Tại chiếc ghế cuối xe, một kiều nữ với đôi chân thon dài, trong tay cầm một ly rượu vang, đấy chính là người vừa rời khỏi bữa tiệc Liễu Nghiên Hi.
Liễu Nghiên Hi ánh mắt lạnh lùng, tỉ mỉ đánh giá Lý Tinh Tinh đang nằm trên ghế xe.
– Hừ, không xinh đẹp bằng mình, cả ngày giả bộ thanh cao, để dụ Park Jung Hoon cắn câu, thật đúng là hồ li tinh. Hóa ra còn có quan hệ với Dương Thần, đến cả người đã có vợ cũng quyến rũ. Park Jung Hoon, anh nhìn nhầm người rồi. Ha ha…
Liễu Nghiên Hi nói, cô ta đã sớm nhìn ra quan hệ mờ ám giữa Lý Tinh Tinh và Dương Thần. Điều này khiến cho hận thù trong cô tăng lên ngùn ngụt.
Một gã tóc húi cua to cao có vẻ vừa nhận một cuộc điện thoại, quay đầu, vẻ mặt lạnh băng nói:
– Đại tiểu thư, quán bar đã sắp xếp xong rồi.
– Tốt.
Liễu Nghiên Hi uống cạn li rượu trong tay, liếm môi:
– Kêu người thông báo cho Dương Thần, làm cho đẹp đẽ vào…
– Vâng!
Tên đó lộ ra nụ cười độc ác nham hiểm.
Liễu Nghiên Hi giơ chân, vuốt ve Lí Tinh Tinh đang nằm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp thẳng vào mặt của cô.
Nhưng một lúc lâu sau, Liễu Nghiên Hi nhẫn nhịn:
– Hừ, xem ra vẫn còn có tác dụng, ta sẽ để lại khuôn mặt hồ li tinh của cô thêm một thời gian.
Nói rồi, Liễu Nghiên Hi lấy điện thoại, bấm một số điện thoại.
– Đối phương rất lâu sau mới nhấc máy.
– Chuyện gì…
Từ đầu kia vọng lại giọng bực bội của Park Jung Hoon.
Sự đố kị trên khuôn mặt Liễu Nghiên Hi càng lộ rõ:
– Anh vẫn không muốn nói chuyện với em sao?
– Nói nhanh đi, tôi đang làm việc.
Park Jung Hoon giọng lạnh băng.
– Làm việc, hứ! Anh mà làm việc cái quái gì, chẳng phải là đang tính toán chuyện hôn sự của cô em họ Trinh Tú hay sao?
“Tút!”
Park Jung Hoon không đợi Liễu Nghiên Hi nói hết đã cúp máy.
Liễu Nghiên Hi giận giữ ném thẳng chiếc điện thoại đắt tiền vào cửa xe, khuôn mặt biến sắc, toàn thân run run.
– Được…Anh đã ghét bỏ tôi như vậy, thì tôi sẽ hủy hoại người phụ nữ mà anh coi trọng! Xem anh còn dám yêu thích cô ta mà ghét bỏ tôi hay không…
…
Tại tầng hai căn biệt thự nhà họ Park.
Dương Thần vẻ mặt bất lực nhìn người phụ nữ đang chăm chú cắm đầu vào chiếc laptop.
Lâm Nhược Khê tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, ngồi trên chiếc giường lớn, để lộ ra đôi chân trắng như ngọc, bắt đầu đọc tài liệu qua phần mềm quản lí của công ty.
– Anh nói này…bà xã, giờ đã tới tận Hàn Quốc du lịch rồi, em không phải vẫn định làm việc tới sáng mới đi ngủ chứ?
Dương Thần dè dặt nói.
Lâm Nhược Khê không hề phủ nhận chỉ “ Ừm” một tiếng, cũng không biết có nghe thấy những lời ấy không nữa.
Dương Thần không nhịn được, đây chẳng phải là đang khiêu khích giới hạn của mình hay sao!
Nhân lúc Lâm Nhược Khê không chú ý, Dương Thần chui vào đầu kia của chiếc giường, túm lấy đôi chân trắng nõn của cô.
– Ối! Anh làm gì thế?
Lâm Nhược Khê giật mình, rút chân về.
Nhưng Dương Thần đã nắm chặt rồi, nên cô không thể nhúc nhích được gì.
Vì cô từ nhỏ chưa từng làm việc nặng bao giờ, đi bộ cũng không nhiều lắm, nên đôi chân vô cùng mềm mại, sau khi tắm rửa thì càng trở nên trắng như ngọc.
Dương Thần chộp đôi chân của cô vuốt ve, khiến cho khuôn mặt Lâm Nhược Khê ửng đỏ, toàn thân mềm nhũn.
– Ai bảo em không chịu nghe lời, đã nói đây là cơ hội bù đắp tuần trăng mật cho em mà. Em lại chỉ nghĩ đến công việc, thật làm tổn thương tới lòng tự tôn của người làm chồng như anh quá.
– Anh còn muốn sĩ diện sao, hứ…
Lâm Nhược Khê chu môi.
Dương Thần giả bộ tức giận, vuốt ve lòng bàn chân của Lâm Nhược Khê.
– Ái! Á! Á….á…buồn buồn buồn…Ôi!…Anh đừng…Ha ha…em…em buồn chết mất…
– Ông xã, anh tha cho em đi…Tha đi…Em không xem nữa…Em không xem nữa…Ha ha….
Cô không chịu được sự trêu trọc này, lăn qua lăn lại, rồi lại giơ chân lên giãy dụa, khiến cho chiếc laptop rơi xuống thảm.
Chiếc váy ngủ vốn dĩ khá rộng rãi, nhưng do cô liên tục lăn qua lăn lại, nên chiếc váy quấn vào người, để lộ rõ những đường cong của cơ thể.
Lâm Nhược Khê không hề cố ý, khuôn mặt đỏ hồng, cười đến sắp rớt nước mắt rồi.
Dương Thần nhìn cô, tưởng tượng giống như là mỹ nhân ngư đang bơi lội vậy, ngọn lửa trong lòng bỗng cháy hừng hực, cậu nhỏ cũng bắt đầu có phản ứng.
– Xem em còn dám không nghe lời chồng nữa hay không!
Dương Thần cười nham nhở, thoắt cái đã đè lên thân thể của cô. Một tay cố sức lột bỏ chiếc áo trước ngực, một tay kéo chiếc quần ngủ xuống tới đùi.
Có lẽ do tính cách khá truyền thống, cũng có lẽ là do cách giáo du͙c của gia đình, mà Lâm Nhược Khê vẫn còn mặc bộ đồ ngủ khá là kín đáo.
Nhưng những điều này đối với Dương Thần đã quen nhìn rồi mà nói, thực sự có sức hấp dẫn rất đặc biệt, hơn nữa “ chiếc vỏ” bên ngoài này khiến cho thứ được bao bọc ở bên trong càng trở nên gợi cảm, càng trở nên quý giá.
Sự tiếp xúc nóng hổi, ấm áp, mềm mại, khiến Dương Thần hận không thể hòa làm một với cơ thể mềm mại này.
Hai vợ chồng cũng khá lâu không làm tình trên giường, Dương Thần nắm bắt cơ hội cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Một tay lần vào thung lũng ở giữa, thỏa thích vuốt ve nơi mẫn cảm nhất của vợ, một lát sau Lâm Nhược Khê bắt đầu thở gấp, không chỉ có phần dưới trở nên ẩm ướt, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ như đang bay.
Dương Thần trút bỏ trở ngại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo mềm mại của Lâm Nhược Khê, không ngần ngại muốn đi vào chốn thiên đường mà ngày hắn ngày đêm mong nhớ.
“Tinh tinh tinh!! Tinh tinh tinh!!…”
Chiếc điện thoại ở đầu giường đột nhiên kêu lên.
Mỗi một phòng trong nhà họ Park đều có điện thoại cố định riêng, điều này nhằm giúp cho khách khứa đến nhà cảm thấy tiện lợi.
Dương Thần bực bội, Giờ là lúc nào rồi còn có người tới bán bảo hiểm?
Lồng ngực Lâm Nhược Khê phập phồng, ánh mắt đa tình động lòng người, nhìn Dương Thần trèo qua lấy điện thoại. Giữa hai chân còn treo thêm một vật lớn, cô xấu hổ, chỉ quay mặt đi chỗ khác không nhìn.
Nhưng một làn gió ấm áp lướt qua cơ thể, Lâm Nhược Khê cảm thấy giữa hai chân có gì đó lành lạnh, như đang chọc tức bản thân, liền khép hai chân lại…
Dương Thần nén lửa giận trong lòng, bực bội nhấc điện thoại, chỉ định nói một hai câu rồi cúp máy, nhưng chưa nói được câu nào, giọng nói phát ra từ đầu bên kia khiến hắn lạnh người…
– Là ngài Dương Thần đúng không, cô giáo Vivian đang trong tay chúng tôi. Nếu như ngài không muốn thấy cô ta thành chó mẹ, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn tới đây ngay…
Dương Thần hai tay run run, đợi đối phương nói địa chỉ xong, mới dập điện thoại.
Lúc quay người, thấy Lâm Nhược Khê đang căng thẳng nhắm chặt mắt, cắn chặt môi nằm im, Dương Thần chỉ biết cười khổ.
Lâm Nhược Khê đợi một lát không thấy hắn động tĩnh gì, tò mò mở mắt, kinh ngạc há hốc mồm.
– Anh … Anh sao lại…Sao lại không được?
Không được?
Dương Thần cúi đầu nhìn, chẳng phải sao! Bản thân cũng đã mềm nhũn rồi.
– Đừng nói linh tinh! Người đàn ông của em có thể bất lực sao?
Lâm Nhược Khê mở to mắt, cắn răng tự trách bản thân nghĩ chuyện không đâu!
– Vậy, anh sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Lâm Nhược Khê vờ trấn tĩnh lại hỏi.
Dương Thần cảm thấy cũng không cần phải giấu. Vừa xuống giường mặc quần áo, vừa nói:
– Tinh Tinh bị người ta bắt cóc rồi. Anh phải đi một chuyến xem rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Em nghỉ trước đi, hoặc là đợi anh về. Nhưng anh cũng không chắc là mất bao lâu.
Nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, Lâm Nhược Khê lập tức ngồi dậy:
– Cái gì? Tinh Tinh bị bắt cóc?
– Ừ.
Dương Thần cười nói:
– Anh cũng không chắc có phải thật hay không. Dù sao cũng phải đi một chuyến, em yên tâm, có anh đây thì sao xảy ra chuyện gì được.
– Em đương nhiên yên tâm về anh rồi. Nhưng Tinh Tinh, cô ấy căn bản không thể tự bảo vệ mình!
Lâm Nhược Khê sốt ruột nói.
Dương Thần nghi ngờ nhíu mày:
– Nhược Khê, em thực sự không để bụng anh đi cứu Tinh Tinh ư?
Lâm Nhược Khê giận giữ nói:
– Anh nói linh tinh cái gì vậy! Cho dù em không thích người phụ nữ khác gần gũi anh, nhưng cũng không phải loại người thấy chết không cứu chứ!
Hơn nữa, Tinh Tinh cũng đã vì quan hệ giữa hai chúng ta mà nhẫn nhịn. Anh nghĩ em không nhìn ra ư? Cô ấy lo lắng cho chúng ta, lẽ nào em lại vui mừng khi có người ức hiếρ cô ấy hay sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc