– Em cũng biết đó, anh đâu phải là người kiên nhẫn, nhất là với những thứ mình không có hứng thú.
– Nếu em đã có quen biết thì giúp anh nói với họ một tiếng, công ty giải trí Ngọc Lôi của Trung Hải Hoa Hạ muốn làm một bộ phim, phần hậu kì của phim mong họ ra tay giúp đỡ, tiền nong không thành vấn đề. Và nhớ dặn họ là đừng có lên mặt làm cao với anh….
Nghe Dương Thần nói một thôi một hồi toàn những câu khó hiểu, cả đoàn làm phim cứ đứng ngây ra.
Khẩu khí này, làm như công ty Light & Magic là do nhà anh ta mở ra vậy!?
Lời nói sau đó của Dương Thần càng làm cho họ phải lạnh cả sống lưng.
– Em cứ nói thẳng với họ cho anh. Nói rõ ràng, rành mạch, không cần nhiều lời, không giải thích dài dòng. Lập tức cử một đoàn tới đây kí hợp đồng, tiền khỏi lo, một đồng cũng không thiếu. Còn nếu dám cố tình trì hoãn thì cứ liệu hồn….
– Em cũng biết đấy, trước đây anh đã từng phá hủy tổng bộ của FBI đó. Anh nghĩ cái công ty Light & Magic này không khó phá hủy hơn cái tổng bộ FBI kia đâu.
Đầu bên kia, Christine cứ thế cười khanh khách không ngừng:
– Anh đúng là chẳng thay đổi chút nào cả, có điều thế mới đúng là anh. Được rồi, việc này quá đơn giản. Thực ra để Lucas đi hỏi chính phủ nước Mĩ, dùng tên anh để đăng kí thì không có gì khó khăn. Anh hiện giờ đang ở trong nhà trắng và lầu năm góc, thì cũng chẳng khác gì đám người kia.
Dương Thần nhếch mép, nói:
– Vậy thì tốt rồi. Em gọi điện thông báo trước một tiếng. Anh cúp máy đây, chúc ngủ ngon.
– Moaaaaa….
Christine hôn gió đánh chụt một cái qua điện thoại rồi mới cúp máy.
Dương Thần đút điện thoại vào túi quần, quay sang nháy mắt với Tuệ Lâm, cười nói:
– OK rồi!
Tuệ Lâm lúng ta lúng túng há cái miệng nhỏ xinh ra, khuôn mặt không giấu nổi nét vui mừng:
– Em thiếu chút nữa thì quên mất, Dương đại ca bản lĩnh hơn người thế cơ mà.
Nói xong, Tuệ Lâm e thẹn quấn quấn lọn tóc.
Dư Thạc cười thăm dò, hỏi:
– Tổng giám đốc Dương, là….. tiểu thư Christine phải không?
Dương Thần gật đầu:
– Ngươi thông minh đấy.
Dư Thạc vừa nghe lập tức mặt đỏ bừng lên xấu hổ, lần này đúng là có mắt mà chẳng thấy núi Thái Sơn rồi, làm sao mình lại có thể đãng trí đến nỗi quên mất vị đứng trước mặt đây chính là người đã mời được tiểu thư Christine xinh đẹp tài giỏi đến Hoa Hạ cơ chứ?
Một nhân vật như vậy mà chỉ đơn giản là tổng giám đốc của một công ty thôi sao?
Tất cả đám nhân viên của đoàn làm phim đều xôn xao hết cả lên:
– Đạo diễn, Christine tiểu thư ư? Ai là Christine?
Dư Thạc cười đáp:
– Còn có thể là ai nữa đây? Trên đời mời được công ty Light & Magic này còn có người thứ hai hay sao?
Vậy là tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, điều ngạc nhiên hơn là mặt Dương Thần vẫn không đổi sắc.
Trương Khải Uy cũng không khỏi kinh ngạc, ông có quen biết với một cổ đông của Light & Magic, đồng thời dựa vào danh tiếng một lần được làm khách mời tới Hollywood rồi ra sức lấy lòng mới có được giành được sự yêu thích và mến mộ của người Mỹ.
Thế nhưng với một nữ thần của Thế Giới như Christine, đừng nói là lôi kéo tình cảm, đến cơ hội gặp mặt gần như còn không có.
Người đàn ông đứng trước mặt tướng tá bình thường, lột sạch quần áo ra cũng chẳng khác gì mấy tên đi đánh giày ở bên đường mà chỉ cần gọi một cú đã có thể khiến cho người đẹp Christine ra tay giúp hắn?
– Tôi nhớ ra rồi. Lúc trước công ty quốc tế Ngọc Lôi không phải đã mời Christine làm trưởng ban giám của cuộc thi chọn ra “ngôi sao Ngọc Lôi” hay sao?
– Tôi nghĩ chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác, không nghĩ là còn có giao tình như vậy……
Một đám người lại lần nữa nhìn Dương Thần bằng con mắt tràn đầy ngạc nhiên và thán phục.
Mà Dương Thần lại vẫn bình thản và điềm tĩnh như không. Trong mắt hắn, trở thành “người của công chúng” mà không tỏ ra có gì ghê gớm, thế mới là có khí phách, phong độ, thế mới xứng danh cao thủ.
Thái độ ấy, sự tự tin và cả sự ngông nghênh ấy!
Vốn dĩ vô cùng khó coi, nhưng trong giờ phút này lại khiến cho người ta không khỏi trầm trồ và ngưỡng mộ.
Dương Thần bị mọi ánh mắt nhìn vào lâu như vậy thì cũng hơi gai gai người, liền lên tiếng:
– Bất luận các người tin hay không, mấy ngày nữa Light & Magic nhất định sẽ phái người đến ký hợp đồng, coi như phần hậu kì phim là đã hoàn thành rồi. Các người còn ai muốn bắt Tuệ Lâm diễn cảnh hôn thì lập tức xéo ngay cho ta, ông mày có thể mua ngay một công ty đặc hiệu đệ nhất thế giới thì cũng có thể phá sập một công ty điện ảnh đệ nhất thế giới đấy!
Lời này nếu nói ra khi nãy, có lẽ tất cả mọi người sẽ nghĩ Dương Thần là một kẻ điên, thế nhưng hiện giờ, không ai là dám hoài nghi tính chân thực của nó nữa.
Ai mà to gan tới độ dám chống đối với Dương Thần?
Thiên hậu đẳng cấp Thế Giới như Christine mà người ta còn có thể tùy tiện sai khiến, mình đã là cái quái gì?
Hơn nữa nếu ở lại trong đoàn làm phim, nịnh bợ Dương Thần vài câu biết đâu còn xơ múi được chút gì?
Đoàn làm phim mỗi người trong đầu đều đang có một suy tính riêng cho bản thân, không ai là dám nhắc đến vụ hôn hít kia nữa.
Dư Thạc trong lòng thầm than, đúng là vạn bất đắc dĩ.
Trương Khải Uy cúi đầu, vẻ mặt phút chốc thay đổi, ánh mắt vằn lên một tia ác độc nhưng rồi nhanh chóng áp chế lại được. Khi gã ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã được thay bởi lớp mặt nạ tràn đầy niềm cảm kich và vui sướng.
– Quá tốt rồi, có tổng giám đốc Dương thần thông quảng đại như vậy, việc quay phim của chúng ta nhất định sẽ vô cùng thuận lợi. Tôi thấy Lâm tiểu thư đã không thích cảnh quay ấy, vậy thì cứ theo kế hoạch ban đầu dùng người đóng thế đi, chỉ cần nắm được góc độ thì không thành vấn đề…
Mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, vội hùa theo:
– Khải Uy nói đúng đó, với kinh nghiệm của đạo diễn thì hẳn là không có gì khó khăn.
Lần này không ai dám lên tiếng phản đối nữa, ai nấy đều tôn trọng quyết định không diễn cảnh hôn của Tuệ Lâm.
– Hì.
Dương Thần cười một tiếng làm tất cả mọi người ở hiện trường có thể lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thần nở nụ cười gian tà, liếc mắt sang Trương Khải Uy:
– Tôi phát hiện… anh có tài năng ứng phó hơn người. Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy đó nhá, diễn xuất cũng khá đó.
Lập tức bầu không khí căng thẳng lại bao trùm cả hiện trường, cơ hồ còn nghe thấy cả tiếng nuốt khan sợ hãi.
Tuệ Lâm đưa ánh mắt vẻ khó hiểu sang nhìn Dương Thần, nhưng cô biết Dương Thần trước nay làm gì đều có lí của anh nên cũng không lên tiếng.
– Dương tiên sinh… Ngài hình như có hiểu lầm gì đó về tôi thì phải.
Trương Khải Uy trong lòng có chút căng thẳng nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thản.
– Cút.
Dương Thần hờ hững nhả ra một chữ.
Trương Khải Uy mặt mũi tái xanh, run rẩy nói:
– Dương tiên sinh… Ngài… đây là ý gì…?
Dương Thần mặt không chút cảm xúc:
– Ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Ta bảo là CÚT!… Bộ phim này không cần ngươi phải đóng nữa. Nếu không muốn mất bát cơm thì liệu hồn mà cuốn xéo ngay.
Cả đoàn không ai dám lên tiếng khuyên can. Đạo diễn Dư Thạc bèn đánh liều tiến lên phía trước:
– Tổng giám đốc Dương, làm như vậy không được hay cho lắm. Khải Uy cậu ta dù sao cũng là diễn viên nam chính, vả lại cũng có làm gì sai đâu…
– Đừng tưởng các người mưu tính chuyện gì ta không nhìn ra nhá, muốn mượn cảnh hôn của Tuệ Lâm nhà ta để tăng doanh thu phòng vé cho các người chứ gì? Các người tưởng chỉ có các người là thông minh thôi sao?
– Chúng… Chúng tôi không có ý đó! Dương Tổng anh đừng hiểu lầm người tốt như vậy.
Cả đoàn làm phim nháo nhác, đua nhau giải thích.
Trương Khải Uy cũng lên tiếng:
– Dương tiên sinh, anh có thể mắng tôi diễn không tốt, nhưng không có quyền sỉ nhục nhân cách của tôi như vậy. Trương Khải Uy tôi cũng có đạo đức và tư cách nghề nghiệp chứ! Tôi không thể chịu được sự khiêu khích và châm chọc như vậy. Đây là một sự xúc phạm! Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi sẵn sàng lôi anh và đám Ngọc Lôi các người ra tòa, phải dùng pháp luật để bảo vệ cho danh dự của tôi!
Dương Thần quay sang Tuệ Lâm nói:
– Làm sao đây, Tuệ Lâm, lời của gã này làm anh buồn nôn quá…. Giờ anh muốn lập tức giết chết gã, em thấy sao?
Lời này nói ra trước mắt người khác thì chỉ như nói đùa, nhưng đối với Tuệ Lâm thì đúng là không thể xem thường.
– Không… Không được. Dương đại ca anh không thể giết người ở đây! Ở đây nhiều người, sẽ có ảnh hưởng không tốt với đoàn làm phim. Hơn nữa gã cũng không có làm gì sai. Chuyện này thôi bỏ qua đi.
Tuệ Lâm vội vàng khuyên can.
Tất cả xịu mặt xuống, Tuệ Lâm làm vẻ mặt cầu xin rất nghiêm túc, cho dù Dương Thần có tài giỏi đến độ nào đi chăng nữa thì cũng không thể giết người bừa bãi được, ở đây còn có quốc pháp nữa chứ!
Trương Khải Uy trong mắt hằn lên tia giận dữ, cao giọng nói:
– Dương tiên sinh, nếu anh còn đe dọa tôi, thì những vệ sĩ bên cạnh tôi quyết sẽ không để yên cho anh đâu. Mà tôi cũng cho anh biết, đám bằng hữu của tôi không ít người có chức quyền, họ mà biết tôi phải chịu ấm ức thế này thì sẽ ra tay trượng nghĩa thay tôi đòi lại công bằng đó.
Dương Thần càng nghe càng ngứa tai, hít một hơi thật sâu, nói:
– Xem hắn kìa, một thằng chỉ biết đóng kịch không biết xấu hổ, lại còn coi mình là trời nữa chứ. Ta cũng cho mày biết, cái công ty chịu bỏ tiền ra thuê mày đến đóng chỉ là để kiếm lời thôi, còn trong mắt tao á, mày là một thằng nhãi chỉ biết khoe mông mà thôi.
– Lâm Tuệ nhà chúng ta lần đầu tiên đi diễn. Cho dù diễn xuất bình thường, tướng mạo bình thường đi nữa thì chỉ cần tài ca hát của cô ấy là đã đủ đá đít mày bay xa ba trăm dặm rồi. Mày tưởng mày có vài ba cái bọn fan phiếc mà tài giỏi lắm sao, ghê gớm lắm sao?
– Mẹ kiếp… cái gì mà ra tay trượng nghĩa… ông mày nhịn không được rồi! Ông mày chịu không nổi nữa rồi, cuốn xéo đi thằng khốn!
Mắng sau một hồi, Dương Thần đột nhiên biến mất trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Và khi ai nấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã xuất hiện tại vị trí của Trương Khải Uy.
Một bàn tay hung hăng quất vào Trương Khải Uy không chút thương tình.
“Bụp”
Một cái tát như trời giáng rơi xuống giữa mặt Trương Khải Uy. Đối với Dương Thần thì như vậy đã là nương tình, còn đối với một minh tinh chân yếu tay mềm như Trương Khải Uy thì cái tát ấy giống như là bị ngựa đá cho một phát đau điếng.
– Ai ya!
Hét lên một tiếng thảm thiết, trong lúc Trương Khải Uy còn đang ngơ ngẩn thì đã bị Dương Thần túm lấy đá cho một phát, lăn trọn ba vòng rồi mới dừng lại.
Khuôn mặt bị ăn một cú tát như trời giáng nhất định là đã sưng vù lên như đầu heo, càng kinh dị hơn là mũi miệng đều bị đánh cho toe toét máu.
Mọi người vô cùng kinh hãi trước cảnh tượng như vậy.
Một nữ nhân viên buột miệng kêu lên:
– AAAAAA!!! Đánh người rồi!
Lúc này đám vệ sĩ của Trương Khải Uy mới kịp hoàn hồn, lập tức mặt mũi hằm hằm chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Đám vệ sĩ đã luyện sơ qua Taekwondo, Dương Thần căn bản không thèm bận tâm, hắn thậm chí còn không thèm tránh né mà cầm luôn nắm đấm của bốn tên vệ sĩ, nhanh như cắt quăng bốn tên như quăng mấy bao cát.
– Phập!Bụp!Rắc!
Tiếng xương vỡ vang lên. Mấy tên vệ sĩ bị Dương Thần quăng xuống đau đến nỗi không kêu lên thành tiếng.
Thế rồi tiếng ồn ào bỗng chốc trở thành một bầu không khí lạnh lẽo chết chóc.
Mọi người lập tức đứng ngây ra, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thần rồi theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.
Đây là người ư? Cảnh tượng trước mặt so với phim võ thuật thì còn sống động và mãn nhãn hơn nhiều!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc