Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn Dương Thần, sau đó đẩy Dương Thần ra.
Dương Thần vội nói:
– Ai dám nói mấy cô đấy xinh đẹp hơn em, anh sẽ móc mắt người đó ra!
Lâm Nhược Khê dùng tay đấm vào ngực Dương Thần,
– Sao tự dưng lại nói những câu kinh khủng như vậy, anh không thể nói những câu mà những người bình thường khác nói được à?
Dương Thần cười ha hả nói:
– Anh nói đùa thôi mà, đúng rồi, Nhược Khê em không giận anh nữa rồi đúng không?
Lâm Nhược Khê nhìn hắn trong chốc lát, lắc đầu, than thở:
– Cũng không phải là lần đầu tiên, em quen rồi, chỉ giận một lúc thôi, rồi thôi. Còn nữa, sự xuất hiện của Lý Kiến Hà, anh cũng không hỏi thêm em câu nào, anh đã tin em như vậy, thì em việc gì vì lại không bỏ qua được chút chuyện nhỏ như vậy chứ.
Dương Thần hơi giật mình,
– Hóa ra em cho rằng anh hào phóng, kỳ thực cũng chẳng có gì, tên kia suy nghĩ có hơi chút cẩn thận, anh chỉ cần vặn cổ hắn là được rồi, cho nên anh không lo lắng gì thôi.
– Anh…
Lâm Nhược Khê cắn răng, không nói gì được nữa, xem ra ông xã của mình thích dùng bạo lực để xử lý mọi chuyện, bảo anh ta không làm những chuyện như vậy nữa còn khó hơn bảo anh ta không đi gặp người phụ nữ khác.
Dương Thần nhếch miệng cười, quàng tay lên vai cô, xúc động nói:
– Tuy nhiên phải nói thật, hai chúng ta kết hôn chưa được bao lâu, nhưng những chuyện đã trải qua so với những chuyện cả đời những cặp vợ chồng khác trải qua, khéo còn phức tạp hơn ý chứ, có nhiều chuyện xảy như vậy rồi, quen được là tốt.
– Anh đừng có đắc ý! Ít tỏ ra ngớ ngẩn ngây ngô để lừa em đi, em còn chưa hỏi anh, rốt cuộc là tối hôm qua ngủ ở đâu.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi.
Dương Thần há hốc mồm, đứng lên nhìn xung quanh.
Sau khi Lâm Nhược Khê nhấc chân lên, dùng gót giày cao gót, giẫm lên giày của Dương Thần!
– Này!
– Dương Thần kêu to:
– Bà xã, sẽ hỏng giày đấy!
Lâm Nhược Khê oán giận nói:
– Anh chỉ lo cho đôi giày da, anh không đau sao?
Dương Thần lắc đầu,
– Anh đương nhiên là không đau rồi…
– Anh… chắc chắn là phải đau rồi!
Lâm Nhược Khê lại dùng lực giẫm lên chân Dương Thần, gắt giọng.
Dương Thần coi như cũng đã hiểu rồi, nếu như mình không đau, cô ấy nhất định sẽ không tìm được cái cớ để buông ra,
– A
Làm bộ như đau lắm, rồi kêu lên một tiếng.
Lâm Nhược Khê mới hài lòng gật đầu, đắc ý nói:
– Biết đau là tốt rồi.
Thời gian nhàn rỗi của hai vợ chồng không nhiều, bởi vì bữa tiệc tối cũng sắp bắt đầu, làm chủ nhà, theo thủ tục mà làm, Lâm Nhược Khê còn phải lên sân khấu nói vài câu, thế nên hai người vội vàng chạy đến đại sảnh.
Vốn dĩ Quốc Tế Ngọc Lôi bước vào giới giải trí chưa lâu, chưa đủ lớn để mời được các đại minh tinh và mấy người trong giới giải trí tham gia buổi tiệc lần này, nhưng trước đó Dương Thần đã phái người sang Châu Âu mời những bậc thầy trong ngành thời tranh, cho nên Quốc Tế Ngọc Lôi đã trở thành lựa chọn số một.
Dù sao thì cũng có không ít đại minh tinh đang nổi muốn có cơ hội được hợp tác với những bậc thầy trong giới thời trang, cho nên, bọn họ đều đồng ý bước lên thảm đỏ, và ký chữ tặng người hâm mộ.
Trong những buổi tiệc như thế này, thì không thể thiếu được phóng viên của giới truyền thông, họ đã đến chặt cả đại sảnh của Quốc Tế Ngọc Lôi.
Bởi Lâm Nhược Khê làm Tổng Giám Đốc, nên vẫn có một lối đi riêng dành cho cô, nên không cần phải lo lắng đến việc bị người khác chặn lại.
Tiến thẳng lên sân khấu ở đại sảnh, Triệu Hồng Yến đứng đó đợi từ lâu, lập tức ra hiệu cho nhân viên công tác dừng nhạc, thông báo cho mọi người biết là Lâm Nhược Khê bắt đầu bài phát biểu của mình.
Những vị khách đến tham dự buổi tiệc đều ý thức được tiếng nhạc được mở nhỏ hơn, nên đều hướng lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu chiếu lên, Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi bước lên.
Bộ đầm trắng tôn thêm vẻ kiêu sa của cô, đứng trên sân khấu, lúc cô nhìn xuống hơn trăm vị khách mời ở dưới, toàn bộ những người có mặt ở đây đều lặng ngắt như tờ…
Những ngôi sao đang nổi, những đạo diễn nổi tiếng, và những người phụ trách của các công ty lớn, đều dùng ánh mắt khó tin để nhìn chủ nhân của bữa tiệc đang đứng trên sân khấu.
Đặc biệt là một nữ minh tinh trang điểm lộng lẫy, lập tức cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn cảm thấy bộ dạng lúc này của mình vô cùng tầm thường!
Cái cảm giác siêu phàm thoát tục này, không phải chỉ là cảm giác thuần túy bên ngoài, nếu như không có sự tự tin được tích lũy từ nhỏ, thì chắc chắn sẽ không thể có được khí chất như thế này được.
Cảm thấy bối rối nhất có lẽ là hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, vẻ mặt hai người này vô cùng phức tạp, ánh mắt người đàn ông có vẻ nóng bỏng, còn người phụ nữ lại ẩn chứa sự căm ghét vô hạn, hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Tuy rằng không ít người đã từng gặp qua Lâm Nhược Khê, nhưng ngày thường làm việc, tuy rằng lần đầu tiên gặp thì cũng hơi shock, nhưng cũng không đến mức thất thần lâu như vậy, lần này sau khi Lâm Nhược Khê trang điểm xong, quả thực khiến không ít đạo diễn lộ ra ánh mắt khao khát, dường như đã tìm thấy được một viên bảo ngọc vô giá, có thể nhào nặn thành một nhân vật xuất sắc kinh điển!
Nhưng rất nhanh, đám người này nghĩ đến việc Lâm Nhược Khê nắm giữ trong tay mấy trăm xí nghiệp lớn nhỏ, liền cất luôn cái ý tưởng buồn cười này đi.
Đại minh tinh dù có tỏa sáng rực rỡ như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là diễn viên, là người làm ngành giải trí mà thôi, ở thời cổ đại thì chính là con hát, thằng hề… còn không có địa vị và chỗ đứng như những người bình thường nốt, là thứ hàng hóa mà những người giàu có có thể mua đi bán lại.
Cho dù là bây giờ, là người thực sự có gia cảnh và địa vị, thì cũng không quá coi trọng những người mà có thể khiến vạn người mê muội, có thể làm cho họ nổi tiếng hay dìm họ xuốn đáy, đều là trò chơi của đám người giàu có.
Lâm Nhược Khê có thể nắm trong tay những ông bầu lớn của đám minh tinh, thì làm sao có thể ra nhập cái giới giải trí vàng thau lẫn lộn này được?
Cảm giác được mọi người nhìn bằng ánh mắt mãnh liệt, Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy hơi căng thẳng, cũng định nói nhiều một chút, nhưng đều lược bỏ đi hết, chỉ muốn nói cho xong sớm để xuống khỏi sân khấu.
Vì thế, Lâm Nhược Khê mới nói vài câu mang tính diễn văn cảm ơn… sau đó tuyên bố buổi tiệc tối chính thức bắt đầu, rồi lập tức xuống khỏi sân khấu.
Bởi rất nhiều người còn đang chìm đắm trong cơn mơ màng, thậm chí còn quên cả vỗ tay theo thủ tục.
Bất luận như thế nào, thì buổi ngày hôm nay cũng là thời điểm bận rộn cuối cùng rồi.
Sau khi Lâm Nhược Khê xuống sân khấu, liền dẫn Dương Thần đi gặp mặt không ít những ông chủ và những nhân vật quan trọng trong giới truyền thông.
Tuy rằng Dương Thần từ trước đến nay không chuyên tâm lắm với công việc, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn hy vọng rằng người đàn ông này có thể bỏ chút tâm huyết làm những chuyện chính đáng, không thì lại đi làm những chuyện không đứng đắn với những người phụ nữ khác, chỉ tổ khiến cô không thoải mái mà thôi.
Dương Thần cũng ngoan ngoãn mà học hỏi, nghiêm túc đi bên cạnh Lâm Nhược Khê, bắt tay tán gẫu với những người mà hắn không quen biết, gặp người nước ngoài thì dùng đủ mọi loại ngôn ngữ để nói chuyện, khiến cho Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy tự hào.
Lúc này, một gã buộc tóc đuôi ngựa, chừng khoảng năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng đen,đi cùng một người phụ nữ mặc một bộ lễ phục đỏ rực, dung mạo diễm lệ, khí chất hơn người, đi đến trước mặt Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
– Lâm tổng, nửa năm rồi không gặp, còn nhớ tôi không.
Người đàn ông dùng giọng hòa nhã cười hỏi.
Lâm Nhược Khê mắt sáng ngời, vội vàng giới thiệu với Dương Thần:
– Ông xã, đây là đạo diễn lớn Dư Thạc, nửa năm trước quảng cáo của công ty chúng ta là do ông ấy làm giám chế đấy, đã đoạt giải nhất trong số quảng cáo của các doanh nghiệp trong toàn quốc. Đạo diễn Dư Thạc còn là đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất ở Tokyo, bây giờ Hollywood cũng đang mời ông ấy hợp tác.
– Ha ha, Lâm tổng quá coi trọng tôi rồi, cũng là do có sự hợp tác giữa lãnh đạo và thương gia, nên tôi mới có ngày hôm nay.
Dư Thạc khiêm tốn nói.
Dương Thần cũng có chút bất ngờ, người đàn ông thoạt nhìn có vẻ chất phác này, không ngờ lại là đạo diễn cấp quốc tế, coi như Dương Thần không hiểu gì nhiều về ngành giải trí, thì cũng vẫn biết cái khái niệm giải thưởng điện ảnh quốc tế hạng A.
– Lâm tiểu không coi Lộ Dao ra gì rồi sao, sao lại chỉ nói chuyện với đạo diễn Dư thôi vậy?
Người phụ nữ mặc váy đỏ bên cạnh cười quyến rũ, giọng nói nồng ấm rất phụ nữ.
Lâm Nhược Khê mặt không đổi sắc nói:
– Làm gì có chuyện đó, tôi đang định nói đây, ông xã, chắc anh vẫn còn nhớ tiểu thư Lộ Dao chứ.
Dương Thần nhìn người phụ nữ này, cảm thấy cũng hơi quen quen,
– Hình như đã nhìn thấy ở bản tin nào đó…
Ánh mắt Lộ Dao tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cười nói:
– Anh Dương là người bận rộn, không biết đến tôi cũng là lẽ thường tình.
Lâm Nhược Khê lén lén véo hông Dương Thần, sao lại xổ toẹt vào mặt người ta như vậy chứ? Nhẹ nhàng cười nói:
– Tiểu thư Lộ Dao là nữ ca sĩ đắt giá nhất của Hoa Hạ năm nay, hiện tại đang là sinh viên học viện điện ảnh, cũng đã đạt nhiều giải thưởng lớn ở Hong Kong, tin tức đương nhiên là có cô ấy rồi.
Dương Thần vỗ trán,
– Ồ, tôi nhớ ra rồi, có phải cô có bài hát tên là “ thiên đường không có anh” phải không?
Lộ Dao lúc này mới cười kiều diễm, che miệng hơi ngượng ngùng nói:
– Hóa ra anh Dương cũng đã từng nghe qua, tôi tưởng rằng anh Dương còn trẻ và nam tính như thế này sẽ không thích, bài hát đó chủ yếu là dành cho phụ nữ hát.
Đây hiển nhiên là những lời nói khách khí, Dương Thần nghiêm túc gật đầu,
– Tôi thì không thích rồi, nhưng giai điệu bài hát này cũng không tệ lắm, nhưng giọng của cô không trong trẻo lắm, nếu như để Tuệ Lâm của chúng tôi… Ồ chính là Tuệ Lâm, để con nhóc đó hát, nhất định nghe sẽ hay hơn nhiều…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc