Edward chủ động đề nghị:
– Gia tộc Rothschild chúng ta sở hữu kim loại hiếm, nguyên tố mà quốc tế ngầm giao dịch đều đã đọc qua, tôi sẽ đi điều tra xem, hi vọng có thể giúp chút gì.
– Tố nhất ngươi hãy tìm bí mật đằng sau Jane, âm thầm điều tra lại những dự án nghiên cứu của Jane trong thời gian ngắn nhất, thu hẹp hết sức phạm vi lại.
Dương Thần đề nghị.
– Rõ.
Edward cũng mau chóng rời khỏi.
Dương Thần trầm ngâm trong giây lát, quay người lại, nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục tóc đỏ.
Solon mặt trắng bệch, đứng yên tại chỗ, chờ Dương Thần xử lý.
– Solon, tốt nhất là ngươi nên giác ngộ. Nếu như Jane không thể trở về bình yên thì ngươi cũng đừng hòng thoát được. Ta sẽ không giết chết ngươi, nhưng sự sỉ nhục này sẽ theo ngươi đến nửa đời còn lại, cho đến lúc chết.
Solon đứng yên, chào theo nghi thức quân đội:
– Minh Vương các hạ, mạng của một già một trẻ nhà tôi xin giao cho ngài, tôi cảm thấy xấu hổ với lời đã hứa với ngài, không thể bảo vệ được công chúa Jane, tôi xin gánh toàn bộ trách nhiệm, xin ngài hãy cho tôi có cơ hội lấy công chuộc tội, tôi nhất định sẽ tìm ra chỗ của công chúa Jane trong thời gian ngắn nhất.
– Hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng thêm lần nữa.
– Tuân lệnh.
Solon vung tay lên, mấy người trong biệt đội Hải Ưng và Zero cùng cúi đầu chào rồi mau chóng rời khỏi.
Sau khi đám người đó đã đi rồi, Ron mới tiến lên, nhỏ giọng nói:
– Minh Vương các hạ, thực ra…nếu như đối phương thực sự có năng lực tác chiến cực kỳ cao thì Solon có thể sẽ không phải là đối thủ…
Dương Thần hí mắt nói:
– Ngươi cho là ta không hề nghĩ đến điều đó sao?
– Không không… Tôi biết, Minh Vương các hạ thực sự không trách cứ quá nhiều Solon, nếu không đã không dễ dàng thả anh ta đi như vậy.
Ron cười nói.
Dương Thần hít một hơi nói:
– Ta chỉ hi vọng cho bọn họ thấy hồi chuông cảnh báo…Tên nữ gián điệp người Nga kia không phải hạng thường. Ta đã giết rất nhiều người, kẻ muốn uống máu của ta, ăn thịt của ta đầy trên khắp thế giới này. Người thân của bọn họ, anh em, bạn bè, người yêu của bọn họ đều muốn lấy mạng của ta.
Mặc dù ta đã về ở ẩn gần ba năm, thậm chí rất nhiều người đã quên mất những việc mà ta đã làm, nhưng, kẻ địch có mối thù thâm niên sẽ không vì thời gian mà xả hết mối hận thù trong lòng.
Có một câu ngạn ngữ của Hoa Hạ như thế này “Quân tử báo thù, mười năm không muộn”. Cho dù bọn họ không đợi được 10 năm, 3 năm, 5 năm, thì cũng không có gì.
Mặc dù kẻ địch bình thường căn bản là không có mối nguy hiểm gì, nhưng kẻ địch trong tối, ta ngoài ánh sáng, nếu như bọn họ thực sự có thái độ buông lỏng như vậy để đối mặt với thế cục hiện tại thì sẽ giống như lần này, bị kẻ khác âm mưu.
Ron gật đầu:
– Tôi nghĩ lần này, hơn một nửa là kẻ đứng đằng sau đã lợi dụng thế lợi thù địch với ngài để tiến hành kế hoạch phục thù. Chỉ không ngờ rằng bọn họ đã đến thẳng London, ra tay với công chúa Jane.
– Chuyện ngươi không ngờ còn rất nhiều.
Dương Thần nặng nề thở dài, hỏi:
– Được rồi, vậy năm tên mặc áo bào trắng đã điều tra đến đâu rồi?
– Fidero vừa mới điều tra tư liệu, tôi đang muốn đưa cho ngài.
Ron giao tập giấy cho Dương Thần.
Dương Thần cần lên nhìn, không khỏi nhíu mày, cười châm biếm:
– Thực sự là bí ẩn…
Sở dĩ nói như vậy là vì Dương Thần phát hiện ra, trong tư liệu này, ngoại trừ biết được việc 5 tên này chính là những Thí thần giả, lấy danh nghĩa đoàn để thi đấu, tên của năm tên này không ngờ dùng mã số để thay thế, cũng chính là mã số tham gia thi đấu của tất cả mọi người.
Vừa hay, cách giấu tên như vậy lại thuộc sự cho phép của đại hội Caesar. Vì rất nhiều lính căn bản không tên không họ.
Mấy tên này không để lộ tên thật, điều này không thể không khiến Dương Thần đau đầu, thực sự là không có cách nào tìm ra.
– Xem ra đều đã có chuẩn bị rồi.
Dương Thần cười khẽ một tiếng, giơ tay đốt tờ giấy thành đống tro.
Ron cẩn thận hỏi:
– Minh Vương các hạ, cần phái người đã giám sát hành động của bọn họ không? Tôi lo lắng bọn họ và sự mất tích của công chúa Jane có liên quan đến nhau.
– Không cần.
Dương Thần gạt bỏ.
– Phái người đi chỉ để nộp mạng mà thôi. Những tên đó ta cũng không nhìn ra được, đợi những Chủ thần khác có người đến, để xem bọn họ làm gì cũng chưa muộn.
Sau khi dặn dò một loạt xong, mặc dù trong lòng Dương Thần muốn mau chóng tìm thấy Jane, nhưng lại không thể mù quàng mà mò tìm cả thế giới này được.
Dù sao Jane cũng không có tu vi, cũng không có cách nào dễ dàng cảm nhận được tin tức của cô, huống hồ đối phương đã gây nhiều trắc trỏ, sao có thể bị phát hiện dễ dàng được?
Vì vậy những điều Dương Thần có thể làm cũng chỉ có thể đợi đám người Macedonia mang tin tức về, chờ rút gọn được phạm vi sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn.
Trước đó, Dương Thần cũng không hi vọng áp lực trong lòng mình lại gây ảnh hưởng đến hai người phụ nữ đang vui vẻ chơi ở đây, vì vậy đặc biệt căn dặn đám người Ron không được nói chuyện của Jane cho Sắc Vi và Thái Ngưng biết.
Khi Dương Thần đang muốn trở về phòng thì lại nhận được tin báo của Fidero, Sắc Vi và Thái Ngưng đã vào trong sòng bạc của khách sạn Cassano.
Dương Thần ngạc nhiên, không ngờ hai người này đã nhanh chóng tìm được địa điểm chơi bời.
Sòng bạc ở khách sạn Cassano được hoạt động công khai. Mặc dù là địa bàn của Mafia, nhưng chính vì vậy mà không ai dám phá hoại những quy củ trên bàn bạc.
Ngoại trừ những con cọp lớn, tiến vào bên trong, đủ các loại bài đều có, những cô nàng nóng bỏng cũng nhiệt tình phục vụ khách đến.
Cho dù bên ngoài là ngày hay đêm thì cũng không ảnh hưởng đến nơi đây, khách đến đây sẽ chơi cho đến khi túi tiền sạch sẽ.
Cùng đi với cha của Ron, Dương Thần đã nhanh chóng tìm được Black Jack, Sắc Vi và Thái Ngưng trên bàn, hai người phụ nữ này đang cùng với một đám già trẻ gái trai với đủ loại trang phục hết sức chăm chú.
– Được rồi, Sắc Vi, bài được rồi, không cần nữa.
Thái Ngưng đương nhiên sẽ đóng vai trò là quân sư, bản thân thì không tham gia chơi.
Nhưng lời khuyên của quân sư này nói rằng Sắc Vi đừng đặt nhiều, hoặc là hỏi bài cần quân gì:
– Sợ gì, to gan một chút mới có thể thắng to.
Chờ lấy được bài, Sắc Vi bặm môi, vội vàng nhìn, bật người lên, có chút đau khổ.
– Cái gì. Những tên này không phải cố ý chọn chứ! Sao lại xấu vậy?
Sắc Vi thở một hơi vứt bài xuống, còn mấy vị khách bên cạnh thì bật cười sung sướng.
Một lão già đầu bạc ra một đôi 21 điểm, đắc ý chỉ tay vào Sắc Vi:
– Cô gái, cô còn quá non rồi, đừng phí công nữa, phải biết từ bỏ.
Sắc Vi chút nữa đã nổi điên:
– Nói khoác ít thôi, tôi không tin hôm nay tôi không thắng được! Tiếp nào.
Nhưng người chia bài lại nói với vẻ ái ngại:
– Thưa cô, cô không đủ tiền…
Lúc này Sắc Vi mới phát hiện ra, đã hết sạch mấy vạn Euro.
– Hừ, gia tài nhiều như vậy cũng bị em cho thua sạch. Anh nói này Sắc Vi yêu dấu, ở đây đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp, em tưởng với kinh nghiệm cờ bạc trong giới xã hội đen ở Trung Hải là có thể thắng được bọn họ sao?
Dương Thần dở khóc dở cười, hai người phụ nữ này không ngờ lại quá chuyên tâm không phát hiện ra mình đã đứng ở phía sau các cô từ lúc nào rồi.
Máu xã hội đen của Sắc Vi quả nhiên có gen di truyền rất mạnh. Cho dù tu vi có đến Hóa Thần Kỳ nhưng không thể miễn dịch được những gì liên quan đến cờ bạc, đặc biệt lại hoạt động rất tích cực.
– Ông xã, anh đến đây lúc nào vậy?
Mặt Sắc Vi đỏ lên, nhưng nhanh chóng đã lay lay cánh tay của Dương Thần:
– Anh đến vừa đúng lúc, mau đưa tiền cho em đi. Lúc ra nước ngoài, trong thẻ của em không còn nhiều tiền lắm, bây giờ không còn tiền để chơi tiếp.
Dương Thần thích tính cách thẳng thắn của Sắc Vi, có gì cần thì nói thẳng luôn, cho dù là những thứ tầm thường như tiền.
Ra hiệu cho Ron, ông già này nhanh chóng sai Fidero đi đổi tiền, Fidero làm ngay tức thì, tiêu tiền cho phu nhân là một cơ hội tốt để nịnh nọt.
Dương Thần quay sang Thái Ngưng hỏi:
– Ngưng Nhi, sao em không chơi?
Thái Ngưng ngại ngùng lắc đầu:
– Em xem Sắc Vi chơi thôi. Em không có hứng thú với thứ này.
– Á, cô không có hứng thú, vậy cô phải nói sớm chứ, bây giờ lại làm tôi cảm thấy có lỗi.
Sắc Vi buồn rầu nói.
Dương Thần cười nói:
– Em chuyên tâm như vậy, còn quan tâm đến người khác nữa sao?
Sắc Vi ngượng ngùng, cũng không để ý tới vì cô chơi rất hăng say.
Dương Thần kéo Thái Ngưng sang một bên, nói:
– Anh và Ngưng Nhi ra ngoài đi dạo một chút, Sắc Vi yêu dấu của anh cứ chơi từ từ nha, anh biết em không có hứng thú với những phong cảnh lãng mạn.
Sắc Vi gật đầu lia lịa, cô hứng thú với bàn bạc hơn rất nhiều so với mấy cảnh sắc thiên nhiên. Trước đó ở Trung Hải cùng với Quách Tuyết Hoa chơi đánh mạt chược đã bị người khác đánh giá, không chút kich thích nào.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc