– Kiểm tra thi thể chúng tôi đương nhiên sẽ làm kiểm tra tỉ mỉ, nguyên nhân hiện trường cái chết rất rõ ràng, vị tiên sinh này lẽ nào có cao kiến đặc biệt gì sao?
Dương Thần cũng lười tức giận với tên này, nếu không phải việc này đã lan truyền ra ngoài, hắn ở trước công chúng biểu hiện quá chuyên nghiệp, sợ dẫn tới phiền toái, nào sẽ cần tới mấy người này tới làm điều tra?
Thái Nghiên có chút xin lỗi mà nhìn Dương Thần, nói với người điều tra:
– Vậy bây giờ cậu lập tức đem chứng cứ hiện trường đi giám định, trước mười hai giờ tối nay tôi muốn thấy được báo cáo chi tiết.
Nhân viên điều tra gật gật đầu, lập tức mang vài trợ thủ rời khỏi hiện trường.
Thái Nghiên đi đến bên người Lâm Nhược Khê, nhẹ nhàng kéo tay cô, an ủi nói:
– Yên tâm đi, tớ nhất định nhanh chóng điều tra chân tướng rõ ràng, bên giới truyền thông tớ sẽ để họ không được nói linh tinh, miễn làm cho người dân khủng hoảng. Cậu và Dương Thần về trước đi, hiện trường để tớ xử lí là được rồi.
Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười cười:
– Thế lại làm phiền cậu rồi, chuyện này có thể có ảnh hưởng rất lớn tới công ty của bọn tớ, đặc biệt là lĩnh vực truyền thông giải trí, nếu như có gì tớ có thể giúp đỡ, tớ nhất định hết sức phối hợp.
Thái Nghiên vén mái tóc ngắn đẹp đẽ mềm mại, tự tin nói:
– Giao tình nhiều năm như vậy, cậu còn không tin tớ được sao?
Lâm Nhược Khê cũng gật gật đầu, nhìn Dương Thần đầy thâm ý mới nói:
– Từ sau khi tên xấu xa này xuất hiện, tớ thực sự không tin được.
– A…
Khuôn mặt của Thái Nghiên lập tức đỏ bừng, may mắn nhóm cảnh sát đều bận rộn trong phòng, bằng không thì sẽ trợn mắt há mồm rồi.
Dương thần giả bộ như đang chăm chú suy nghĩ vụ án, như không nghe thấy gì hết.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ nhìn hắn, lập tức hé miệng mỉm cười.
– Được rồi, Nghiên Nghiên, tớ trêu cậu đấy, tớ bây giờ cũng chỉ có thể để cho mình trong buồn khổ tìm niềm vui một chút thế này thôi, một người ban nãy còn sống sờ sờ liền chết trong buổi tiệc của bọn tớ như vậy, tớ thực sự cảm thấy quá khinh khủng.
Thái nghiên nhẹ nhàng thở ra, thông cảm mà gật gật đầu, nói:
– Vậy hai người đi trước đi, đợi tin tức của tớ, có việc thì tớ lại liên lạc với hai người.
Triệu Hồng Yến ở một bên lúc này nhẹ giọng hỏi:
– Cục trưởng Thái, thế tôi cũng có thể về nhà không?
Thái Nghiên lắc đầu.
– Không được, Hồng Yến cô phải đến đồn cảnh sát làm một bản ghi chép tỉ mỉ, tôi sẽ phái người đưa cô về, đợi ghi chép xong thì không có việc gì nữa rồi.
Chuyện cứ được quyết định như vậy, Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê về nhà, mà Triệu Hồng Yến và mấy nhân viên phục vụ lại cùng đến cục cảnh sát.
Vừa về đến nhà, bởi vì Tuệ Lâm đã về nhà rồi, tường thuật lại chuyện bữa tiệc cho Quách Tuyết Hoa, νú Vương và Trinh Tú, vì vậy mọi người đều không quan tâm chúc mừng Tuệ Lâm về nhà, ngược lại lại lo lắng chuyện này sẽ như thế nào.
Thấy Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê về nhà, mấy người Quách Tuyết Hoa vội vàng đứng lên từ sô-pha, hỏi han tình hình.
– Thật là, ngày tốt sao có thể xảy ra chuyện này, Lộ Dao là đại minh tinh nha, mẹ và Vương Ngọc mấy ngày trước còn xem cô ấy diễn trên TV, sao nói chết thì chết rồi? Tin tức sáng ngày mai, chẳng phải muốn đưa Ngọc Lôi lên đầu sóng ngọn gió sao? Có thể là nhà có thù với Lộ Dao không? Hay là đối thủ trên thương trường!?
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Lâm Nhược Khê lắc lắc đầu.
– Con cũng không rõ… Cảnh sát hiện tại đang đến Lộ Dao rốt cuộc bị sát hại như thế nào cũng không dám xác nhận, Nghiên Nghiên đang điều tra, tin rằng rất nhanh có chút thu hoạch.
Trong lòng Dương Thần có chút ý tưởng, nhưng cũng biết không cần thiết nói ra, vì thế dịu dàng nói:
– Nhược Khê, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tắm rồi ngủ một giấc, em cũng mệt rồi, chuyện còn lại để anh làm.
Lâm Nhược Khê nhíu mi nói:
– Điều này sao có thể, đợi lát nữa nếu như em phải trả lời một số câu hỏi…
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Nhược Khê reo lên, quả nhiên là Thái Nghiên gọi tới, thực sự đúng là nói Thào Táo tới Tào Tháo tới thật.
– Nghiên Nghiên, điều tra ra kết quả rồi à?
Lâm Nhược Khê vội vàng hỏi.
Bên đầu kia điện thoại, Thái Nghiên dường như hơi câu nệ, do dự một lát, nhẹ nhàng thở dài nói:
– Nhược Khê, tớ nói ra, cậu đừng quá kinh ngạc, tớ để nhân viên điều tra xác nhận ba lần, kết quả thực sự không sai…
Liền theo sau, Thái Nghiên nói ra kết quả điều tra.
– Cái… Cái gì!?
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê mở to, giống như là nghe thấy tin tức rung động không thể tượng tượng được gì đó.
Tất cả mọi người đều sốt ruột, νú Vương ở bên cạnh sốt ruột nói:
– Rốt cuộc làm sao vậy, tiểu thư, cô mau nói đi, lo chết mất.
Lâm Nhược Khê hít sau một hơi, cúp điện thoại, vuốt mấy sợi tóc buông xuống:
– Nghiên Nghiên nói… Con dao gọt hoa quả cắt đứt động mạch Lộ Dao, vân tay trên chuôi dao, vân tay là của… Hồng Yến…
– Hồng Yến!?
Đám người Quách Tuyết Hoa cũng biết trợ lý mới của Lâm Nhược Khê là Triệu Hồng Yến, không khỏi kinh hô lên.
Dương Thần lại cười lạnh:
– Thực sự càng ngày càng thú vị rồi, xem ra cũng không phải nhân vật bình thường…
Lâm Nhược Khê buồn bực nói:
– Anh còn cười được!? Điều này sao có thể là Hồng Yến, là em sai Hồng Yến đi xem Lộ Dao thế nào, cũng không phải tự cô ấy đi, hơn nữa Hồng Yến căn bản không có động cơ giết người!
Dương Thần khoan thai cười nói:
– Anh cũng biết, nhưng em cũng không nên khóc chứ…
– Con đừng vội, tin là có thể là một chút sai lầm, không chừng là Hồng Yến không cẩn thận đụng vào?
Quách Tuyết Hoa vội vàng an ủi nói.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, nói với Dương Thần:
– Nghiên Nghiên nói muốn em tới đồn cảnh sát lấy lời khai, em muốn tới bảo lãnh Hồng Yến ra, cô ấy chắc chắn vô tội.
– Tự em?
Dương Thần quyết đoán từ chối nói:
– Không được, anh phải đi cùng em, anh cũng đang muốn xác nhận một chút chi tiết, cùng đi đi.
Lâm Nhược Khê nghi hoặc Dương Thần muốn xác nhận cái gì, bộ dáng kiên định, nhưng cũng không có ý kiến, dù gì ban đầu cũng nghĩ như vậy.
Vừa mới còn gặp một người sống liền chết như vậy, trong lòng Lâm Nhược Khê vẫn có hơi sợ hãi.
Nửa giờ sau, Dương Thần lái xe cùng Lâm Nhược Khê đến đồn cảnh sát khu Tây.
Thái Nghiên đã chờ ở cửa, thấy hai người đến, đồng thời đưa hai người đi vào, có vài phần bất đắc dĩ nói:
– Bởi vì kiểm tra vân tay hiện nay, Yên Hồng là người duy nhất chạm vào dao, mà trên dao thực sự là máu của Lộ Dao và một ít thịt nát, không thể nghi ngờ chính là vũ khí giết chết cô ấy, cho nên tình cảnh của Hồng Yến, cực kì khó xử lý.
Lâm Nhược Khê vội hỏi:
– Nghiên Nghiên, Hồng Yến là tớ sai cô ấy đi, sao cô ấy có thể là hung thủ? Điều này chỉ là trùng hợp.
Thái Nghiên cười khổ.
– Tớ cũng biết điều này rất không bình thường, chí ít nếu như muốn giết người, đi găng tay hoặc tìm kiếm chứng cứ ngoại phạm là điều cơ bản nhất, hơn nữa Hồng Yến và Lộ Dao căn bản không có quan hệ gì, tối nay là lần đầu tiên cùng xuất hiện. Mấy vấn đề này, đồng sự trong cục cảnh sát chúng tớ cũng nghĩ đến, nhưng chính vì như vậy, tớ mới phải gọi cậu tới…
Sắc mặt Lâm Nhược Khê vốn có vài vần tái nhợ lộ ra sự tức giận:
– Chẳng lẽ các người cho rằng là tôi phái Hồng Yến giết người? Điều này có khả năng sao!?
– Nhược Khê cậu đừng kich động.
Thái Nghiên vội vàng giải thích:
– Những cái này cũng không phải tớ có thể ra kết luận toàn bộ được, bởi vì Lộ Dao là nhân vật nổi tiếng, công ty quản lý và người nhà của cô ấy cũng tham gia vào rồi, cấp trên còn phái mấy chuyên gia phân tích vụ án lần này, là bọn họ cho rằng vụ án lần này là có ý mưu sát.
– Có ý định mưu sát!? Ngọc Lôi bọn tớ? Hay là tớ?
Lâm Nhược Khê cười nhạo.
Ánh mắt Dương Thần ở phía sau ra hiệu để Thái Nghiên không kich động Lâm Nhược Khê nữa, dù sao phát triển sự tình có vẻ không có đầu mối, đã khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy suy sụp, còn đem mũi nhọn chĩa vào cô ấy, phụ nữ có kiên cường cũng sẽ không có cách nào chấp nhận bản thân vô duyên vô cớ biết thành phạm nhân giết người mưu sát!
Thái Nghiên thấy trước mắt, biết nói tiếp như vậy sẽ càng ngày càng không hay, vì thế im lặng, dẫn hai người vào trong phòng làm việc lớn đã có không ít người ở đó.
Vài người đàn ông trung niên ăn mặc danh giá, nghiêm túc, ngồi ngay ngắn bên mấy cái bàn lớn, xem tài liệu trên tay, mà một số nhân viên cảnh sát bên cạnh lại cúi người mà phối hợp.
Triệu Hồng Yến còn mặc lễ phục dạ hội, nhưng phấn trang điểm trên mặt đều đã khóc nhòe hết, một đôi mắt vì nguyên nhân phấn trang điểm mắt trở thành mắt gấu mèo, khuôn mặt lã chã mang theo sự tủi thân và đau khổ vô hạn.
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên sự đau lòng, vội vàng đi lên trước, khom người cầm lấy tay Triệu Hồng Yến, áy náy nói:
– Hồng Yến, cô không sao chứ.
Triệu Hồng Yến nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần đều đến, mới có chút hy vọng.
– Tổng giám đốc Lâm, cuối cùng chị cũng tới rồi, bọn họ nói em giết Lộ Dao! Em không có! Em thực sự không có!
– Yên lặng một chút! Hô hoán cái gì đấy!? Nào có hung thủ vừa bắt đầu đã thừa nhận bản thân mình giết người?
Một giọng khàn truyền tới, mở miệng chính là một gã đầu trọc, một tên béo hói đầu.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc