– Cô ngốc này, đương nhiên là quỷ hút máu rồi! Chúng tự xưng là tộc Ma cà rồng! Không phải trước đây anh đã nhắc tới với bọn em, trong mấy thế lực bí ẩn lớn trên thế giới, cũng bao gồm hai đảng tộc ma cà rồng sao? Anh còn làm quen với bọn họ.
Thái Nghiên giật mình che đôi môi đỏ.
– Quỷ hút máu không phải sẽ cắn cổ sao? Sao có thể cắn… cắn cái nơi ghê tởm này?
Dương Thần cười tà ác:
– Đó chỉ là ma cà rồng vì ẩn thân thời Trung cổ, không bị loài người phát hiện, vì thế tung ra một số kiến thức phổ thông sai lầm, vị trí huyết mạch của con người không giống nhau, cảm giác cắn không giống nhau, trên cổ cố nhiên là thường cắn, nhưng quá rõ ràng dễ bị loài người phát hiện.
Mà động mạch trong đùi, bí mật không dễ bị phát hiện, máu cũng càng ngon, đặc biệt là phụ nữ trẻ tuổi, ma cà rồng vốn dĩ háo sắc, chui vào váy hút máu, máu theo động mạch không ngừng chảy xuống, khiến bọn họ hấp thu được sự tiện lợi và sảng khoái vô cùng, đồng thời còn có thể ngửi được hương vị hormone nồng đậm…
Thái Nghiên không kìm nổi thân thể run rẩy, nổi da gà.
– Đừng nói nữa! Kinh quá!
Dương Thần cũng không đùa cô nữa, sau khi trùm plastic xuống, đưa Thái Nghiên rời khỏi phòng trở về văn phòng của Thái Nghiên.
Lâm Nhược Khê đã ở trong phòng chờ hai người, nhìn thấy hai người trở về, vội vàng hỏi có thu hoạch gì không.
Dương Thần lại hỏi:
– Hồng Yến đâu?
– Cô ấy ở cùng luật sư Trương rồi, làm một số thủ tục, luật sư Trương nói có thể bảo lãnh, vì chỗ chứng cứ này có thể dễ dàng phản bác. Người bên nhà Lộ Dao em đã bồi thưởng năm triệu phí tổn thất tinh thần, bọn họ cũng không ầm ĩ nữa, về phần công ty của cô ấy, người nhà không ầm ĩ cũng không dám làm căng với Ngọc Lôi chúng ta, dù gì thực lực bọn họ đấu với chúng ta cũng sẽ chuốc lấy khổ.
Lâm Nhược Khê nói.
– Năm triệu!? Cho dù là tòa án phán quyết cũng không nhiều tiền như thế chứ!? Huống hồ vốn dĩ cũng không phải trách nhiệm của cậu mà.
Thái Nghiên kinh hô một tiếng.
– Nhược Khê cậu cho nhiều tiền như thế làm gì? Lộ Dao là một người nổi tiếng, chết như thế vốn dĩ cũng có tiền bảo hiểm lớn, bọn họ rõ ràng thừa cơ xảo trá sao?
Lâm Nhược Khê nói:
– Người cũng chết rồi, dù sao năm triệu cũng không gọi là nhiều, để bớt chuyện đi, đương nhiên nếu như bọn họ còn dám truyền lời linh tinh, mình cũng sẽ không cho tiền bọn họ nữa.
Thái Nghiên lộ ra vẻ đã hiểu:
– Có lúc cậu quá mềm lòng, thôi đi… Thế đám Vương Cương không làm khó dễ bọn cậu nữa chứ?
Lâm Nhược Khê bĩu môi về phía Dương Thần, nói:
– Hình như bị cái tên vô lại này dọa rồi, nói là muốn tới hiện trường xem xét, đi hết rồi.
– Biểu hiện kia của anh đích thị là anh hùng, sao còn là vô lại chứ?
Dương Thần bất mãn than thở.
Thái Nghiên thì vỗ tay cười nói:
– Tốt quá, nhóm người này căn bản là bất tài, nếu không có quan hệ sao có thể lăn lộn đến bây giờ, nếu không phải có mặt mũi của tổng cục, tớ không chừng cho bọn họ cút rồi, tớ thật muốn đá đít tên họ Vương kia!
Lâm Nhược Khê cười cười.
– Được rồi, Nghiên Nghiên, cậu nhanh nói phát hiện gì đi, tớ chỉ muốn nhanh chóng điều tra rõ sự tình, bây giờ bên Mỹ cổ phiếu đã bắt đầu hạ giá rồi, tin tức báo chí hình như chịu đả kich của người nào đấy, ngoại trừ báo chí của bọn tớ, khắp nơi đều là lời đồn, nói Ngọc Lôi ác tính cạnh tranh linh tinh, còn nói tớ là người đứng sau màn bày ra… Bọn Thiện Ny buổi tối còn vội đến tăng ca, đều loạn lên rồi.
Dương Thần có vài phần bất đắc dĩ nói:
– Vụ án lần này, có thể điều tra rõ ràng, nhưng muốn công bố sự tình ra ngoài thì tương đối khó…
Trong ánh mắt không hiểu của Lâm Nhược Khê, Dương Thần miêu tả tình hình đại khái một lần.
Nghe đến hung thủ không ngờ có thể là tộc ma cà rồng, Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy đại não lại không đủ dùng rồi!
Dương Thần nói:
– Nhược Khê, em còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu, vừa nhìn thấy Lộ Dao, anh liền không khách khí với cô ấy không.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, si ngốc nói:
– Anh lúc ấy đã nhìn ra, cô ấy có quan hệ với ma cà rồng? Đúng rồi, anh nhắc đến “Bậc cha chú” của cô ấy, vẻ mặt rất khác thường, lẽ nào bậc cha chú của cô ấy là tộc ma cả rồng?
– Còn không phải quan hệ bình thường.
Dương Thần giải thích nói:
– Lúc đó anh chỉ cảm thấy, trên cơ thể của cô ấy có hơi thở của Huyết tộc, loại mùi vị hắc ám đó, cũng không phải rất mãnh liệt, nhưng cô ấy thực sự dần dần biến thành một ma cà rồng. Mà con đường biến thành ma cà rồng, bình thường mà nói chính là “Sơ cầm giữ”, là sau khi bị ma cà rồng hấp thu lượng lớn máu, lại thông qua phụng dưỡng, cũng chính là quá trình khiến bậc cha chú đem huyết mạch của ma cà rồng dung nhập vào trong cơ thể.
Nhưng vì thể chất người phương Đông chúng ta bất đồng với người phương Tây, huyết mạch không dễ dàng dung hợp, tùy tiện một lần tiến hành “Sơ cầm giữ”, sẽ không có cách nào khiến tim của cô ấy hoàn toàn tuần hoàn huyết mạch, vì thế cô ấy vẫn còn ở giai doạn đầu tiên, làm một người hầu máu ti tiện, chính là đem máu của cô ấy cống hiến cho quỷ hút máu, trở thành túi máu di động của hắn. Điều này cũng chính là vì sao, cô ấy cũng không có năng lực của ma cà rồng nhưng lại có hơi thở của chúng.
– Anh nói, Lộ Dao muốn biến thành quỷ hút máu? Nhưng… Tại sao chứ?
Vẻ mặt Thái Nghiên nghi hoặc, dù sao quỷ hút máu trong tưởng tượng cũng đặc biệt khủng bố.
Dương Thần buông lỏng tay, nói:
– Em phải biết rằng, ưu thế lớn nhất của ma cà rồng ở chỗ gần như trường sinh, hơn nữa sẽ không già đi, điều này đối với những phụ nữ không muốn mất đi sự xinh đẹp, chắc chắn có lực hấp dẫn lớn. Huống hồ, xã hội của họ cũng không giống như con người tưởng tượng xấu xí như vậy, chỉ có điều một số ma cà rồng mang theo tuổi thọ mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm, bị kiếp sống lâu làm cho đầu óc có vấn đề, mới có thể gây ra sóng gió hoặc tự tìm diệt vong.
Anh khá tò mò chính là, ma cà rồng giết chết Lộ Dao, có phải là ma cà rồng sơ cầm giữ của cô ấy không, nếu như phải, thế thì động cơ là gì, nếu như không phải, thế thì có một ma cà rồng khác tồn tại trong khu vực này.
Lâm Nhược Khê tỉnh táo lại, phân tích nói:
– Vì sao khẳng định quỷ hút máu giết cô ấy chứ? Nếu như là quỷ hút máu, hẳn là không cần dùng dao gọt hoa quả giết cô ấy chứ.
Dương Thần bật ngón tay thành tiếng.
– Câu hỏi hay, nhưng hoàn toàn là dao gọt hoa quả giết Lộ Dao, mới có thể chứng minh chín phần là quỷ hút máu làm. Cẩn thận nghĩ lại một chút, vết thương tiễn mạng Lộ Dao là ở chỗ nào…
Cẩn thận cân nhắc, trong mắt Lâm Nhược Khê lóe lên một chút ánh sáng.
– Hóa ra là như vậy! Hắn cố ý dùng dao gọt hoa quả phá đi vết thương gần động mạch, không để người ta phát hiện ra vết cắn trên động mạch của Lộ Dao, vì vậy vết thương đó bị cắt nát.
– Đúng vậy, tuy vì trên cổ có đánh phấn, bình thường che vết thương bị cắn, đến pháp y giám định khẳng định sẽ phát hiện, vì thể tên ma cà rồng kia dùng một phương pháp rất thông minh, chỉ tiếc là hắn ta quá tự tin, không xóa đi dấu viết ở gốc đùi.
Dương Thần cười nói.
– Thế vân tay của Hồng Yến tại sao lại xuất hiện trên dao gọt hoa quả?
Thái Nghiên hỏi.
Dương Thần trả lời:
– Ma cà rồng sở dĩ có thể thoải mái săn bắt con người, vì có năng lực thôi miên, cũng có năng lực săn bắt con người bình thường, Hồng Yến chắc chắn lúc đẩy cửa vào, lọt vào thôi miên, theo yêu cầu của tên Huyết tộc đó, giơ tay cầm dao gọt hoa quả vứt trên ghế sô-pha, đợi đến sau khi tên đó đi khỏi mới tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Lộ Dao đã chết… Bởi vậy Hồng Yên trở thành con dê thế tội, đồng thời cũng đem tất cả tội danh đổ hết lên đầu Quốc tế Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê cùng Thái Nghiên liếc mắt một cái, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương sự hiểu ra.
– Tên người xấu này! Nếu sớm phát hiện ra trên cơ thể Lộ Dao có chỗ không đúng, sao không sớm nói ra chứ? Nếu anh chú ý nhiều một chút, có lẽ cô ấy sẽ không bị giết chết!
Lâm Nhược Khê buồn bực đánh vào người Dương Thần vài phát.
Dương Thần cười trừ nói:
– Anh nói… Bà xã, trên thế giới này muốn trở thành ma cà rồng, mà cả nam lẫn nữ nguyện ý trở thành người hầu máu ti tiện, chỗ nào cũng có, anh cũng thấy cô ta kiêu ngạo chế nhạo cô ta mấy câu, nào quản cô ta chết hay không.
Hơn nữa, trong lòng anh chỉ có em, chưa có thêm được người phụ nữa khác…
– Hừ, nói dối trắng trợn…
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nhưng câu trả lời này lại rất hài lòng, bởi vì nói ngay trước mặt Thái Nghiên.
Nghe lời nói Dương Thần rõ ràng nịnh nọt, Thái Nghiên ở một bên trực tiếp vụng trộm véo eo hắn, nhưng biết bản thân đuối lý, cũng chỉ có thể như thế này phát tiết một chút sự bất mãn làm người thứ ba.
Dương Thần vừa cười hì hì cùng Lâm Nhược Khê, một cánh tay khác lại lét lút âu yếm mu bàn tay Thái Nghiên, để khoa khôi cảnh sát đừng tức giận, đồng thời trong lòng than khổ, nếu là xử lý quan hệ nam nữ, cùng ma thú nhiều tuyến khống chế tranh bá đơn giản như vậy, vậy hắn cũng thoải hơn nhiều rồi.
Đại khái mưu sát đã xem như xử lý được, nhưng cũng nhiều vấn đề cũng theo đó mà đến.
– Rốt cuộc người nào có thể khiến ma cà rồng đến giết người, đồng thời giá họa cho Ngọc Lôi chúng ta chứ.
Lâm Nhược Khê buồn rầu hỏi.
Dương Thần suy nghĩ nói:
– Cái này phải tìm được tên Huyết tộc giết người đó, thì mới có thể làm rõ được.
– Dương Thần anh lợi hại như vậy, nhất định có cách tìm được đúng không?
Thái Nghiên chờ đợi hỏi.
Dương Thần ngượng ngùng nói:
– Nếu như anh cố ý cảm giác, đương nhiên có thể tìm được hơi thở của Huyết tộc, nhưng vấn đề là, bây giờ hắn đã chạy trốn tới nơi nào rồi, bước đi nhanh nhất của Huyết tốc có thể đạt tới mức mắt người khó có thể phân biệt, mò kim đáy bể, cho dù anh là thần tiên cũng không có cách, đi đâu tìm đây?
Lâm Nhược Khê có chút uể oải:
– Đến anh cũng không có cách, thể bọn em làm sao mà tìm được hung thủ, cũng không thể mở họp báo nói sát nhân là một tên quỷ hút máu, nhưng chúng tôi không tìm ra hắn.
Dương Thần trừng mắt, cười tà nói:
– Đừng vội mà, anh không có cách, không có nghĩa là người khác cũng không có cách, phải biết rằng ma cà rồng có “Lục đại giới luật”, tên này hiển nhiên phạm phải điều lệnh “Tị Thế”, khiến cho tộc ma cà rồng bọn họ đến xử lý, chẳng phải là càng bớt việc sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc