Dương Thần không kìm nổi phải chửi mẹ nó, bọn cẩu tử này vì không để cho hai người dễ dàng rời khỏi nên đã xì lốp xe Bentley của Lâm Nhược Khê!
Thật không thể biết được tại sao đám người kia lại có thể thần thông quảng đại như vậy, đến cả chiếc xe nào là xe của Lâm Nhược Khê chúng cũng mò ra rõ ràng được.
Sau khi Lâm Nhược Khê chú ý tới, cũng không biết nên cười hay khóc, nói nhẹ:
– Thôi được rồi, anh ngồi xe của anh đi.
– Vậy còn muốn qua đường à, không sợ có người ngăn đón sao?
Dương Thần cười nói.
– Anh không thể lái xe một mình đến đây đón em ư?
Nhược Khê lườm anh một cái.
– Hóa ra còn có thể như vậy, Nhược Khê yêu dấu của anh thật thông minh!
– Được rồi, đừng đùa em nữa.
Lâm Nhược Khê biết anh muốn đùa cho vui, nhưng thực sự không có cách nào làm cho tâm trạng tốt lên được.
Sau hơn mười phút, hai người rốt cục đã tránh được vòng vây của những người hâm mộ điên cuồng, vòng quanh đường cao tốc về nhà.
Trên đường, Lâm Nhược Khê giữ im lặng, cúi đầu nghĩ ngợi chuyện gì.
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng của cô rất nghiêm túc suy tư, cũng không quấy rầy, chỉ còn ưu phiền vì chuyện của Tuệ Lâm.
Sau khi về đến nhà, đúng lúc Lam Lam từ nhà trẻ trở về, trên tay con bé cầm hơn mười xiên thịt dê nướng, trên tay Mẫn Quyên còn có một túi gà liễu.
Cứ hoạt bát như vậy, cái miệng dầu mỡ còn đầy bột thì là cay.
Nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê bước từ trên xe xuống, Lam Lam lập tức ngượng ngùng thè lưỡi ra, gương mặt cúi xuống hơi đỏ lên chán chường đi vào nhà.
Tuy rằng Lâm Nhược Khê không ngăn cản con gái ăn thức ăn ở những quán ven đường, nhưng mua một đống như vậy phải nói là quá nhiều lần không cho đấy.
Mẫn Quyên không nghĩ rằng còn sớm như vậy mà Lâm Nhược Khê đã về tới nhà rồi, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng, tiến lên phía trước giải thích:
– Tổng giám đốc Lâm, thịt gà này là tôi mua cho tôi, mong cô đừng hiểu nhầm.
Lâm Nhược Khê không có tâm trạng nghĩ đến những việc này, sau khi đi lên phía trước gọi Lam Lam, cô bế con bé từ trên mặt đất lên.
Con ngươi Lam Lam mở tròn ra, nhỏ giọng nói:
– Mẹ, Lam Lam về sau sẽ nghe lời mẹ, không mua nữa…mẹ đừng giận…
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cười dịu dàng:
– Thịt dê xiên nướng có ngon không?
Lam Lam gật đầu theo bản năng, nhưng lập tức nghĩ là không đúng, lại vội vàng lắc đầu.
– Thích ăn thì cứ ăn, mẹ chỉ muốn con là một đứa con ngoan, mẹ không phải không cho con ăn, sau này muốn ăn cái gì cứ nói với cô Mẫn Quyên để cô ấy mua cho con nhé, tuy nhiên không được tiêu tiền hoang phí, mua rồi thì phải ăn hết, con hiểu không?
Lâm Nhược Khê nghiêm mặt nói.
Dương Thần và Mẫn Quyên ở bên cạnh đều ngẩn người, đây là thái độ gì của Lâm Nhược Khê vậy, sao lại đột nhiên thay đổi 180độ, hào phóng như vậy.
Lam Lam vui mừng nhướn mày, cười ngọt ngào gật đầu:
– Mẹ thật tốt!
Lâm Nhược Khê xoa xoa khuôn mặt con gái, hỏi:
– Lam Lam còn có mấy ngày nghỉ đông?
Con ngươi của Lam
Lam đi lòng vòng:
– Còn có sáu ngày!
– Vậy nghỉ đông rồi, mẹ sẽ đưa Lam Lam đi chơi được không, đi mọi nơi ăn mọi thứ thật ngon.
Lâm Nhược Khê nói.
Hai con mắt Lam Lam tỏa sáng, nhưng lập tức lại có chút nghi ngờ:
– Mẹ không đi làm sao?
Lâm Nhược Khê cười thần bí:
– Nếu như Lam Lam nghe lời, mẹ sẽ không đi làm nữa, mẹ sẽ đưa Lam Lam đi chơi.
– Lam Lam nhất định sẽ nghe lời!
Cô bé tiểu mập Lam Lam nói một cách chính thức.
Nghe Lâm Nhược Khê nói như vậy, Dương Thần tiến lên hỏi:
– Em thật sự sẽ cho phép mình nghỉ?
Thời gian cửa ải cuối năm luôn là thời gian bận rộn nhất của Lâm Nhược Khê, làm sao có thể đột nhiên đưa con gái đi du lịch?
Lâm Nhược Khê với gương mặt mang một ý nghĩ sâu xa nhìn anh một cái:
– Vào nhà trước đi, đợi đến tối em sẽ kể lại tỉ mỉ cho anh.
Dương Thần nghe lạ lạ, dường như Lâm Nhược Khê đã quyết định làm một cái gì đó, trong lòng có chút không thể tin, nhưng cũng gật gật đầu không vội hỏi.
Vào trong căn nhà ấm áp, nói chung là giống như vào một cảng tránh gió, bỏ đi sự phòng bị bên người, bỏ đi sự huyên náo từ tứ phía.
Trong nhà có con bé, chỉ có thể làm cho không khí sung sướng ấm áp lạ thường.
Lâm Nhược Khê sau khi tắm nước nóng, ăn cơm cùng gia đình, tâm trạng thư thản lên nhiều.
Sau khi xem TV một lát, Lam Lam cũng ngủ say, Mẫn Quyên ôm cô bé lên lầu ngủ, mà Dương Thần thì bị Lâm Nhược Khê gọi vào phòng.
Dương Thần sớm đã chờ để nghe xem Lâm Nhược Khê rốt cuộc muốn nói với mình cái gì, nhưng cô dường như cũng chưa vội nói, bước đi thong thả trong sân, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn vào không trung.
Nhìn bầu trời đêm với hằng hà sa số ngôi sao, trong cái lạnh giá của mùa đông, hơi thở cũng tỏa ra từng trận sương trắng.
Lâm Nhược Khê đã trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên thở dài.
– Ông xã, có phải anh đã từng nói qua, ngoài việc muốn anh buông tha những người phụ nữ khác, cái gì anh cũng đều nghe theo em…
Dương Thần sửng sốt, tại sao anh lại không nghĩ tới, mở đầu không ngờ lại là một câu nói như vậy.
Châm chước một lát, khoan thai nói:
– Nói thì nói như vậy, nhưng không thể cái gì cũng nghe theo em được.
– Nói chuyện với em mà không tính toán gì hết sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mi, nhìn anh có vẻ giận.
Dương Thần khoát tay, lúng túng cười nói:
– Ví như em muốn rời xa anh, anh không thể đáp ứng được, ví như em muốn ức hiếρ những người khác, anh cũng không thể ngồi xem và mặc kệ, chỉ có thể nói, tuyệt đại bộ phận anh đều có thể ủng hộ em.
– Đã biết rõ anh không hào phóng như vậy.
Lâm Nhược Khê nghiêng qua liếc anh một cái:
– Vậy em hỏi anh, nếu như trong việc đưa Quốc Tế Ngọc Lôi vào hoạt động, không cần biết em có quyết sách gì, có phải anh đều không phản đối em không?
Dương Thần không chút suy nghĩ:
– Đó là đương nhiên rồi! Công ty vốn là của em và bà nội một tay xây dựng phát triển mà, nói trắng ra là sự nghiệp của em, trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ nhúng tay vào, không phải sao?
Lâm Nhược Khê gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói:
– Vậy nếu như…em nói, em muốn rời chức, giao chức tổng giám đốc cho người khác, anh cũng sẽ ủng hộ em sao?
Dương Thần giật mình, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu, mới cười khổ sở nói:
– Anh cũng vừa đoán ra có phải em có tâm tư ẩn giấu, không nghĩ tới…em lại có thể nghĩ như vậy?
Lâm Nhược Khê cười chua xót nói:
– Em thật sự mệt mỏi, em cũng là lực bất tòng tâm, nói cho cùng, không phải là em không có tim không có phổi, em có thể máu lạnh với người ngoài, nhưng em thật sự không biết đối mặt với bản thân trong công việc như thế nào.
– Là vì chuyện của Tuệ Lâm sao?
Dương Thần hỏi.
– Đó chỉ là một nguyên nhân.
Lâm Nhược Khê có chút oán hận nói:
– Ở công ty, Thiện Ny cũng tốt, Minh Ngọc cũng tốt, họ đều là những nhân vật rất trọng yếu, em không thể rời bỏ bọn họ, nhưng chỉ cần em nghĩ tới bọn họ và anh còn có cấp quan hệ đó, em không cảm thấy thoải mái trong lòng…
Một mực, bởi vì họ còn muốn làm việc cùng em, em còn phải gắng hết sức để kiềm chế tâm tình của mình, giả vờ như không có chuyện gì, anh tưởng điều này dễ dàng lắm sao?
Mặt Dương Thần đỏ lên, kỳ thực trước kia anh đã từng nghĩ đến vấn đề này, còn tưởng rằng Lâm Nhược Khê từ sớm đã không để ý, nhưng không ngờ rằng, cô vẫn luôn phải chịu đựng.
Lâm Nhược Khê tiếp tục nói:
– Còn nữa, nếu theo như lối suy nghĩ của một người ngoài cuộc, sự việc của Tuệ Lâm lần này, đúng là nên giấu đi người nghệ nhân này một thời gian, qua ít nhất nửa năm đến một năm trở lên, lại tìm cơ hội tái nhậm chức.
Nhưng em không thể làm như vậy, bởi vì em không những là Tổng giám đốc của công ty, còn là chị của Tuệ Lâm…Em làm sao có thể máu lạnh mà đối xử với cô ấy như thế được, làm như vậy bằng với hủy hoại tiền đồ của cô ấy rồi.
Về công, em không thể để cho công việc của nhiều viên chức trong công ty bị người ngoài lên án, bị công chúng phỉ báng, về tư, em lại không thể làm những việc hại đến Tuệ Lâm…
Em thật sự không biết nên đối mặt với sự việc tiếp theo có khả năng xảy đến như thế nào, em mệt mỏi rồi. Em muốn nghỉ ngơi…
Dương Thần nhíu mày, đi lên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, vỗ vỗ, than thở nói:
– Anh có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng…Nếu như em rút lui, cho dù là giao chức tổng giám đốc cho người khác thì đối với sự việc lần này của Tuệ Lâm cũng chỉ là vô bổ, những người đó chỉ có thể nói em không chịu nổi áp lực, cho nên em đã sợ mà rút lui.
– Em biết, nên em định mở một cuộc họp báo, chính thức công bố quan hệ của chúng ta, để mọi người biết, Tuệ Lâm vô tội, tiến hành giúp Tuệ Lâm làm sáng tỏ. Theo trách nhiệm làm tổn hại hình tượng của công ty lần này, trách nhiệm làm tổn thương Tuệ Lâm, đổ hết lỗi lên người em, nói như vậy, em cũng thuận lý thành chương rút lui khỏi ghế Tổng giám đốc.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần vừa nghe xong, phản đối:
– Em có trách nhiệm gì, đây đều do cái đám lăng xê kia nói lung tung mà thành!
– Nhưng cuối cùng cũng phải có một người đến chịu tiếng xấu thay cho người khác, dù sao em cũng không có ý định tiếp tục làm, coi như cuối cùng là vì Tuệ Lâm mà làm chút việc nhỏ đi, bù lại phần áy náy với cô ấy cũng tốt mà.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương thần chỉ cảm thấy quyết định của cô ngốc hết mức, nhưng lại để một con người không kiên nhẫn quyết định, chính xác, sự việc nếu không tìm một người đến chịu tiếng xấu thay cho người khác thì sẽ không chấm dứt, trừ phi từ nay về sau Tuệ Lâm biến mất khỏi tầm mắt mọi người, nói cách khác, sẽ khó có thể ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra từ bên trong, νú Vương bỗng nhiên chạy đến, sốt ruột hô lên:
– Tiểu thư, mau đến đây! Xảy ra chuyện rồi!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc