Tuy rằng tất cả mọi người đều biết đối phương mỗi người đều có suy tư riêng, lập trường cũng không giống nhau, nhưng trình độ chào hỏi ngoài mặt lại được làm rất kín kẽ.
Theo nhóm người hầu dâng trà, các vị trưởng gia tộc và tướng lĩnh quân đội đều tự ngồi xuống.
Cách sắp xếp chỗ ngồi này cũng được chú ý, nhóm ngồi phía bên trái đều là trưởng tộc chi chính của Dương gia, có người là chính trị gia cấp cao, có người là tướng lĩnh quân đội.
Bên kia những người đang ngồi không tính là đối thủ, cũng không tính là bạn bè, đại diện của các gia tộc danh tiếng ở Yến Kinh lấy danh nghĩa “thăm hỏi” mà đến, cùng với một vài sĩ quan không thuộc Dương gia.
Trợ lý và nhân viên cảnh vệ của họ cũng đều đứng ở phía sau, vẻ mặt nghiêm trang.
Vì Dương Thần còn chưa vào trong sảnh, mọi người cũng tuỳ ý nói chuyện phiếm, khiến cho không khí như rất hoà hợp.
– Thứ trưởng Lưu, ông tự mình tới đây, thật đúng là nể mặt đại công tử Dương gia kia quá.
Một người đàn ông trung niên mặt tròn đầu hơi hói mỉm cười nói.
Một người đàn ông trong quân đội cao gầy đối diện, đích thị là Thứ trưởng bộ Quốc phòng Lưu Bính Huân đang thổi thổi trà thơm, ngoài mặt thì cười nhưng bên trong thì không nói:
– Cháu đích tôn của lão Dương, vốn không phải là người yên lặng vô danh, sớm đã muốn gặp mặt một lần.
– Đúng rồi, Thứ trưởng Lưu, bộ Quốc phòng các ông lần trước bắt được một thương nhân phạm tội phản quốc của Trung Hải, nghe nói là Dương đại thiếu gia ra nước ngoài tróc nã về quy án.
Lại một tên mặt trắng râu cá trê tò mò hỏi.
Lưu Bính Huân gật gật đầu:
– Không sai, tôi hôm nay tới thực ra cũng muốn vì chuyện này, gặp mặt cảm ơn.
– Nhưng thực ra, tôi có nghe nói thương nhân kia còn là một trong những cha vợ của Dương đại thiếu gia.
Râu cá trê cười ác hiểm.
Một bên vài người đàn ông trung niên bắt đầu hứng thú dò hỏi.
– Một trong những cha vợ? Từ đâu mà nói vậy?
Râu cá trê rất hiển nhiên đáp:
– Các người không biết sao? Nghe nói Dương đại thiếu gia này ở Trung Hải cũng rất phong lưu, các cô gái bên cạnh có thể làm thành một lớp rồi.
Mọi người đến trước thực ra sớm đã biết rõ, nhưng khi nói đến chuyện này đều cười rộ lên.
– Xem ra so với tư lệnh Dương Phá Quân có khác biệt khá lớn, cũng khó trách, nếu không sao sau hơn 20 năm đột nhiên lại toát ra chứ.
– Dương gia không ngờ lại xuất hiện một “thanh niên tài năng, tuấn kiệt” như thế, không biết ông Dương nghĩ như thế nào…
Những người không thuộc Dương gia và những quân nhân thuộc phe đối lập đều trào phúng châm biếm.
Mà ở bên những người thuộc Dương gia, bao gồm Thứ trưởng bộ Quốc phòng Lưu Bính Huân sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Lúc này, từ ngoài phòng khách, đột nhiên đi tới vài người hầu của Dương gia.
Điều khiến mọi người không ngờ chính là những người đầy tớ này tất cả đều mang theo thiết bị chụp ảnh quay phim, ngay cả cái giá đỡ máy ảnh cũng rất chuyên nghiệp mang tới dặt ở cửa chính.
Người đàn ông đầu trọc sửng sốt, liền đứng dậy mắng:
– Các người làm cái gì vậy, ai cho phép các người tới đây chụp ảnh?
Những người đầy tớ kia vội vàng xấu hổ mà đáp lại:
– Bộ trưởng Trần, là cậu chủ nhà chúng tôi bảo chúng tôi tới đây chụp ảnh.
Bộ trưởng Trần đầu trọc chau mày:
– Cậu chủ? Là Dương Thần? Sao vẫn còn chưa ra?
Đúng lúc này, từ phía sau phòng khách truyền tới giọng nói uể oải.
– Ai da, đều chưa từng gặp mặt tôi mà lại mong ngóng nhìn thấy tôi thế này, lẽ nào tính định hướng của các người có vấn đề?
Đi cùng Yến Tam Nương, Dương Thần vẻ mặt cười vô hại đi ra.
Sau đó, giữa những ánh mắt khác nhau của mọi người, hắn tự nhiên ngồi xuống ghế của Dương Công Minh thái tổ thường ngày vẫn ngồi.
Căn phòng đột nhiên im lặng lại, người trong gia tộc Dương gia đều có vẻ hiếu kỳ, cũng có một chút buồn bực.
Bộ trưởng Trần bị chế giễu kia thì sắc mặt không dễ coi chút nào.
– Anh… Chính là cháu đích tôn của lão Dương, Dương Thần?
Bộ trưởng Trần không hài lòng hỏi:
– Sao lại là anh, chúng tôi chính là tới thăm lão Dương.
Mặt Dương Thần đầy vẻ nghi hoặc:
– Thăm? Sao, các người hi vọng ông cụ nhà tôi sinh bệnh?
– Nói bậy gì đó! Bộ trưởng Trần không có ý như vậy
Một gã quan quân có giọng nói đục khiển trách.
Dương Thần cười nói:
– Tôi nói thế đó, ông cụ không có bệnh, các người thăm gì, xem ra là muốn nguyền rủa ông cụ sinh bệnh. Nhóm các người chẳng nhẽ có thù oán với ông ấy?
– Anh… anh ăn nói lung tung!
Bộ trưởng Trần tức giận nói:
– Chúng ta đối với lão nguyên soái một lòng ngưỡng mộ. Ngược lại anh, không nói đến rốt cuộc có phải thực sự là con cháu Dương gia không, vừa về đến Dương gia đã ngồi lên ghế của Dương Công như thế, anh còn có phép tắc hay không?
Dương Thần nhíu mày:
– Sao, tôi không thể ngồi?
– Hừ, tứ đại gia tộc chính là lãnh tụ nền tảng Yến Kinh, thậm chí của toàn Hoa Hạ, anh mới trở về Hoa Hạ được hai năm, ở đâu không biết chui ra một tên ngông cuồng ngang ngược, anh cho rằng Yến Kinh giống như nước ngoài mặc anh giương oai?
Bộ trưởng Trần ngẩng đầu ngạo mạn nói.
– Đúng vậy, tại sao ông cụ Dương không ra gặp chúng tôi, hay là ông cụ Dương đã coi thường chúng tôi những người ngồi đây, chúng tôi dù không có thế lực lớn như Dương gia, nhưng Dương gia không thể vì cho rằng tứ đại gia tộc cao như vậy không thể với tới.
Tên râu cá trê kia lại phụ hoạ nói tiếp.
Dương Thần cười tủm tỉm, quay sang hỏi Yến Tam Nương:
– Yến bà bà, những người này đều là thế nào.
Yến Tam Nương thuận theo nói:
– Thiếu gia Thần, vị này thuộc bộ phận hậu cần của bộ truởng Trần, vị kia là tổng thư ký Mặt trận Tổ quốc Triệu uỷ viên, vài vị khác là…
– Được rồi.
Dương Thần cười nói:
– Biết không phải là chó mèo là đủ rồi, dù sao cũng là lãnh đạo.
Bộ trưởng Trần và Triệu uỷ viên sau một hồi kinh ngạc, mặt đều biến thành đỏ gay gắt, không ngờ so sánh họ với chó mèo?
Mà bên kia Lưu Bính Huân và người đại diện cho Dương gia mắt đều lộ chút hả hê.
Lưu Bính Huân đứng dậy nói:
– Dương Thần thiếu gia, tôi là Thứ trưởng bộ Quốc phòng Lưu Bính Huân, trước kia nhờ có sự giúp đỡ của cậu, bắt tên tội phạm phản quốc về.
Dương Thần khoát tay
– Các vị ngồi bên này, chính là phe của tôi, đúng không?
Dương Thần hỏi rất rõ ràng, rất thẳng thắn khiến mọi người ở đây đều có chút bất ngờ.
Làm quan người nào không phải nói chín bài mười tám đường cong, Dương Thần chế giễu, trực tiếp muốn mấy đại gia tộc thấy rõ lập trường phe cánh.
Lưu Bính Huân và vài đại diện gia tộc khác cùng tới nhìn nhau vài lần, câu hỏi rõ ràng như vậy, ngược lại lại không tiện trả lời rồi.
Cuối cùng, một lão trung tướng đứng tuổi cười ha ha nói:
– Dương thiếu gia, Dương công có ân với chúng tôi, chúng tôi đối với ông ấy rất kính nể.
Dương Thần cười thầm một hồi. Nhóm người này đúng là có thể vòng vo, nhưng không sao cả, dám trước mặt tỏ thái độ là được.
Tiếp đó, Dương Thần lại quay sang nhìn đám người phía bộ trưởng Trần nói:
– Tôi đây rất đơn giản, không thích giả dối, các người nói đến đây tìm tôi, gây phiền toái cho tôi, vẫn còn nói đến để thể hiện thiện ý với tôi sao?
– Dương thiếu gia, sợ là anh xem những phim côn đồ hắc bang nhiều quá rồi.
Triệu uỷ viên cười khinh thường.
– Anh cho rằng chúng tôi là loại người thấp kém kéo bè kết phái sao? Chúng ta hôm nay tới là vì muốn xác nhận, cháu trai Dương gia tìm về có phải như lời đồn bên ngoài, cuộc sống cá nhân không đứng đắn, phẩm chất tồi tệ, hơn nữa có ảnh hưởng không tốt tới Hoa Hạ.
Dương Thần cười lạnh:
– Vậy bây giờ đáp án có chưa?
– Tất nhiên là có rồi.
Bộ trưởng Trần hừ lạnh nói:
– Xin hỏi Dương thiếu gia, trước kia bộ Quốc phòng bắt tên tội phạm phản quốc kia, con gái của người đó, có phải có liên quan với anh?
Dương Thần hất mi nói:
– Nếu ông đã hỏi như vậy, đương nhiên là sớm đã kiểm tra tư liệu, không sai, An Tâm là người phụ nữ của tôi.
– Tốt, đây là điều đầu tiên.
Bộ trưởng Trần lại hỏi:
– Theo tôi được biết, quan hệ cha con giữa Nguyên soái Dương Phá Quân, còn có quan hệ anh em giữa Dương thiếu tướng quân và Dương thiếu gia đây đều không được tốt lắm, có phải vậy không?
Dương Thần cười nhạo nói:
– Không phải không được tốt lắm, mà là hai người kia không có liên quan với tôi, đúng vậy, các người biết Dương Liệt ở đâu sao? Tôi đang định đi giết hắn đây.
– Tên tiểu tử bất hảo này được!
Một gã bên phe hắc đạo chống đối, mặt vuông chữ điền đứng dậy quát:
– Anh là người như vậy, lối sống tác phong không đứng đắn, cùng cấu kết với phản tặc, nói là người Dương gia, lại phụ tử bất hoà, còn nói là muốn giết anh em ruột, anh dựa vào cái gì mà vào nhà này!?
– Tướng quân Lỗ nói phải, không nên cho rằng, Dương gia là nơi nói muốn vào là có thể vào, có thể trong người anh có dòng máu của Dương gia, nhưng Dương gia đứng đầu quân đội, loại phẩm hạnh như anh căn bản không xứng được quay trở về Dương gia.
Lại có người đón ý nói hùa theo.
Triệu uỷ viên nói:
– Theo như tôi nói, hay là mới Dương lão ra đây, mọi người cùng chứng kiến, người này, tôi vô cùng nghi ngờ hắn là do phương Tây phái đến muốn phá hỏng quân cờ nền móng của cục diện chính trị Hoa Hạ, nhất quyết không được để hắn vào Dương gia, càng không thể để quyền lực của Dương gia rơi vào tay hắn, mọi người thấy thế nào?
Một đám người luôn miệng nói, lại vừa quất mạnh Dương Thần.
Lưu Bính Huân và các đại gia tộc đứng về phía Dương Thần cũng đều tỏ ra có chút thương xót, bọn họ không nghĩ tới Dương Thần vậy mà cũng không tránh nghi ngờ, tất cả đều đồng ý.
Mặc dù nói con cháu sau này của các đại gia tộc, sau lưng có vài cô gái cũng không nói làm gì, anh em phản bội lại càng không ít, nhưng nói rõ ra như thế này, cũng quá non nớt rồi.
Đây là đấu tranh chính trị, quyền lực, danh dự, liên lụy toàn thân, cũng không phải dễ dàng có thể bình ổn.
Xem ra người thanh niên này tuy rằng thực lực không tầm thường nhưng cũng không phải ứng viên được chọn tiếp nhận điều hành gia tộc, người liên quan cảm khái nghĩ.
Dương Thần thảnh thơi chờ đám người này nói hết, lúc mặt đỏ tía tai, mới rạng rỡ cười nói:
– Các người nói xong chưa?
Đám người bộ trưởng Trần cảm thấy kỳ quái, nhìn nhìn lẫn nhau đều không đáp lời.
– Nếu nói xong rồi, vậy làm chuyện chính đi.
Dương Thần cười nham hiểm, từ từ đứng dậy đi tới chỗ bộ trưởng Trần trọc đầu ở gần nhất.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc