyện về thân phận của người khổng lồ và Ares muốn đi tìm bọn họ.
Sau khi nghe xong, Dương Thần không thể không xúc động, bản thân phải bù lại một chút lịch sử của chư thần, không ngờ gia tộc của người khổng lồ lại thực sự tồn tại.
Chỉ là giống như các chủ thần khác, Dương Thần không ngờ rằng, đám người này tại sao lại muốn tham gia đại hội Caesar, có phải sau lưng còn âm mưu giấu diếm cái gì.
Nghĩ tới đây, Dương Thần quay sang Ares nói:
– Tôi khuyên anh đừng đi, tôi hạ thủ một cách đơn giản với người của bọn họ, mặc dù không biết được thực lực chính xác, nhưng tôi biết rằng anh đi thì ngay cả một chiêu cũng đánh không nổi.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc