Khi bóng dáng Dương Thần như điện xẹt xuất hiện trước mặt ngăn cản đường đi của gã, Dương Liệt như đã sớm có chuẩn bị chỉ khẽ nhe răng cười.
– Anh trai thân mến, chẳng lẽ không nỡ để em đi sao?
Dương Liệt giọng điệu khiêu khích.
Dương Thần ánh mắt như hàn tinh:
– Mày cho rằng với bộ dạng như vậy thì tao sẽ tin mấy lời quỷ quyệt của mày sao?
Dương Liệt nét mặt bất đắc dĩ nói:
– Xem ra thành kiến của anh đối với tôi là rất sâu, nhưng điều này có thể hiểu được, dù sao thì trước kia chúng ta cũng như kẻ thù sống còn, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, dù sao cũng là máu mủ, chúng ta lại là anh em ruột, không lẽ anh lại nhẫn tâm cứ thế này mãi làm mẹ đau lòng?
– Đừng đem mẹ ra nói chuyện, trong lòng mày biết rõ cơ thể của mày hiện tại là do mẹ cho hay Nghiêm Bất Vấn cho?
Dương Thần cười nhạt.
Dương Liệt nhấp nháy mắt:
– Em không hiểu anh đang nói gì. Chẳng phải Nghiêm Bất Vấn đã mất tích rồi sao? Lâu lắm rồi em cũng không gặp hắn ta.
– Sự việc Ngọc Lôi lần này không cần nói với tao là mày bốn dĩ không tham gia.
– Tôi đích thực là không can dự.
Dương Liệt bộ dạng thản nhiên:
– Anh à, em biết là anh không thích em, nhưng cũng không thể tùy tiện chụp mũ cho em như vậy.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia tàn khốc, bước chân tiến lên trước một tay túm cổ áo Dương Liệt.
Quân trang khoác trên quân phục rơi dưới đất.
– Nghe đây, tao không có hứng nghe mày gọi tao như thế, còn nữa, từ sau đừng có đến chỗ ở của tao, nếu không tao cũng không biết mình sẽ có thể làm ra những việc gì đâu.
Dương Thần thấp giọng nói.
– Như vậy coi là uy hiếρ à?
Dương Liệt cười hỏi
– Không tính.
Dương Thần thản nhiên nói:
– Đừng nâng giá mình cao quá, mày không xứng đáng để tao uy hiếρ đâu, tao chỉ cho mày biết sự việc có thể xảy ra thôi.
Đồng tử Dương Liệt co rút, y cười khẽ:
– Phán đoán của anh không có nghĩa là mọi người cũng sẽ tán đồng, nhìn xem, hiện nay tôi không hề cố ý, cũng không nói gì kich thích anh, tôi chỉ là một người em đến nhận sai một cách rất bình thường, xin tha thứ, còn anh… lại là một người anh lòng dạ hẹp hòi.
– Vậy sao, vậy nếu như ngay bây giờ tao giết mày, thì liệu mày có còn không cố ý không?
Ánh mắt Dương Thần phát ra tia sát khí khi hắn nói.
Nhưng lúc đó cánh cổng biệt thự mở ra, bóng Quách Tuyết Hoa đi từ trong ra.
Từ xa, Quách Tuyết Hoa đã nhìn thấy Dương Thần túm cổ áo Dương Liệt bộ dạng hùng hổ.
Quách Tuyết Hoa lúc đó hét lên một tiếng.
– Dương Thần, con làm cái gì vậy? Mau buông em ra.
Quách Tuyết Hoa vốn cảm thấy kì lạ, sao Dương Thần lại cầm chìa khóa xe đi ra nhưng lại không thấy có xe đi, không ngờ vừa mới ra ngó thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bà đã chính mắt mình nhìn thấy bản lĩnh của Dương Thần, Dương Liệt rõ ràng không phải là đối thủ của hắn nên sợ Dương Liệt sẽ bị thương.
Dương Liệt lưng quay về phía Quách Tuyết Hoa, cười lạnh với Dương Thần:
– Anh xem, anh ruột à, mẹ chúng ta… bị anh dọa rồi kìa.
Dương Thần sắc mặt tối tăm, những đường gân trên tay cũng nổi lên.
Nếu mình muốn thì ngay bây giờ có thể một đấm nát óc Dương Liệt.
Nhưng nếu lỡ Dương Liệt có bản lĩnh như Khắc Long Thể ban đầu lại có thể tái sinh trở lại.
Như vậy, bản thân mình lại là giết người không thành, nhưng còn Quách Tuyết Hoa không chừng sẽ hoàn toàn suy sụp.
Còn Dương Liệt thì lại không hề có chuyện gì.
– Mày muốn đem mẹ ra làm bình phong?
Dương Thần nghiến răng, trong lòng bức bối máu như sôi trào.
Dương Liệt không trả lời mà quay đầu lại cười ngại ngùng với Quách Tuyết Hoa vừa chạy tới:
– Mẹ, không sao đâu, anh có hơi kich động chứ không làm con bị thương đâu.
Quách Tuyết Hoa thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Dương Liệt không sao mới thở phào, nét mặt sốt ruột hỏi:
– Dương Thần, con đang làm gì vậy? Liệt Nhi trước kia có phạm sai lầm, nhưng bây giờ đến nhận lỗi. Con đừng làm khó em nữa. Con… Con có phải muốn mẹ tức chết hay sao?
Nhìn thấy Quách Tuyết Hoa bộ dạng lo lắng cho Dương Liệt còn trách mốc bản thân mình, Dương Thần không kìm được tức giận khẽ co giật.
Đúng là đối với người phụ nữ này mà nói, Dương Liệt có làm ra những chuyện đáng giận đến đâu đi nữa cũng không ngăn được tình thương yêu và quan tâm của bà dành cho con.
Chỉ cần Dương Liệt chết dưới tay mình hoặc cái chết của y có liên quan đến mình thì bà sẽ hận mình cả đời, cũng có thể sống trong nỗi ám ảnh cả đời không thoát ra được.
Dương Thần bỗng nhiên phát hiện cái thứ tình cảm gọi là tình thân có những lúc làm cho người ta vô cùng thỏa mãn sung sướng, cũng có đôi khi sẽ trở thành lưỡi dao vô hình tàn nhẫn giết người.
Nhưng bản thân mình bây giờ đã không có cách nào để tâm đến tình cảm này nữa rồi.
Sự khó chịu trong lòng khó có thể dùng lời nào để diễn tả, bờ vai khẽ rung lên, cuối cùng Dương Thần cũng buông Dương Liệt ra.
Dương Thần tự cười giễu mình:
– Xem ra tình cảm không đến một năm cũng không thể so với 20 năm tình cảm rồi. Con không muốn quản cũng không muốn nói bất kỳ điều gì nữa. Con sẽ đi mang ít đồ ăn sáng cho Nhược Khê, ít nhất thì con cũng còn có gia đình của mình…
Nói xong, Dương Thần cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía xe mình, Quách Tuyết Hoa đau lòng gọi vài tiếng, còn muốn nói thêm vài câu nhưng Dương Thần không hề đáp trả.
Trong mắt Dương Liệt thoáng hiện nét đen tối, khóe miệng lộ vẻ đắc ý.
Hai mươi mấy phút sau.
Mang theo tâm trạng tăm tối, Dương Thần lái xe vô thức đến hàng điểm tâm, mua một vài món điểm tâm Quảng Đông phong phú.
Bởi vì làm việc cả đêm, với tính cách của Lâm Nhược Khê chắc chắn là sẽ chưa ăn cơm, lại không ngủ, vì vậy Dương Thần mới nghĩ đến việc đem đến chút đồ ăn.
Đương nhiên, Dương Thần cũng không quên mang theo cả phần của Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc.
Mạc Thiện Ny cũng không ở văn phòng, Dương Thần chỉ đành để trợ lý của cô đem đi còn Lưu Minh Ngọc thì đang họp với cấp dưới ở Ban quan hệ xã hội, Dương Thần không tiện đưa trực tiếp cũng chỉ đành để trên bàn làm việc của cô.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, Dương Thần hi vọng trông mình không quá tệ rồi mới đi thang máy đến tầng làm việc của Nhược Khê.
Trước khi đi vào văn phòng có đi qua phòng làm việc của trợ lý.
Triệu Hồng Yến nhìn qua nét mặt rạng rỡ, mặc bộ váy liền màu hồng nhạt thêu hoa ở vai ôm lấy thân hình nở nang đang bận rộn làm việc.
Nhìn thấy Dương Thần đi vào, Triệu Hồng Yến trong đầu dường như còn hiện lên cảnh tượng tối hôm qua ở trong ngõ nhỏ, gương mặt thoáng ửng hồng nhưng cũng không quá xấu hổ cười hỏi:
– Mang đồ ăn sáng đến cho chủ tịch?
Dương Thần gật gật đầu hỏi
– Em ổn chứ, báo chí cũng đã đưa tin rồi.
Đối với Triệu Hồng Yến thực ra cũng chưa đến mức yêu đương trai gái, chỉ là một người con trai bình thương thích một người con gái thôi.
Dương Thần đại khái cũng có thể lí giải được cảm giác của Triệu Hồng Yến đối với mình, thiếu đi một người đàn ông có thể nương tựa, trong lòng lại cảm thấy cô đơn hiu quạnh, có lúc cần giúp đỡ thì cũng khó tránh khỏi việc muốn tiếp cận một người đàn ông có thể tin cậy được.
Cho nên Dương Thần không muốn chiếm lấy người phụ nữ này cho mình giống như Lưu Minh Ngọc ngày trước, cũng không vì một đêm hoan hảo mà có ý định đoạt tuyệt qua lại với cô.
Làm bạn bè có quan hệ thân mật không biết chừng cũng là một lựa chọn không tồi.
– Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã cho em chuẩn bị tâm lý.
Triệu Hồng Yến mỉm cười nơi khóe miệng.
– Em đang rất bận, việc của chủ tịch giao cho vẫn chưa làm xong, anh đi vào đi.
Dương Thần nhìn cô gái đúng là không có bộ dạng u sầu gì cũng không để tâm. Nếu không phải vì sợ Triệu Hồng Yến vì án giết người và chuyện tối qua mà mang gánh nặng tâm lý, Dương Thần cũng ngại mới sáng sớm ra thế này đã nói chuyện với cô.
Đi đến trước cửa văn phòng, Dương Thần gõ cửa.
Sau khi có tiếng đáp trả của Lâm Nhược Khê, Dương Thần liền mở cửa đi vào.
Lâm Nhược Khê đang ngồi bên máy tính gõ gì đó, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp sương mong manh khó hóa giải.
Thấy Dương Thần mang theo một gói đồ ăn bước vào văn phòng, ánh mắt cô gái mới lộ ra nét ấm áp, nhẹ nhàng nói:
– Anh ngồi xuống đi đã, em xử lý nốt chỗ công văn này rồi sẽ ăn.
Dương Thần còn chưa nói gì đã thấy Nhược Khê phối hợp như vậy không khỏi ngạc nhiên nói:
– Sao hôm nay lại nghe lời thế? Trước kia anh toàn phải nịnh em ăn.
Ngón tay Lâm Nhược Khê bỗng dừng lại nghiêng đầu quay lại vén tóc khẽ cười:
– Thấy ngay là tâm trạng anh rất tệ, nếu như lúc này mà vẫn cần anh phải nịnh em thì em thật đúng là không biết điều, chẳng phải thế sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc