Dường như… những lời mình nói với cô ấy giống như nước chảy mây trôi, không đọng lại chút gì hết!
Trong lòng Dương Thần lo lắng, đây rõ ràng là một biểu hiện không bình thường, mới có mấy ngày không gặp, sao lại có thể cảm thấy thay đổi nhiều như vậy được?
Nhìn kỹ lại, lập tức thấy sâu trong mắt Sắc Vi, có vài phần trống rỗng khác với bình thường…
Giống như, trông đầu cô, đột nhiên xuất hiện một khoảng không.
– Sắc Vi bảo bối, em sao vậy?
Dương Thần tiến lên phía trước nắm lấy hai tay của cô, khẽ hỏi.
Sắc Vi có chút thờ ơ, thản nhiên nói:
– Anh đến rồi.
Giống như hỏi, lại giống như là đang thuật lại.
Dương Thần không khỏi cảm thấy căng thẳng lo lắng, chuyện này còn khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn là bị thương…
– Sao em lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, em còn nhớ anh chứ?
Sắc Vi lắc đầu
– Em nhận ra, Anh là Dương Thần.
Trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Dương Thần trong lòng run rẩy, lập tức quay đầu lại, nhìn chắm vào Yên Vũ đang cách đó không xa.
– Đáng chết…ngươi đã làm gì cô ấy! ?
Yên Vũ vừa cẩn thận đề phòng, vừa nói:
-Cái này không liên quan gì đến tôi, cô gái này thiên tư tuyệt luân, là kỳ tài trăm năm khó gặp, ngộ tính cực tốt, đến Yên Vũ Am tu hành, tôi cũng chỉ có ý tôt, nhận cô ấy làm đệ tử chân truyền.
– Ngươi luôn miệng nói là người đàn ông của cô ấy, vì sao để cho cô ấy đến chỗ ta tu hành mấy ngày, đến bây giờ mới đến tìm?
– Hiện giờ cô đã vứt bỏ được tình yêu, chuyên tâm tu hành, bái ta làm thầy, đối với việc tu hành chỉ có lợi không hề có hại!
Dương Thần cả kinh
– Vứt bỏ tình yêu…không thể! Tình cảm nam nữ, làm sao nói bỏ là bỏ được.
Yên Vũ hừ lạnh nói:
– Có chuyện gì mà không thể xảy ra? Đàn ông các người không có ai tốt lành cả! Ngươi nói cô ấy là người phụ nữ của ngươi, không phải bởi vì bây giờ cô ấy còn trẻ dung mạo đẹp đẽ.
– Nếu cô ấy lớn tuổi rồi, tóc hoa râm, trán đầy nếp nhăn, ngươi còn yêu cô ấy nữa không?
– Cái gọi là tình yêu nam nữ, chẳng qua giống như gió thổi, chỉ có con đường tu hành, mới là con đường cô ấy nên theo đuổi.
– Nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho cô ấy, thì không nên đến đây quấy rối, thân thể nguyên âm của cô ấy, chỉ sợ trước kia cũng là do ngươi phá, nếu bây giờ cô ấy còn là trinh nữ, tu hành còn có thể nhanh hơn ba thành, ngươi đã từng hại cô ấy, chẳng lẽ bây giờ còn muốn trì hoãn con đường tu hành của cô ta sao?
– Cút mẹ ngươi đi!
Dương Thần tức giận, đằng đằng sát khí nói:
– Biến người phụ nữ của ta biến thành con rối còn chưa nói, còn ở đây nói này nọ! ? dựa vào tu vi của ngươi, cô ấy của cần ngươi phải dạy sao!?
– Mụ đàn bà thối nhà ngươi không có gã đàn ông nào thèm, bị đá còn không dám thừa nhận, đi lừa người, gì mà nhìn thấu tình ái thế gian, ông đây ghét nhất cái loại không có gan đối mặt, còn tự cho mình đức ở đỉnh cao đạo đức!
– Ngươi…Ngươi…Ngươi nói cái gì! ?
Dương Thần tất nhiên không sợ Yên Vũ, lúc này vô cùng áy náy nhìn Sắc Vi trước mặt có chút ngây dại, vô cùng đau đớn, dịu dàng nói:
– Sắc Vi bảo bối, chờ ta làm thịt mụ ni cô này, nhất định sẽ chữa được cho em.
Nói xong, Dương Thần xuất ra một cỗ thiên địa chi lực đem Săc Vi đến khoảng đất trống phía xa.
Tất cả mọi việc diễn ra, Sắc Vi giống như mù mịt, cũng không trả lời bất cứ cái gì.
Dương Thần càng đau lòng, cắn răng, vẻ mặt âm trầm quay người lại, đối diện với Yên Vũ, đã không còn chút gì muốn che dấu.
Yên Vũ cũng cảm thẩy một loại cảm giác áp bách khổng lồ, ép cho bà ta không thở nổi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Độ kiếp ky của Cửu thiên thần lôi kiếp, so với tam dương chân hỏa sơ kỳ, cao thấp lập tức phân biệt rõ ràng!
Dương Thần thần sắc bất động bước về phía trước một bước, toàn bộ thiên địa chi lực của đỉnh núi, giống như những đạo sóng lớn, ầm ầm kéo đến.
Bên trong những đợt sóng này, Nam Minh Ly Hỏa tái hiện, nhưng lần này, trực tiếp biến thành một biển lửa lớn.
Bị vô số hỏa xà bao vây, Yên Vũ trực tiếp bị bao bọc bên trong, không còn đường lui!
Dương Thần nhìn chằm chằm Yên Vũ, cho dù Yên Vũ muốn né tránh, tốc độ của Dương Thần cũng nhanh hơn, căn bản sẽ không có bất cứ cơ hội chạy thoát nào!
Yên Vũ hoảng sợ nhìn bốn phía, bà không nghĩ rằng Dương Thần còn bảo lưu nhiều thực lực như vậy, uy áp trong nháy mắt tràn tới, làm cho ngay cả tâm lý muốn chống cự cũng không kịp nghĩ!
Vừa rồi còn phẫn nộ, giờ toàn bộ biến thành sự sợ hãi!
– Nếu như ngươi làm cho cô ấy khôi phục được như lúc đầu, ta sẽ cho ngươi toàn thây, nếu không, cho ngươi lập tức thành tro bụi! Dương Thần lạnh lẽo nói.
Yên Vũ run rẩy, quát mạnh,
– Có giỏi cứ đến, bần niquyết không cúi đầu trước loại tà ma như ngươi.
– Tà ma? Hừ hừ.
Dương Thần cười nhạo
– Ngươi thật sự rất biết chụp mũ cho người khác.
Dứt lời, Dương Thần cũng không định kéo dài thêm thời gian, Sắc Vi bị biến thành như thế này, đa phần là do tâm pháp nào đấy hoặc là do dược vật khống chế, hắn không tin dựa vào Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh lại không thể trị khỏi.
Mụ ni cô này quả thực rất đáng ghét, muốn nhận Sắc Vi làm đồ đệ, lại dùng thủ đoạn đê tiện này, phải thiêu đốt ba hồn bảy vía của mụ mới được
Theo ý của Dương Thần, toàn bộ Ly Hỏa ở trên đỉnh núi, bắt đầu chuyển động, hỏa xà bên trong bắt đầu cắn nuốt, hình thành một cơn lốc xoáy bằng hỏa diễm!
Sức nóng mãnh liệt, tuy không đụng vào bất cứ vật nào trên núi, nhưng lại làm cho toàn bộ thực vật trên núi tan thành tro bụi, nham thạch cũng bắt đầu vỡ tan!
Trong ánh mắt sợ hãi của Yên Vũ, cơn lốc xoáy chứa đầy chân khí quỷ dị này, trong chớp mắt đã hướng về phía mình lao tới, giống như ác ma trong không trung, đang giơ nang múa vuốt, muốn cắn nuốt mình.
Trong mắt Dương Thần, mụ ni cô này đã không khác gì người chết.
Nhưng đúng lúc này, trên tay của Yên Vũ, bỗng hiện lên một đạo lưu quang!
Sau khi đạo lưu quang này hiện lên, Dương Thần ngẩn ra, cũng không nghĩ tới, Yên Vũ còn lưu lại chút thủ đoạn, vừa rồi rõ ràng còn giống như sắp chống đỡ không được.
Theo bản năng Dương Thần chửi thề bằng tiếng Anh, Dương Thần cũng chỉ có thể đoán, mụ ni cô dùng pháp bảo nào trốn thoát.
Thần thức Dương Thần khuếch tán trong phạm vi hơn mười dặm, cũng không tìm được tung tích của mụ, chỉ đành từ bỏ.
Thực ra Dương Thần đoán cũng không sai, Yên Vũ thực ra chỉ là dùng một tấm Độn Địa phù thuộc tính thổ, chỉ là thần phù này vốn là do thượng cổ tu sĩ truyền lại, rất là quý hiếm, nếu không phải do ả có bối cảnh đặc thù, vừa hay có tấm phù này, thì đã khó trốn được kiếp nạn này rồi.
Dương Thần triệt hồi biển lửa trên núi, toàn bộ Yên Vũ Am đã bị thiêu rụi mất bảy phần, những nữ đệ tử được Yên Vũ thu nhận, đa phần đã chạy xuống núi, cho nên cũng không có ai bị thương.
Nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Sắc Vi, Dương Thần nắm lấy một cánh tay Sắc Vi, nhing thấy biểu tình ngơ ngác của cô, Dương Thần tự trách mình.
– Sắc Vi bảo bối, để anh xem, mụ ni cô đấy dùng thủ đoạn gì với em.
Dương Thần vừa nói xong, bắt đầu vận khời thần thức thăm dò tình trạng trong cơ thể Sắc Vi, còn về bản thân Sắc Vi, có chút mơ màng nhìn Dương Thần.
– Dương Thần, em rất khỏe, Sư Phụ của em đâu?
– Mụ ta không phải sư phụ của em.
Dương Thần khàn khàn nói.
Sắc Vi gãi gãi đầu, có chút buồn bực.
Dương Thần chuyên tâm xem kỹ từng kinh mạch của Sắc Vi, vừa rồi cũng không chú ý, bây giờ cẩn thận kiểm tra, Dương Thần không khỏi giật mình bật dậy.
– Cái này…Sắc Vi bảo bối, tu vi nội công của em sao đột nhiên tăng nhanh như vậy! ?
Khó trách Dương Thần phải ngạc nhiên như vậy, bởi vì chỉ có mấy ngày không gặp, chân khí trong đan điền của Sắc Vi, không ngờ đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên
Chân khí thâm hậu như vậy, giống như cô đã luyện nội công hai mươi mấy năm.
– Nội công?
Sắc Vi có chút mê hoặc
– Không biết, ngày nào em cũng luyện công mà.
Dương Thần hít một ngụm lãnh khí.
Cho dù pháp môn mà Sắc Vi tu luyện là do mình tập trung đạo pháp trăm nhà mà sáng tạo ra, nhưng cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn tu vi nội công lại tiến bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn trong tình trạng không có sự hỗ trợ của đan dược!
Chỉ có khả năng duy nhất—–chính là đề thăng” Cảnh giới”
Lần trước, Sắc Vi nói hình như lĩnh ngộ được cái gì, nhưng không thể trong nhất thời hiểu rõ được, chẳng lẽ chỉ dựa vào dấu vết nhỏ lúc đó, tạo thành thành quả hôm nay!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc