Danh nghĩa!
Đây không khác gì là tát cho hắn một cái, đang cười hắn không biết gì.
Dương Thần đã hạ quyết tâm, khi điều tra ra được tên âm thầm phá rối này, xem y là người thế nào, rồi giết là xong hết mọi chuyện.
Phật cũng sẽ có lúc tức giận, huống chi là ma quỷ.
Hơn nữa Dương Thần cũng hiểu được một nguy cơ khá nghiêm trọng. Nếu đối phương có dáng vẻ giống hắn như đúc, lại quen thuộc về hoàn cảnh của mình. Thì khó bảo đảm được an toàn cho những người bên cạnh mình.
Những người đó, đặc biệt là những người phụ nữ của mình nếu bị bắt nạt thì làm thế nào?
Dương Thần đắn đo suy nghĩ một hồi, cho dù là có tiểu đội Hải Ưng bảo vệ, thủ đoạn của đối phương không phải là chiến sĩ của tiểu đội Hải Ưng có thể khống chế. Nếu mấy người phụ nữ của mình không đề phòng thì sẽ rất nguy hiểm.
Chuyện này cũng không thể để những người bên cạnh mình không hay biết gì. Trước tiên cần nói cho các cô về việc xảy ra ở Thái Bình Dương, rồi về kẻ thù, cuối cùng là hậu quả.
Nếu không nói thì mình cũng khó khăn.
Hơn nữa, nếu muốn dạy các cô tu hành thì toàn bộ thế giới mới này cũng nên giới thiệu qua cho các cô biết.
Trở lại phòng ăn ở tầng hai, các món ăn Italia đã đầy bàn, mấy người phụ nữ vừa ăn vừa cười.
Say khi Dương Thần trở về chỗ ngồi nói:
– Ăn cơm xong, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người. Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.
Quách Tuyết Hoa hỏi:
– Con trai, có chuyện gì mà ra vẻ bí mật thế?
Dương Thần mỉm cười đáp:
– Mẹ, đợi lát nữa sẽ biết, hiện giờ nói ra sẽ ảnh hưởng đến ăn uống. Tóm lại, đợi lát nữa con sẽ nói cho mọi người nghe một câu chuyện khoa học viễn tưởng, mọi người sẽ ngạc nhiên.
– Còn đùa được nữa.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
Lâm Nhược Khê nảy ra một ý nghĩ nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tuy Dương Thần không chịu nói lúc ăn cơm, nhưng mọi người ăn cơm với tốc độ rõ ràng nhanh hơn, cũng không nói nhiều, ăn xong trả tiền rồi lái xe về nhà.
Trên đường về nhà, Dương Thần không ngại trước mặt mọi người gọi điện thoại cho An Tâm, Lưu Minh Ngọc và người vừa mới rời khỏi nhà chiều nay là Thái Nghiên bảo cùng đến nhà.
Đối với những việc Dương Thần đang định nói, Lưu Minh Ngọc đi làm ở Quốc Tế Ngọc Lôi đã biết trước đó. Vì bận mấy ngày nay nên An Tâm trợn mắt kinh ngạc.
Bởi vì, hai ngày nay An Tâm và Lưu Minh Ngọc đều làm thêm ca đêm ở công ty. Nhưng Dương Thần không hề phản đối, cho nên, các cô vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Lâm Nhược Khê tuy đã đoán trước chuyện Dương Thần muốn làm. Nhưng vẫn nhíu máy, vẻ mặt có chút lo lắng. Cô luôn tự hỏi, cô có thể đối mặt với việc sắp đến như thế nào.
Một đám phụ nữ…
Lúc này Dương Thần không thể nghĩ được nhiều lắm, so với xấu hổ thì an toàn của các cô gái vẫn quan trọng hơn.
Ước chừng nửa tiếng sau, ba chiếc xe màu sắc khác nhau đỗ ngoài biệt thự. An Tâm, Lưu Minh Ngọc và Thái Nghiên đã đến rồi.
Sau khi ba cô xuống xe, nhìn nhau, An Tâm và Lưu Minh Ngọc quen nhau, nhưng không biết Thái Nghiên. Nhưng nhìn thấy nhau hiểu ngay, đây là những người Dương Thần muốn tìm.
Cuộc họp các tình nhân.
Trong phòng khách, không khí cũng đã rất kỳ lạ. May mắn là căn hộ cao cấp nên phòng đủ lớn.
Làm cho mọi người có không gian để thở.
Dương Thần cũng không ở trong phòng, vừa đến nhà, nói phải liên hệ với một số người, đã đi lên tầng bận rộn suốt vẫn chưa xuống dưới.
Lâm Nhược Khê là nữ chủ nhà, nhìn có vẻ rất tự nhiên, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng giúp νú Vương pha trà.
Ngoài những người trong nhà, Sắc Vi, hai mẹ con Mạc Thiện Ny, hai mẹ con Đường Uyển cũng đã đang ngồi đó, giọng nói rất nhỏ, dù sao không phải đã quá quen nhau.
Khi ba người An Tâm vừa bước vào, cả không gian như ngưng đọng trong chốc lát. Đầu tiên là nhìn qua mọi người, sau đó ngượng ngùng cười cười.
– Tới rồi à.
Quách Tuyết Hoa đứng dậy cười nói.
– An Tâm và Thái Nghiên thì tôi biết, cô là Minh Ngọc có phải không. Dương Thần vừa nói cho tôi là cô đến, đứa nhỏ này…
Ai, tôi cũng không biết nói như thế nào… Đến đây, đừng ngại, ngồi xuống đi.
Lưu Minh Ngọc biết người phụ nữ này là mẹ của Dương Thần. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội vàng chào dịu dàng.
Khi Lâm Nhược Khê đưa cho ba người trà đã pha. Lưu Minh Ngọc và An Tâm giật nảy mình.
– Đừng, đừng… Tổng Giám đốc Lâm, sao có thể để chị…
Lưu Minh Ngọc vội vàng đỡ lấy nói.
Lâm Nhược Khê lúc này mới nở một nụ cười nhạt đầu tiên:
– Ở nhà, đừng gọi tôi là Tổng Giám đốc Lâm, tôi còn nhỏ hơn chị vài tuổi, ở ngoài cứ gọi tôi là Nhược Khê đi.
Thái Nghiên đã gặp Lâm Nhược Khê vài lần, nên đã đỡ ngại hơn. Cô cũng vốn là người có tính tình hoạt bát, cười hì hì nói:
– Đúng vậy, sau này chúng ta còn gặp nhau rất nhiều, phải thân thiết…
Nhưng câu này còn chưa nói xong Lâm Nhược Khê đã đưa một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lướt qua.
Ý tứ rất rõ ràng- không phải là chuyện này về sau đều do cô định đoạt sao.
Thái Nghiên hơi nghẹn lại, vội bỏ qua không nói tiếp nữa.
Thấy việc như vậy, Quách Tuyết Hoa cười ha hả:
– Nhược Khê, con thấy không, Thái Nghiên xinh đẹp kia dù làm cục trưởng vẫn sợ con. Chỉ là do Thái Nghiên tính tình thẳng thắn thôi, con không phải là không biết.
Ánh mắt Thái Nghiên nhìn Quách Tuyết Hoa gật gật đầu tràn đầy xúc động. Như đã tìm được người bạn hiểu mình.
– Hừ…
Lâm Nhược Khê thấy mẹ chồng nói giúp Thái Nghiên nói thầm:
– Con chưa nói gì cả.
– Nhưng ánh mắt của chị Nhược Khê vừa rồi thật khủng khiếρ, tôi ngồi ở đây cũng thấy lạnh người.
Ngồi ở một chỗ khác, Đường Đường ngồi gần Đường Uyển nói.
Đường Uyển vội giơ tay che miệng con gái, nhanh miệng nói:
– Con bé chết tiệt này, đừng nói bừa. Lạnh là vì điều hòa không khí.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi quay mặt lại nhìn vẻ xem thường, điều hòa không khí trong phòng nào có lớn như vậy.
Thở dài quay đầu hỏi An Tâm:
– Cô nói xem, tôi rất ác độc sao?
An Tâm có tâm lý sợ Lâm Nhược Khê. Lúc trước đã từng làm cô ta khóc, giờ lại bị Lâm Nhược Khê hỏi, không biết nên nói thế nào.
Không kìm nổi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói:
– Không… không ác…
Nói như vậy là hoàn toàn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhìn thấy hết mọi việc, Trinh Tú xì một tiếng cười.
Hai tay vuốt vuốt sô pha, cặp chân trắng nõn thậm chí đá lên cao, ra vẻ rất vui sướng.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy thế vẻ mặt đỏ ửng, đi qua nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú:
– Cười cười cái gì, đánh chết em.
Trinh Tú vội mở to đôi mắt
– Buồn cười thật mà…
Lâm Nhược Khê tức giận không kìm nổi dậm chân một cái, cảm thấy không thể ở trong phòng khách được nữa, vội vàng chạy vào phòng bếp giúp νú Vương.
Tuy nhiên, cũng bởi vì thế mà mọi trong phòng cười vui vẻ, không khí thay đổi rất nhiều.
Mười phút trôi qua, Dương Thần mới từ trên tầng chạy vội xuống.
Trước đó hội Bát Kỳ, Bát Nhã đã liên hệ đến đây, nói cho Dương Thần biết hội Bát Kỳ có một đội ngũ tinh nhuệ tiến vào Trung Quốc, với thân phận thường dân, hỏi Dương Thần xem nên bố trí như thế nào.
Dương Thần để những người này đến Yến Kinh. Trung Hải chỉ để lại một bộ phận tiếp ứng. Bởi vì những Ninja ở Bắc Kinh cũng không hiểu biết rõ lắm.
Như vậy có thể nhanh chóng tìm ra kẻ thù.
Đặc biệt căn cứ bí mật Nghiêm Bất Vấn. Nếu Thái Vân Thành không nói cho hắn thì hắn tìm ra cũng không có gì.
Nhìn thấy mấy người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách. Dương Thần hơi mở cờ trong bụng. Mấy người phụ nữ tính cách khác nhau, dáng dấp khác nhau, nếu thật sự có một ngày ở cùng một chỗ.
Hơn nữa, còn cùng ngủ, thì mình sẽ được thoải mái nhiều lắm.
Tất nhiên sự việc đang đè nặng trong lòng khiến Dương Thần không có tâm trạng đùa giỡn, đi đến giữa phòng khác, hắng giọng nói:
– Hôm nay gọi mọi người đến là có việc không thể không nói. Vì sự an toàn của mọi người, tôi hi vọng mọi người có thể im lặng chờ tôi nói xong hết sau đó mới hỏi. Bởi vì, chuyện muốn nói, hơi phức tạp…
Dương Thần mở đầu rất huyền bí, lập tức làm cho mấy người phụ nữ cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, ra vẻ nghiêm túc nhưng không được tự nhiên.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc