– Luyện linh đan có ba cửa ải khó khăn, cửa ải khó khăn thứ nhất là nguyên liệu có thể luyện thành linh đan, cũng chính là số lượng linh đan vô cùng ít, đặc biệt là một số nguyên liệu để luyện linh đan hạng trung trở lên hầu như đã không còn.
Theo tôi được biết, năm mươi năm gần đây, Hồng Mông hay Tiêu gia chúng tôi am hiểu nhất về việc luyện đan cũng vậy, chưa từng chế được ra đan dược thượng hạng, lại càng không thể chế được đan dược cực phẩm, bởi vì không có dược liệu quý giá.
Cho dù là đám dược liệu bình thường, cũng không phải ai cũng kiếm được đủ số lượng, lần trước anh phát hiện được một ít dược liệu đó, đến luyện một lò đan dược cấp thấp cũng không được.
Dương Thần gật đầu nói:
– Tôi có nghe rồi, cùng lắm Hoa Hạ không có dược liệu, ở nước ngoài có khả năng sẽ có, dù sao ở nước ngoài cũng không có mấy tu sĩ luyện đan dược.
– Nước ngoài?
Tiêu Chỉ Tình suy tư nói:
– Cũng có thể, tôi chưa nghe nói qua có ai tìm dược liệu ở nước ngoài, hình như là có liên quan đến “hiệp ước các vị thần” của phương Tây, trong thế giới thẩn ảo có rất nhiều truyền thuyết, có người nói là e ngại chư thần ở phương Tây, có người lại nói là tuân thủ lời hứa năm đó, không xâm phạm lẫn nhau… tôi cũng không biết nên tin ai nữa.
Dương Thần cũng không nói những vấn đề này nữa, tiếp tục nói:
– Tôi sẽ cho người đến những nơi có khả năng tìm được linh dược, em nói xem, những chỗ như thế nào thì có khả năng tìm được?
– Cũng tốt, anh có thể cho người điều tra, nơi nào ít người lai vãng, nhưng cũng không quá hoang vắng, tốt nhất là nơi nào có nền văn minh cổ đại, bởi vì những nơi đó có một linh tính nhất định nào đó.
Dương Thần ghi nhớ, hỏi tiếp:
– Cửa ải khó khăn thứ hai thì sao?
– Cái này sẽ phiền đây.
Tiêu Chỉ Tình thở dài nói:
– Luyện đan cần một cái lò luyện vô cùng tốt, không phải vật tầm thường, phải có thể chịu được lửa luyện “tam muội chân hỏa”, những lò luyện như vậy thường dùng nhiều ở thời cổ đại, dùng kim loại đặc biệt làm thành, ví dụ như sắt lạnh Bắc Minh, sắt đen vùng địa cực, vàng Thái Ất Tinh…
Mấy vật này, phần lớn dùng để luyện chế pháp bảo, nhưng một cái pháp bảo cần mấy lượng kim loại hiếm? Trong khi một cái lò luyện, tất cả đều làm bằng những kim loại quý giá này.
Theo tôi biết, lò luyện mà Hồng Mông có thể luyện đan dược đều là từ cổ xưa truyền lại, không có hơn năm cái, mà ba cái của gia tộc ẩn thế, đã có hai cái của Tiêu gia chúng tôi, Lạc gia và Ninh gia chỉ có một cái, những cái khác dù có thì cũng đã cũ hỏng rồi…
Nói đến đây chắc anh cũng đã biết cửa khó thứ ba, chính là “tam muội chân hỏa”.
Đây chính là Thiên Hỏa trong kiếp thứ hai của Tam Dương Chân hỏa kiếp, trong thời gian luyện đan thông thường cần loại lửa này, nguyên liệu cần thiết vô cùng phức tạp, có thể nói, luyện đan loại trung hạ đẳng, nguyên liệu còn không quý giá bằng nguyên liệu tạo ra lửa này.
Thấy Dương Thần trầm mặc, Tiêu Chỉ Tình cười nói:
– Giờ anh đã biết vì sao tôi không muốn anh nghĩ những việc này chưa, đây cũng không phải việc mình anh làm được.
Dương Thần cũng cười nói:
– Tôi đang suy nghĩ, “tam muội chân hỏa” không thành vấn đề, nhưng cái lò luyện đan đó nên tìm ở đâu đây?
Tiêu Chỉ Tình buồn bực nói:
– Vì sao? Sao anh lại nghĩ thế?
Dương Thần đành phải đem chuyện hắn chỉ còn cách “tam muội chân hỏa” một bước nữa nói ra đơn giản, nhưng cũng khiến Tiêu Chỉ Tình ngạc nhiên vô cùng, bộ dạng ngây ngốc đáng yêu.
– Rốt cuộc anh tu luyện công pháp gì vậy, thật là quá nghịch thiên rồi, chưa từng nghe qua bao giờ… Nhưng nếu quả thật như vậy, nếu anh có thể làm được, tôi nghĩ tìm lò luyện sẽ không khó bằng tạo ra “tam muội chân hỏa” đâu.
Dương Thần lại hỏi ngược lại:
– Sao em lại không nhắc đến pháp môn luyện đan? Lẽ nào đó không phải một cửa ải khó khăn sao?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu cười:
– Pháp môn luyện đan kỳ thực cũng không khác nhau gì nhiều. Ở Tiêu gia tôi đã thấy vài loại, đối với việc luyện đan, Tiêu gia cũng có nhiều kinh nghiệm, then chốt là phải nắm giữ được độ nóng của lò luyện, nhưng nếu chính anh có thể khống chế thiên hỏa thì lúc luyện đan đã đỡ đi nhiều rồi.
Dương Thần cuối cùng cũng nghe được một tin tốt, lại nói:
– Đợi tôi chọn xong những nơi tốt tìm dược liệu, sẽ vừa tu hành, vừa tìm kiếm, đến lúc đó em đi cùng tôi đi, tôi cũng không nhận biết được những dược liệu nào có thể dùng được.
– Tôi? Đi cùng?
Tiêu Chỉ Tình có chút kinh ngạc.
– Đúng, làm phiền em rồi, nhưng cũng không có cách khác, dù sao tôi cũng không hiểu gì, tôi nghĩ dược liệu không phải tùy tiện vài câu là có thể nói rõ được.
Dương Thần cười khổ nói:
– Nhưng em có thể yên tâm, đi cùng tôi, tôi rất biết cách sinh tồn, không có gì nguy hiểm cả, cũng sẽ không để em khổ sở gì trong quá trình tìm kiếm đâu.
Tiêu Chỉ Tình khoát tay vội nói:
– Tôi… tôi không phải sợ cái này, tôi chỉ là không ngờ anh lại đồng ý cho tôi theo…
Nói đến đây, Tiêu Chỉ Tình không khỏi đỏ mặt lên, cúi đầu.
Dương Thần cũng thấy có chút ngại ngùng, chuyện này đã nói rõ với Lâm Nhược Khê rồi, có lẽ cô ấy cũng khó chấp nhận, dù sao cũng là cùng Tiêu Chỉ Tình chỉ có hai người đi ra ngoài nhiều ngày.
Thế nhưng không có Tiêu Chỉ Tình, chắc chắn không thể tìm được đủ dược liệu, cũng chỉ có thể kien trì mà giải thích.
Buổi chiều hôm đó, Dương Thần thông báo cho Solon, bắt toàn bộ nhân viên trên thế giới tìm những nơi phù hợp điều kiện như Tiêu Chỉ Tình nói.
Dù sao cũng là những nơi ít người đến, tốt nhất nên là nơi có nền văn minh cổ đại, vạn năm chưa bị phá hoại gì nhiều, những điều kiện này gộp lại, nếu không lục soát từng địa phương, chắc chắn khó có thể phân loại rõ ràng.
Trong thời gian này, Dương Thần cũng có việc khác để làm.
Theo chốt nhất là phải ngộ ra cảnh giới của “tam muội chân hỏa”, sau đó là dạy cho những người phụ nữ của mình tu hành, còn về việc trong quá trình tu luyện, nhìn gương mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại của các cô, có nhịn được hay không… lại là chuyện khác.
Khiến Dương Thần nản lòng nhất là, ngoại trừ Sắc Vi và Thái Ngưng tiến độ khả quan ra, Lâm Nhược Khê và những người còn lại, Mạc Thiện Ny, Thái Nghiên, Lưu Minh Ngọc, An Tâm, Đường Uyển… đều là sau khi đạt đến đỉnh cao Hậu Thiên, khó có thể tiến xa hơn được nữa.
Nói vậy nhưng tốc độ này trong mắt người bình thường đã là quá nhanh rồi… những người phụ nữ này vốn không có căn cơ gì, chỉ trong mấy tháng đã đạt được đến đỉnh cao mà người luyện võ thông thường cả đời mới đạt được.
Nhưng trong mắt Dương Thần, đây vẫn là chưa đủ!
Thật ra, các cô gái này vì đột nhiên có được năng lực mới, nên cảm thấy cực kỳ hứng khởi, những việc như nhảy cao vài thước, tùy tiện chạy mấy trăm mét trong mười giây, một quyền đánh ra mạnh tựa ngàn cân… đều là những việc trước giờ không dám tưởng tượng.
Đương nhiên, chỉ có nội lực không chưa đủ, Dương Thần còn phải phái các đội viện chuyên môn phụ trách bảo vệ các cô truyền lại cho họ những tuyệt kỹ hiệu quả nhanh chóng trong chiến đấu, cho dù đối phó với một tu sĩ không có cửa thắng, nhưng một người bình thường không thể làm tổn thương các cô được.
Lâm Nhược Khê nghĩ chính mình sau khi có được tố chất và nội lực cực đỉnh của Hậu Thiên, hữu dụng nhất vẫn là không còn lo bị khinh dịch của Lam Lam làm mình ngã gục.
Trước đây Lâm Nhược Khê còn tăng ca sau khi hết giờ làm, buổi tối làm việc đến khuya, nhưng sau khi có Lam Lam, làm việc xong lại vội vàng đưa con gái đi chơi, đi dạo phố, còn nỗ lực học nấu ăn, để cho Lam Lam có thể ăn uống ngon lành.
Buổi tối lúc đi ngủ, cũng là cùng Lam Lam chung một chăn, Dương Thần tội nghiệp chui về phòng ngủ của mình, tâm tình có thể nói là “cực kỳ bi thảm”.
Cũng may ban ngày nhờ lý do “dạy luyện công”, Dương Thần cũng được qua lại không ít chỗ những người phụ nữ khác, Lâm Nhược Khê trong lòng không vui, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở, để kệ Dương Thần.
Về phần công ty giải trí Ngọc Lôi, Dương Thần tuy là giám đốc, nhưng những công tác thường ngày đều đã giao cho Bát Nhã xử lý.
Bát Nhã dường như cũng thích công việc mới này, cùng với một vài công ty khác kết tình hữu nghị, trong lòng nữ Ninja máu lạnh, kỳ thực lại hướng tới những sinh hoạt bình thường của con người như vậy.
Đương nhiên, lúc rảnh rỗi Dương Thần cũng tham gia một ít quyết sách, đặc biệt là công việc về Tuệ Lâm, Dương Thần vẫn tự mình hỏi thăm.
Tuệ Lâm và đạo diễn Dư Thạc hợp tác điện ảnh đã đặt tên bộ phim mới là “Kiếm Tiên”, tên rất chất phác như dễ nhớ, mục tiêu là tạo ra một bộ phim lớn ở Hoa Hạ, tấn công Hollywood, tung ra toàn cầu.
Ngọc Lôi làm công tác đầu tư, tất nhiên phải bỏ vốn gốc, tiền quay phim và chế tác lên đến 10 tỷ!
Tất nhiên, nhờ chiêu bài của Tuệ Lâm và Dư Thạc, dù có không đạt mục tiêu cũng sẽ không đến mức bị lỗ vốn, nhưng cũng phải để cho giới bên ngoài cảm nhận được sự quyết đoán của Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê đối với lần đầu tư này cũng có vẻ khá tùy ý, là để cho em gái mình dùng tiền, hơn nữa 10 tỷ này với cô mà nói cũng không nhiều lắm, bỏ ra thì bỏ ra thôi.
Cứ như vậy, đã đến hạ tuần tháng chín.
Trinh Tú ở Hàn Quốc gọi điện thoại video về, cô bé sau khi trở về tập đoàn Tinh Nguyệt, nhận ông ngoại xong, khiến ông khỏe hơn rất nhiều, tinh thần cũng tỉnh táo hơn.
Trong điện thoại, Trinh Tú có vẻ cũng không tệ, cũng khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Bộ phim của Tuệ Lâm cũng đã bấm máy được mấy tuần rồi, Lâm Nhược Khê lo lắng không biết Tuệ Lâm có quen với cách làm việc ở trường phim không, việc quay phim có thuận lợi không, nhưng bản thân là tổng giám đốc, lại phải về nhà chăm sóc Lam Lam, thực sự không thể phân thân được, liền bảo Dương Thần bỏ thời gian đi xem tình hình.
Dương Thần cùn chưa nhận được báo cáo điều tra của Solon, ở Trung Hải cũng có chút nhàn nhã, vì vậy theo lời Lâm Nhược Khê, sáng sáng đi đến chỗ quay phim gần Trung Hải, hỏi thăm tình hình quay phim của Tuệ Lâm.
Sáng sớm trước lúc đi, Lâm Nhược Khê còn không quên nói:
– Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, hôm qua em mới học được món mới, ngô hầm sườn.
Dương Thần bĩu môi nói:
– Đó không phải đều là làm cho Lam Lam ăn sao, anh ở ngoài ăn mỳ sợi cũng được.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
– Lại còn ghen với trẻ con, chẳng trách đến giờ Lam Lam vẫn không chịu gọi anh là bố.
Dương Thần nhát thời bị đả kich, ôm lấy ngực, bực bội quay người ra cửa.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc