Sau khi xuống xe, Dương Thần thuận tay nhặt ở dưới đất lên một khẩu súng, ước chừng, xác định bên trong đầy đạn, đi tới trước đôi chân đã bị vỡ vụn hoàn toàn của Cao Vũ.
Vẻ mặt Cao Vũ tái mét, mặt cắt không còn chút máu, mắt thấy không còn sống được bao lâu.
Đám hộ vệ này của Trường Kình hội, sớm đã không còn phân nửa tức giận, cũng đã quên chức trách của bọn họ.
Thậm chí chạy trốn bọn họ cũng không dám! Không phải bọn họ quá khiếρ đảm mà là đối thủ không phải người!
Aisha sau một trận khiếρ sợ, lén lút nấp sau vài người, thuộc hạ cô ta mang đến gần như chết sạch, tổng bộ Trường Kinh hội sẽ lại hoàn toàn rơi vào tay giặc, sự tỉnh táo của cô ta, khiến cô ta lựa chọn thời cơ chạy trốn trước tiên.
Trên thực tế, những người còn thừa lại này, cũng chỉ có vài tàn dư của Trường Kình hội, cả con phố dường như vì bùng nổ điên cuồng mà mọi người chạy hết, cảnh sát biết nơi này là địa bàn của Trường Kình hội, cũng không dám tới đây quản. Cho nên, Aisha muốn mượn đám người chạy trốn cũng khó khăn, chỉ có thể từ từ trốn chạy.
Dương Thần đương nhiên biết ý nghĩ của người phụ nữ kia, nhưng cũng không để ý tới mà ném khẩu súng cho Lưu Minh Hào.
Lưu Minh Hào bắt được súng, vẻ mặt nghi hoặc.
– Biết dùng súng không?
– Biết… Biết dùng
Lưu Minh Hào lắp bắp nói.
Dương Thần gật đầu, chỉ chỉ Cao Vũ trên mặt đất đến thở cũng khó khăn, nói:
– Nhắm ngay đầu hắn, nghe rõ, nhắm vào đầu! Bắn hết đạn có trong súng!
– Hả!?
Lưu minh hào kêu kinh ngạc:
– Nhưng… Nhưng anh rể, hắn ta cũng đã sắp chết rồi!
Lưu Minh Hào cũng không đành lòng nhìn Cao Vũ trên mặt đất, người này tuy đáng ghét nhưng lúc này thực sự đáng thương hơn cả kẻ đáng thương!
Chỉ cần nghĩ đã thấy đau đớn khôn xiết.
Trong mắt Cao Vũ, ngoài sự tuyệt vọng ra, giờ phút này đã sợ hãi sâu sắc hơn cả cái chết.
Dương Thần mỉm cười:
– Cậu không phải nói, muốn dùng thủ đoạn của chính mình, xử lý cha đẻ sao? Nếu cậu cho rằng, bố đẻ cậu là người đàn ông có thể không chút do dự giết chết mẹ cậu, thế cậu đến kẻ địch cũng không dám giết, còn báo thù cái gì cho mẹ cậu?
Lưu Minh Hào vừa nghe, lâm vào sự trầm tư, sau hơn mười giây, hít một hơi sau, sắc mặt âm trầm cúi đầu nhìn Cao Vũ hấp hối.
Súng, nâng lên, ngắm, bóp cò…
Lúc tiếng súng lại một lần nữa rung động đường phố, tất cả những người còn có thể mở mắt, đều cảm thấy khí lạnh âm hàn phát ra từ trong lòng!
Bọn họ cảm thấy sợ hãi, không phải Lưu Minh Hào không ngừng bắn về phái Cao Vũ mà là cách làm như ác ma của Dương Thần!
Lưu Minh Hào cảm giác thế giới đang ngưng đọng lại ở thời khắc này, bên tai cậu ta, chỉ có tiếng súng gầm rú, chỉ có đầu người bị cậu ta bắn nát vụn!
Máu thịt và não màu trắng bay tứ tưng, Lưu Minh Hào có thể nhìn thấy mảnh vụn bay ra từ xương sọ…
– A!!!
Bản thân Lưu Minh Hào sao cũng không khống chế được mà khóc to, vừa nổ súng bắn máu thịt không có hình dạng đầu người vừa khóc to!
Lúc hết đạn, sau khi Lưu Minh Hào ném súng đi, đưa lưng về phía Dương Thần, sau vài tiếng nôn khan, nôn ra tất cả những thứ có trong bụng!
Đợi Lưu Minh Hào nôn xong, Dương Thần mới vẻ mặt thản nhiên tiến lên phía trước, vỗ vỗ lưng người thanh niên.
– Tốt hơn chút chưa.
Lưu Minh Hào đứng lên, yên lặng gật đầu.
– Tốt… Tốt hơn nhiều rồi.
Dương Thần cười khẽ.
– Bây giờ còn muốn giết bố cậu không?
Cả người Lưu Minh Hào run lên, lắc đầu không lưu loát.
– Vì sao?
Dương Thần ung dung hỏi.
Lưu Minh Hào nuốt nước bọt, thấp giọng nói:
– Em… Em không làm được… Em vẫn còn quá yếu…
– Xem ra cậu còn cứu được.
Dương Thần vươn cánh tay, ôm lấy cổ thiếu niên, trịnh trọng nói.
– Cậu phải nhớ lấy, lăn lộn ở trên đường, không phải tiểu tử cậu chơi trò chơi tập làm người lớn. Độc dược, đạn, bom mấy thứ này đều là chuyện nhỏ, nó khiến cho người thường không có cách nào đối mặt, rất nhiều người đã mất đi nhân tính. Bố cậu không phải người tốt gì nhưng ông đang dùng phương thức của ông, đối diện với đám người như hổ rình mồi, để cậu lớn đến ngày hôm nay.
Không cần chất vấn vì sao hắn có thể đi trên con đường này, giống như hỏi bạn tại sao phải xuất thân trong cái nhà này vậy, cái bạn muốn là ai đối tốt với bạn ai đối xử không tốt với bạn.
Không nghĩ có một ngày, đầu của chính cậu, bị người ta dùng súng bắn thành mảnh vụn, cậu ngoan ngoãn về nhà theo bố mà học, ít tự cho mình là đúng, cậu bây giờ, nếu không có sự bảo về của Thanh Long hội, đến cái rắm cũng không phải!
Lưu Minh Hào yên lặng gật đầu, nhìn Dương Thần vẻ mặt nhẹ nhàng, run rẩy nói:
– Anh rể…Anh chính là ma quỷ…
– Ha hả..
Khóe miệng Dương Thần nhếch nhẹ.
– Rất nhiều người nói như vậy, vì vậy bọn họ đều chết rồi, nhưng cậu là em rể anh, nhìn vào chị cậu, anh bỏ qua cho cậu.
Lưu Minh Hào nhịn không được lộ ra nụ cười chất phác thật thà.
Giờ khắc này, người thiếu niên này dường như trưởng thành vài tuổi, lễ rửa tội khói súng và máu, khiến cậu ta nhanh chóng trưởng thành.
Dương Thần vỗ vỗ vai cậu ta, ra hiệu Lưu Minh Hào lên xe, cũng là lúc nên trở về rồi.
Đợi lên xe, Lưu Minh Hào hỏi:
– Anh rể, Aisha kia thì làm sao giờ, để cho cô ta chạy?
– Anh cảm thấy khá hứng thú với tổ chức sau lưng cô ta, vũ khí gien không phải tùy tiện khai thác, tuyệt đối là là sức lớn. Trường Kình hội hẳn chỉ là lính hầu, lần này vô tình bị anh phá hỏng, bọn họ chắc chắn hận chết anh, xác định sẽ tìm đến, so với việc giết chết người đàn bà kia, không bằng nhanh chóng khiến cô ta mật báo tới cho nhanh.
Dương Thần nói.
Lưu Minh Hào buồn rầu nói:
– Anh rể, trong cơ thể em có vi rút gien làm sao bây giờ?
Dương Thần khởi động xe, vừa giẫm lên chân ga vừa nói:
– Có thể có người chữa khỏi cho cậu, không phải cậu còn có ba ngày sao, sợ cái gì.
Đầu Lưu Minh Hào mờ mịt, nhưng thực sự Dương Thần từ trước đến nay chưa từng lừa cậu ta, cũng không hỏi nhiều nữa.
Trên đường về Trung Hải, thời gian cũng đã gần tới khuya, Dương Thần gọi số điện thoại của Giản, hỏi cô có thể tới phòng thí nghiệm, nói về chuyện Lưu Minh Hào có thể bị trúng vũ khí gien.
Giản hiển nhiên đối với “Vũ khí gien” cũng đặc biệt mẫn cảm, loại lĩnh vực khoa học cao này, nhà khoa học nữ thiên tài này này vô cùng có hứng thú, huống hồ còn là phó thác của Dương Thần, lập tức từ biệt thự đi tới phòng thí nghiệm chờ đợi.
Lúc mang Lưu Minh Hào đến cửa phòng thí nghiệm, Giản đã mặc áo trắng dài, đeo một cái kính gọng đen không số.
Tuy là thầy giáo của rất nhiều sinh viên đại học quốc tế, nhưng thời gian Giản dùng để học tập và nghiên cứu khoa học không nhiều, hiệu suất lớn mới là vũ khí lớn nhất của cô, vì thế mắt cũng không bị cận thị, mang kính chỉ là cho có vẻ tao nhã.
Lưu Minh Hào lại sửng sốt một lúc lâu đối với sự xinh đẹp của Giản, trong lòng lo lắng cho chị mình.
– Dương Thần thân mến, anh cũng thật sự tìm cho em công việc, mới đến không được hai ngày liền có hạng mục nghiên cứu hay ho.
Giản thoải mái cười nói, đối diện với Dương Thần toàn thân là máu tươi cô cũng không cảm thấy kì lạ gì nhiều.
Dương thần nói:
– Hy vọng không làm em chậm trễ công việc nghiên cứu tài liệu mới của Ngọc Lôi, bằng không Nhược Khê sẽ dùng ánh mắt giết chết anh.
– Không có khả năng.
Giản cười giảo hoạt nói:
– Em nói cho anh một bí mật nhé, thực ra hạng mục tài liệu mới, sau khi em xem qua chỉ tiêu, lập tức biết hợp thành như thế nào, chỉ có học sinh ngu ngốc mới có thể bỏ ra nhiều tiền thể để nghiên cứu phát triển. Chỉ cần em đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra phương án tốt nhất. Lần này em đến, chủ yếu vẫn là không muốn Kathleen và Rothschild những người đó là thương phẩm buôn bán, tìm kiếm sự trợ giúp của anh.
Dương thần cười khổ:
– Anh chỉ biết… Tuy anh cảm thấy điều này không có gì, nhưng em vừa đến, ở trong nhà anh càng ngày ngày khó chịu rồi.
– Đúng rồi, tổng giám đốc Lâm…
Ánh mắt Giản có vài phần thương hại nhìn Dương Thần.
– Cô ấy cả ngày hôm nay bị anh làm tức giận đến mức làm những người xung quanh cũng bị dọa, Thượng Đế, từ trước đến nay em chưa từng thấy một người phụ nữ có thể lạnh tới mức độ đó, người trong buổi tiệc đều không dám tới gần cô ấy. Nói thật, lần đầu tiên em cảm thấy cô ấy là một người vợ rất có tính khiêu chiến.
Dương Thần nghĩ đến những thứ đó, da đầu liền run lên, bất đắc dĩ nói:
– Ôi… Trốn trước rồi về thôi, em kiểm tra cho tên ngốc này chút, sau khi lấy mẫu máu, anh đưa nó về, trên đường người nhà nó thúc giục anh mấy lần.
Giản cũng không nói chuyện phiếm nhiều, đưa Lưu Minh Hào vào trong phòng thí nghiệm, bởi vì buổi tối không có trợ lý, việc gì cô cũng tự làm nên cũng hơi bận rộn.
Trong lúc chạy đi chạy lại chuẩn bị, Giản bỗng nhiên hỏi:
– Virus gien cũng không phải độc tố bình thường, phân tích và phá mật mã, nghiên cứu phát triển ra dược phẩm hồi phục như cũ, rất có thể vài năm cũng không có thể thành công, anh lại to gan yên tâm cho em ba ngày để em phá giải? Nếu chẳng may thất bại thì làm sao?
Dương Thần tựa vào cửa phòng thí nghiệm, nhún vai:
– Không có gì, anh tin tưởng em có thế, giống như trước nay em vẫn tin tưởng anh giúp em.
Giản khống chế động tác kìm hãm dụng cụ, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Dương Thần, gật gật đầu.
Tiếp theo Giản dùng môi trường vô khuẩn lấy mẫu máu của Lưu Minh Hào, sau đó tỏ ý hai người có thể đi được rồi.
Lưu Minh Hào chỉ bị lấy một chút máu như vậy, đầu đầy nghi vấn.
– Anh rể, thế là được rồi?
– Thế cậu còn muốn ở lại qua đêm?
Dương Thần nhìn thời gian
– Cũng sắp đến hai giờ sáng rồi.
Lưu Minh Hào vội vàng lắc đầu.
– Em… Em sẽ không chết chứ?
– Sao anh biết được.
Dương Thần nói chẳng sao cả.
Lưu Minh Hào lại thở ra một hơi khí lạnh, vẻ mặt cầu xin:
– Anh rể anh đang đùa với mạng sống của em đó!
– Kêu la cái gì? Không có anh cậu không chết sớm rồi? Cậu dám về nhà cho người nhà biết cậu trúng độc, anh sẽ vứt cậu xuống sông cho cua ăn!
Dương Thần đánh vào đầu cậu thiếu niên một cái, không lưu tình chút nào.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc