– Hình như có không ít người tới. Ít nhất có tới mười mấy người. Để tôi ra mở cửa.
Sắc Vi chủ động đi về phía trước cửa. Cô lo lắng về những vị khách không mời mà đến này.
Chờ khi đi tới cửa, sau khi hít sâu một hơi, Sắc Vi mới mở cửa ra.
Ngoài cửa, dưới màn đêm, Sắc Vi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên đang tới gần, cô không khỏi ngẩn người.
Ninh Quang Diệu mặc áo khoác nhung màu xám, cổ da dê, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp. Ông ta đi giày da chậm rãi bước tới, chủ động gật đầu ra hiệu với Sắc Vi.
– Thủ… Thủ tướng Ninh?
Tuy rằng Sắc Vi không mấy hứng thú đối với chính trị, nhưng vẫn biết về những người lãnh đạo của quốc gia.
Sắc Vi hoàn toàn không có thể hiểu được, vì sao khuya như vậy, Ninh Quang Diệu lại tới nơi này.
Mà hai bên phía sau lưng Ninh Quang Diệu, lần lượt là hai người đàn ông mặc áo dài mỏng manh theo phong cách cổ xưa đang đứng. Điều này đã khiến Sắc Vi đặc biệt chú ý.
Hai người này tất nhiên là Ninh Tâm và Ninh Đức phụ trách bảo vệ cho Ninh Quang Diệu. Tuy nói theo lý, Ninh Quang Diệu còn cần bọn họ chú ý nhiều hơn, nhưng đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là Ninh Quang Diệu dẫn đầu.
Đồng thời khi Sắc Vi chú ý tới hai người bọn họ, Ninh Tâm và Ninh Đức cũng cảm thấy có chút kinh ngạc nhìn Sắc Vi.
Bọn họ đều khoảng hơn trăm tuổi. Trong gia tộc, bọn họ thuộc về tư chất thường thường, cho nên đến tuổi như vậy mới tới Hóa Thần trung kỳ.
Nhưng, bọn họ đều sinh ra lớn lên trong ảo cảnh, từ nhỏ tu luyện, nếu thả ra ngoài thế tục, vậy cũng được coi là người có thể tung hoành ngang dọc.
Sắc Vi ở trước mặt, hiển nhiên mới hai mươi mấy tuổi, nhưng tu vi không ngờ đã tới Hóa Thần Kỳ. Đồng thời, mơ hồ khiến bọn họ cảm thấy, cô cũng không kém hơn bọn họ. Điều đó khiến bọn họ rất tò mò.
Kỳ thật, về điểm này ngay cả bản thân Sắc Vi cũng không biết rõ lắm.
Tuy rằng nói các cô tu luyện công pháp vô danh, chỉ do bản thân Dương Thần tập hợp sở trường của nhiều gia tộc, căn cứ vào Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh mà chỉnh sửa thành công pháp.
Nhưng, khi Dương Thần lấy “Đạo” làm gốc, lấy “Hóa Thân Thiên Địa” làm Đại đạo tu sĩ, mà sáng tạo công pháp, bản thân cũng đã không bàn mà hợp ý nhau, chí ở trong “Thiên địa”.
Các cô gái ở trước Hóa Thần Kỳ, có lẽ còn không cảm thụ được sự khác nhau giữa công pháp của bọn họ và công pháp khác. Nhưng từ cảnh giới Hóa Thần Kỳ trở lên, theo cảnh giới nâng cao, công pháp Vô Danh có khả năng mang lại lợi ích cao siêu hơn so với công pháp của các đại gia tộc khác trong ảo cảnh!
Đây cũng chính là công pháp lúc trước Yến Phi Vũ muốn có từ Sắc Vi. Cô ta cũng mơ hồ thấy được công pháp mà Sắc Vi tu luyện tuyệt đối không tầm thường.
Nói ngắn gọn, từ trên điểm xuất phát, tuy rằng công pháp Vô Danh không bằng công pháp “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” nhất định có thể đạt tới Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp, nhưng cũng nổi tiếng.
– Xin hỏi vị tiểu thư này, đây có phải là nhà của Lâm Nhược Khê- Chủ tịch công ty quốc tế Ngọc Lôi không?
– Hả.. ồ, đúng vậy, Thủ tướng Ninh.
Trong lòng Sắc Vi có vài phần lo lắng không yên, nên sau khi trả lời liền nhường đường.
Trong đại sảnh, các cô gái đều nhìn thấy người tới. Vẻ mặt Mạc Thiện Ny liền cứng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt đẹp lộ vẻ bối rối khó có thể che dấu. Thân thể mềm mại run rẩy. Tâm trạng khó có thể bình tĩnh được.
Mà Quách Tuyết Hoa lại ngạc nhiên, trong đó còn có phút ưu tư phức tạp. Hiện nay quan hệ giữa Dương gia và Ninh gia rất thâm thúy, bà không thể không cẩn thận hơn.
– Thủ tướng Ninh, vì sao ngài lại đến đây?
Ninh Quang Diệu nhìn Lâm Nhược Khê một cái thật sâu, sau đó mới cười ôn hòa nói:
– Tuyết Hoa ở đây sao? Nhiều ngày nay không gặp. Không cần khách khí như vậy. Đều quen biết nhiều năm như vậy, cứ thoải mái đi. Tối hôm nay, nhân lúc tôi ở Trung Hải có thời gian rảnh rỗi, nên qua thăm Nhược Khê…
Thăm Nhược Khê? Ninh Quang Diệu lại chỉ rõ ràng như vậy sao?
Quách Tuyết Hoa vừa nghe, liền thâm ý sâu sắc nhìn con dâu ngồi phía bên cạnh đang cắn chặt đôi môi không nói được lời nào.
Chuyện Lâm Nhược Khê là con gái ruột của Ninh Quang Diệu, νú Vương biết, nhưng nhưng phần lớn mọi người lại không biết. Nhưng sau đêm nay, xem ra tất cả mọi người sẽ biết thôi.
Ninh Quang Diệu rất tự nhiên bảo những người hộ vệ kia ở ngoài chờ, không được vào nhà quấy rầy. Mà hai người Ninh Tâm, Ninh Đức lại thản nhiên đi vào trong phòng khách, nhìn xung quanh. Sau đó hai người khá hào hứng quan sát hai cô gái Sắc Vi và Lâm Nhược Khê.
Dù sao Ninh Quang Diệu cũng đường đường là Thủ tướng. Ngày thường mọi người cũng chỉ nhìn thấy được trên TV. Dương Thần là một chủ nhà mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, chắc chắn sẽ không để ông ta làm gì đó bất ổn.
Các cô gái nhìn thấy Ninh Quang Diệu vào nhà, cuối cùng cũng trở nên thận trọng, thật cẩn thận không dám lớn tiếng nói chuyện.
– Mọi người không cần khẩn trương. Đều ngồi cả đi. Tôi thật sự chỉ đến thăm Nhược Khê thôi.
Ninh Quang Diệu nhắc lại một lần. Sau đó ông ta đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê rồi dừng lại.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh trước đó khi ở cô Yến Kinh, Ninh Quang Diệu đã nghiến răng nghiến lợi không thừa nhận mình. Tim cô liền giống như có người xát muối vào vết thương. Đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt. Móng tay sắp cắt vào lòng bàn tay.
Thấy Lâm Nhược Khê hoàn toàn không có ý mở miệng, Ninh Quang Diệu dường như cũng không cảm thấy kỳ lạ. Ông ta tiếp tục cười nói:
– Nhược Khê. Đêm nay cha mang theo chân tâm thành ý qua đây. Con có thể nói chuyện với cha vài câu được không?
Lâm Nhược Khê run rẩy hít vào một hơi. Cô cảm thấy trong ngực rất khó chịu.
– Tôi không có gì muốn nói.
– Cha có.
Ninh Quang Diệu khẩn khoản. Thái độ của ông ta khiến các cô gái đang ở xung quanh đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Điều này sao giống như Ninh Quang Diệu đang cầu xin Lâm Nhược Khê cho mình cơ hội để nói chuyện riêng?
Lâm Nhược Khê thoáng ngẩng đầu, mắt cô nhìn vẻ mặt Ninh Quang Diệu đầy tha thiết, cuối cũng vẫn mềm lòng.
– Đi sang phòng bên đi.
Lâm Nhược Khê nói xong, xoay người đi tới phòng bên trước.
Ninh Quang Diệu theo sát phía sau, vẻ mặt vui mừng.
Các cô gái cũng không đi cùng, nhưng đều buồn bực nhìn về phía Quách Tuyết Hoa.
– Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Thủ tướng Ninh và chị Nhược Khê có quan hệ gì sao?
An Tâm không nhịn được hỏi.
Quách Tuyết Hoa thở dài, cũng không giấu diếm, nói sơ qua về chuyện năm đó.
– Cái gì? Nhược Khê là con gái ruột của Thủ tướng Ninh sao?
Sắc Vi kinh ngạc kêu lên thất thanh.
– Thật giống như đang nằm mơ.
Tiêu Chỉ Tình cũng thì thào.
– Các con là người một nhà, sớm muộn gì cũng phải nói cho các con nghe. Nhưng các con cũng đừng nói tới chuyện này trước mặt Nhược Khê. Con bé sẽ không vui.
Quách Tuyết Hoa nhắc nhở.
Các cô gái gật đầu đồng ý. Thật ra các cô có chút thương xót đối với những cảnh ngộ mà Lâm Nhược Khê gặp phải. Cho dù Mạc Thiện Ny hiểu Lâm Nhược Khê nhất, cũng không có cách nào tưởng tượng được, hoàn cảnh thân thế của Lâm Nhược Khê không ngờ lại trớ trêu như vậy.
Cùng lúc đó, trong phòng bên, Lâm Nhược Khê nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lưng quay về phía Ninh Quang Diệu.
– Thủ tướng Ninh, có chuyện gì nhanh nói đi. Trời đã khuya rồi.
Lâm Nhược Khê thờ ơ nói ra những lời lạnh lùng.
Ninh Quang Diệu không để ý, tiếp tục đầy thâm tình, lại thêm vài phần sám hối nói:
– Con gái, cha biết trong lòng con vẫn oán hận cha không ít. Hôm nay cha đến, nói tới cũng cảm thấy hổ thẹn. Kỳ thật sau khi cha đau khổ giãy dụa, quyết định nhận lỗi với con và người mẹ đã mất của con…
– Nhận lỗi? Hừ hừ…
Lâm Nhược Khê nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười lạnh.
– Thủ tướng Ninh không nên nói đùa nữa. Tôi chẳng qua chỉ là con gái một thương nhân bình thường, một người kinh doanh không có địa vị gì, sao có thể chịu nổi lời nhận lỗi của Thủ tướng Ninh.
Ninh Quang Diệu thở dài:
– Cha thừa nhận, cha bị lợi ích làm cho mê muội. Cha vì danh tiếng của mình, làm những chuyện mà ngay cả heo chó cũng không bằng… Cha đều thừa nhận…
Nhưng! Nhược Khê, con là cô gái thông minh. Con cũng giống với mẹ con, đều là phụ nữ có trí tuệ lớn. Con nhất định có thể hiểu được một người đàn ông như cha, có địa vị xã hội có lực ảnh hưởng, cha phải suy tính, phải gánh vác rất nhiều thứ!
Những năm gần đây, áp lực bốn phía ép vào, có thể nói sớm đêm lo than thở, khó có thể sống bình yên. rất khó chịu. Nếu cha thuần túy chỉ là một người với hai bàn tay trắng, cha sao có thể nhẫn tâm không nhận con là con ruột của mình?
Cha phải đối mặt, là trên dưới hơn ngàn miệng ăn của Ninh gia, là đồng nghiệp đã nhiều năm ủng hộ cha như vậy, là nhóm phụ tá đi theo cha. Nếu cha vì vấn đề riêng tư mà liên lụy đến bọn họ, chẳng phải sẽ khiến bọn họ thất vọng đau khổ sao?
Suy xét từ đại cục, cha tự nhận là cha cũng không làm sai.
Mặc dù như vậy, qua nhiều năm như vậy, cha vẫn âm thầm chú ý tới con, bảo vệ con. Thỉnh thoảng có sơ hở, nhưng chung quy nhìn con vượt qua mọi chông gai, đi tới ngày hôm nay, cha thật lòng rất vui.
Cha cũng không muốn tranh công. Tuy rằng cha không đứng ra nhận con, nhưng cha vẫn làm hết những gì mình có thể, để bảo vệ con trên thương trường, âm thầm giống như Lâm Chí Quốc, làm không ít chuyện.
Cha không hy vọng xa vời, làm chuyện này, có thể khiến con cảm kich cha… Nhưng cha thật sự rất hi vọng, con có thể cẩn thận suy nghĩ một chút, đứng ở góc độ của cha, nhìn sự tình rốt cuộc như thế nào.
Sau đó, con hãy cho cha một cơ hội lập công chuộc tôi, thử tha thứ cho người cha đã từng ngu xuẩn, hiện tại lại mặt dày này… Có được hay không?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc