Nhưng người trong cuộc là Dương Thần lúc đầu cũng không thèm để ý, nhưng khi nghe đến đoạn sau, trong mắt lại khó nén một tia nhìn khác thường.
Đợi Nhạc Vĩ Binh nói xong, ánh mắt Dương Thần có chút sững sờ.
Dù thế nào thì Dương Thần cũng không ngờ tới, Nhạc Vĩ Binh lại nói cho mình thông tin như thế, quả thực giống như là một quả bom tấn đang nổ tung trong chính nội tâm của hắn.
Dương Thần đủ tự tin hắn có khả năng đoán được chuyện này là giả hay thật, Nhạc Vĩ Binh có thể kể một cách trôi chảy và đầy tự tin mà nói cho hắn cái “Nguyên nhân” này, không còn nghi ngờ gì nữa, Dương Thần cảm thấy chuyện này có tám chín phần là sự thật.
– Chuyện ông nói ra…Lão già có biết hay không.
Dương Thần trầm giọng nói.
– Lão già?
Nhạc Vĩ Binh nghĩ một hồi:
– Là Dương lão Nguyên soái, ha ha, chắc ông ta không biết, nếu không thì ai cũng thể không chịu được chuyện này.
Dương Thần im lặng một hồi, không biết là đang nghĩ gì.
– Dương thiếu gia, anh thử nghĩ mà cho Nhạc gia chúng tôi một sơ hội, đây chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng gây tổn thất gì cho anh và Dương gia của anh, bố tôi và tôi vì Dương gia mà phải rời bỏ Yến Kinh, giữ bí mật này trong suốt mấy chục năm, lẽ nào không nên có chút khen thưởng gì?
– Ông muốn uy hiếρ tôi?
Dương Thần bình tâm lại, nheo mắt hỏi.
– Sao có thể gọi là uy hiếρ?
Nhạc Vĩ Binh cười ôn hòa nói:
– Đây chỉ gọi là có chút trao đổi, đối với cả hai bên đều là một lựa chọn tốt.
– Ông thật sự cho rằng, chỉ vì chuyện này mà Dương gia sẽ bị dìm xuống đáy?
– Đương nhiên là không phải thế, nhưng vết ô uế này mà bị tiết lộ ra, Dương gia tất nhiên là không đủ tư cách để nắm lực lượng binh quyền lớn như thế, vị trí tứ đại gia tộc cũng sẽ bị thay đổi.
Nhạc Vĩ Binh nheo mắt cười nói.
Dương Thần lấy lại tinh thần, sau khi nghĩ kĩ sự việc trong đầu, mặt không có chút cảm xúc nói:
– Ông nói ra một cách tự tin như vậy, không sợ sẽ mất mạng?
Nhạc Vĩ Binh ha ha cười:
– Dương thiếu gia, anh muốn giết người diệt khẩu? Không có tác dụng gì đâu, tôi đã dám nói ra như vậy, tất nhiên là đã có sự chuẩn bị.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, bất kể là tin tức gì, chỉ cần dựa vào bằng chứng phát tán trên mạng thì không cần đến mấy giây thông tin sẽ được lan truyền đến trước mắt hàng ngàn vạn người.
Tôi đã lệnh cho tâm phúc của tôi, nếu như tôi có chuyện ngoài ý muốn, thì lập tức cho phát tán đống dữ liệu đó ra ngoài.
Cứ cho là Dương gia tai mắt đầy thiên hạ, thì cũng chỉ có thể hạn chế trong truyền thông inte trên đất nước Hoa Hạ, nhưng cái tôi chuẩn bị là mạng lưới inte toàn cầu.
Dương thiếu gia, nếu như Dương gia làm mất thể diện của Hoa Hạ, vậy thì anh nói, dân chúng sẽ còn cho quốc gia lựa chọn con cháu trong Dương gia nắm quyền chỉ huy quân đội không?
Trong mắt Dương Thần lộ ra một nụ cười hiển nhiên, điệu cười cổ quái này khiến cho Nhạc Vĩ Binh trong lòng không khỏi suy nghĩ lão ta đã nói sai điểm nào, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh.
– Ông thật sự cho rằng, tôi sẽ để ý đến những lời ông nói?
– Ý gì?
Nhạc Vĩ Binh có chút nghi hoặc.
Dương Thần thản nhiên nói:
– Dương gia có nắm binh quyền hay không, thì có liên quan gì đến tôi? Dương gia mất mặt thì có can hệ gì đến tôi chứ?
Nhạc Vĩ Binh cố gắng cười nói:
– Dương thiếu gia, anh đừng khoa trương thanh thế như vậy, tôi nghĩ chắc anh cũng rõ, nếu như vậy thì tổn thất của Dương gia sẽ lớn đến nhường nào, với tư cách là người kế thừa Dương gia, anh chắc không nên làm những chuyện bất lợi cho chính mình chứ?
– Có phải là khoa trương thanh thế hay không, ngày mai ông sẽ biết rõ, tôi cho ông thời gian một ngày cuốn gói bỏ chạy, nếu như ngày mai ông vẫn còn là hiệu trưởng của trường đại học này, và tên nhãi ranh con trai ông vẫn còn ở lại mà quấy rầy Trinh Tú nhà chúng tôi, vậy thì tôi đảm bảo, ông và con trai ông ngay cả chết như thế nào cũng không biết được đâu.
Dương Thần nói một cách hững hờ, không thèm quay đầu lại bỏ đi.
Nhạc Vĩ Binh nhìn theo cái bóng của Dương Thần, nắm đấm hai tay siết chặt, nghiến răng, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm.
Điều ông ta không ngờ tới, giây phút Dương Thần bỏ đi, trong mắt ông ta lại có sự băn khoan do dự.
Thực tế, tuy rằng Dương Thần nói không để ý, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng, xét cho cùng cái bí mật kinh thiên động địa ấy không chỉ can dự đến một mình hắn, mà còn can dự đến những người mà hắn quan tâm.
Nếu như không phải như vậy, chỉ dựa vào lão già đó mà dám uy hiếρ hắn, thì Dương Thần đã có dự định thừa lúc không có người giết hắn luôn là xong chuyện.
Nhưng bây giờ, Dương Thần bắt buộc phải lựa chọn một cách cẩn trọng.
Trinh Tú nhìn thấy Dương Thần quay lại, giống như là không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi:
– Anh Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thần liếc mắt nhìn tên Nhạc Tử Bằng mặt mày xét nét không dám đến gần kia, cũng không thèm đi để ý đến thằng nhãi, cười với Trinh Tú nói:
– Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, ngày mai trường bọn em đổi hiệu trưởng.
Phương Trung Bình đứng bên cạnh cười nhăn nhó nói:
– Anh đúng là chuyện gì cũng làm ra được, ai da…Tôi biết là anh sẽ chẳng nghe gì cả, nhưng lần này tôi làm sao có thể nhìn mặt bạn chiến đấu cũ đây.
Dương Thần thản nhiên nói:
– Tốt nhất là ông đừng để lão ta làm những chuyện ngốc nghếch, ông biết cách thức làm việc của tôi rồi đấy.
Lúc này giữa đôi lông mày của Phương Trung Bình có chút kinh ngạc, nuốt nước bọt một cách khó khăn, không dám nhiều lời nữa.
Dương Thần quay đi nhẹ nhàng nói với Trinh Tú:
– Đi, dẫn anh đi thăm quan trường em một vòng, chỗ em học hay nhà ăn gì đó.
– Sao lại còn cần tham quan cả nhà ăn?
– Đương nhiên, nếu không thì anh làm sao biết thức ăn trường em có ngon hay không?
Trinh Tú cong môi:
– Lại coi người ta là trẻ con.
– Đừng lảm nhảm, đi nhanh.
Dương Thần giơ tay xoa đầu Trinh Tú.
– Đừng sờ đầu em, người ta đang nhìn kìa.
Trinh Tú hoảng hốt tránh đi, nhìn vào đám học sinh đang đi một hai một trên sân:
– Các bạn học của em đang học quân sự rồi, như vậy không tiện cho lắm.
– Đợi anh nói với thầy giám thị bọn em một tiếng, chắc ông ta cũng không dám làm gì.
Dương Thần thản nhiên nói.
Trinh Tú trợn mắt một cách đáng yêu, biết rằng với tính cách của Dương Thần sẽ không bao giờ cho cô bé chịu thiệt, cho nên cũng vui vẻ đi cùng Dương Thần mà gật đầu.
Tuy rằng trước đây Dương Thần đến đại học Trung Hải mấy lần, nhưng trường học to như vậy chỉ đi được có một góc, thực sự đi dạo để xem học sinh bình thường lên lớp học thì rất ít.
Đi cùng Trinh Tú dạo trong trường học, nhìn thấy các sinh viên lưng đeo ba lô, tay cầm sách, Dương Thần không khỏi nghĩ đến những ngày tháng học hành bình thường trước đây.
Chỉ là, đời này của hắn coi như vô vọng.
Ngẫu nhiên, đi qua hai người lại có từng đôi từng đôi các cặp tình nhân, không ít người đi qua đều có ý nhìn Dương Thần và Trinh Tú.
Hiển nhiên, có không ít người coi hai người là một cặp.
Điều này khiến cho Trinh Tú không khỏi có chút suy nghĩ, cúi đầu và trở nên lặng lẽ.
– Từ Trinh Tú, sao em lại ngẩn người ra thế.
Dương Thần không nhịn nổi cười nói.
Trinh Tú cắn môi:
– Anh Dương, anh nói…sau này em có bạn trai không…Ý em là, em cũng đã học đại học rồi, có rất nhiều bạn đã bắt đầu yêu đương, sau này lập gia đình gì đó.
Dương Thần sắc mặt cứng đơ, khoan thai cười nói:
– Em nói gì thế, đương nhiên là có bạn trai rồi, chẳng phải em lúc nào cũng nói mình không còn là trẻ con nữa sao.
Trinh Tú ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Dương Thần:
– Nếu như em có bạn trai, anh Dương có vui không?
Dương Thần trong lòng cảm thấy kì lạ, có một chút khúc mắc, nhưng vẫn gật đầu:
– Đương nhiên, nếu như người đó tốt với em, và cũng là một chàng trai tốt.
Có một số chuyện, cứ coi là lúc nào cũng hiểu, nhưng cũng không nên biểu hiện ra, Dương Thần biết hắn có chút tàn nhẫn, nhưng đây cũng là một loại trách nhiệm đối với phụ nữ.
– Ờ …
Trinh Tú có chút thất vọng quay đầu đi, không hỏi gì thêm nữa.
Kế tiếp, hai người bước chậm rãi trở về sân trường, và dường như là mất đi hứng thú để nói chuyện.
Khi Dương Thần đưa Trinh Tú trở về lớp quân sự, tất nhiên là đám học sinh đều ánh mắt có chút kính sợ và hiếu kì nhìn hắn, nhưng Dương Thần cũng không để ý.
Tạm biệt Trinh Tú xong, Dương Thần cũng không chần chừ, định trở về nhà ăn cơm trưa, lập tức đi đến chỗ của Tiêu Chỉ Tình.
Địa điểm cụ thể và phương thức liên lạc Dương Thần sớm đã nắm rõ, dẫu sao cũng cho Mạc Lâm phái người bí mật bảo vệ.
Dương Thần cũng không biết rốt cuộc tình cảm dành cho Tiêu Chỉ Tình là gì, nhưng có thể khẳng định một điều, hắn sẽ không yêu cô ta như những người đàn bà khác, nhưng trong cái thế giới thê lương này, lại bắt gặp một người phụ nữ từ nhỏ đã gặp cảnh ngộ như mình, thì tất nhiên là có sự quan tâm và lòng trắc ẩn không thể nói rõ được.
Chỗ ở của Tiêu Chỉ Tình là trong một chung cư yên tĩnh nằm ngay cạnh đại học Trung Hải.
Người đàn bà kiếm được không ít tiền ở Mỹ, lại là một hacker máy tính siêu hạng, thuê một nhà chung cư ở Trung Hải không có gì là khó khăn.
Khi Dương Thần ở dưới lầu, đang định đi vào, thì cũng có một bóng hình đang dừng chân.
– Chết tiệt, sao người phụ nữ này lại ở đây?
Dương Thần giận một nỗi không thể nhấc chân chạy mất.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc