Khi du thuyền về đến Trung Hải, cũng là lúc trời vừa tối.
Người của Hồng Kinh Hội đều tự về phân đường của mình, mặc dù đã có sự thay đổi, nhưng cũng không ai dám có chút nghi ngờ, hay chí ít cũng không biểu lộ ra ngoài.
Tuy Sắc Vi đã nói sẽ không làm Hội Trưởng nữa, nhưng điều làm mọi người thấy kinh sợ, lại là câu cuối cùng mà Dương Thần nói với mọi người —- có trời mới biết đừng có làm phiền cuộc sống yên ổn của hắn là như thế nào.
Nhưng ở mức độ nào đây?
Cho nên, những người này chỉ còn cách quản lý tốt thủ hạ của mình, an phận dưới trướng của tân Hội Trường, làm tốt việc của mình là được.
Dương Thần bảo Tiểu Triệu đem tin về cái chết của Trần Dung báo cho anh của cô là Trần Bác, còn về nguyên nhân cái chết, cứ nói thật, còn về kẻ đứng sau vụ báo thù này là Tư Đồ Minh Triết, sau khi sự việc bị bại lộ đã nhảy xuống biển.
Còn về việc bị cá mập ăn mất như thế nào, thì cũng không cần nhắc đến.
Dương Thần cũng không muốn giấu Trần Bác, Dương Thần cũng không muốn nghĩ xem gã sẽ nghĩ như thế nào, lúc ban đầu Hắn cũng đã hỏi rõ ràng.
Em gái gã đi theo Sắc Vi, Trần Bác lúc đó cũng đồng ý, sau đó Trần Dung vào hắc đạo, làm người đàn ông của Chanel, gã không thể nào không biết em gái của mình đang làm việc gì.
Nếu như lúc ban đầu Trần Bác đã không ngăn cản, thì gã cũng nên có tâm lý chuẩn bị. Trên thực tế, nếu không phải bởi vì, Trần Dung là em gái gã, thì lúc trước ở trên phố, Dương Thần sớm giết chết người đàn bà có lòng phản trác đó đi rồi.
Sau đó, Dương Thần và Sắc Vi cùng ngồi xe về nhà, bởi vì nhà của Sắc Vi bị đánh bom, cho nên đành phải về nhà cùng với Dương Thần.
Trong phòng khách, Mạc Thiện Ny đã bình tĩnh lại, đang cùng với Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa ngồi đợi hai người trở về, trước đó Mã Quế Phương hết giờ làm về nhà, Trinh Tú cũng đã trở về từ cô nhi viện.
Nhìn thấy Dương Thần cùng với Sắc Vi bình yên vô sự, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
– Đã giải quyết xong việc rồi chứ?
Quách Tuyết Hoa đứng lên hỏi.
Dương Thần gật gật đầu nói.
– Cũng không có gì phiền phức, chỉ là vì muốn làm cho sạch sẽ một chút, cho nên phải ra biển một chuyến.
– Ra biển?
Mọi Người và Quách Tuyết Hoa nghi hoặc hỏi.
Dương Thần liền đem sự tình đã trải qua tóm tắt kể lại, khi nhắc đến Trần Dung mọi người đều xúc động, nhất là Trinh Tú, thần sắc có chút sợ hãi, nếu như không phải lúc đầu Thái Nghiên bắt
cô đưa vào cục cảnh sát, có lẽ cô cũng đã rơi vào vực thẳm này rồi.
Nhưng đến khi nói xong chuyện đó, thì toàn bộ không khí trong phòng khách trở nên cổ quái.
Tuy rằng ngày thường cũng ở gần nhau, nhưng đều là Mã Quế Phương và Quách Tuyết Hoa cùng với Vú Vương
Uống trà nói chuyện với nhau.
Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny, Sắc Vi, chưa hề ngồi cùng nhau như thế này, nhưng lúc này cũng bởi vì hai cô không còn nơi nào để đi, đến nhà cũng bị phá rồi, mọi việc đều phải bắt đầu lại, cũng chỉ còn cách ngồi ở phòng khách, đưa mắt nhìn nhau.
Bộ dạng Trinh Tú đầy kì vọng, hình như cảm thấy rất hứng thú, với tình cảnh như vậy, không biết ba bà chị này sẽ nói những gì.
Quách Tuyết Hoa kéo áo Dương Thần khẽ nói:
– Con, tiếp theo phải làm thế nào.
– Con làm sao biết được,
Thực ra Dương Thần trong lòng cũng không biết nên làm thế nào, đành phải làm bộ vô tội, không biết gì cả.
Một lát sau, cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng mở miệng, hỏi thân thiện:
– Các cô tối nay cứ ở lại nhà tôi đi, phòng trống ở đây còn nhiều.
Nhưng chưa nói xong, Vú Vương ở bên cạnh liền nhắc
– Tiểu Thư không được đâu, nhà của chúng ta cũng vừa bị nổ mất rất nhiều phòng, khu phòng dành cho khách cũng bị nổ mất rồi, thực ra nhà chúng ta cũng phải chuyển nhà, nhà này cũng không còn chắc chắn nữa rồi.
Lâm Nhược Khê cũng không ngờ tới chuyện này, lại tự mình làm cho mình trở nên xấu hổ.
Sắc Vi cười nói:
– Nếu như chúng ta đều phải chuyển nhà, vậy tôi có một đề nghị, chi bằng tìm một căn nhà thích hợp, mọi người làm hàng xóm cũng đã lâu rồi, chi bằng cứ tiếp tục như vậy đi.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ra, đặc biệt là Quách Tuyết Hoa và Vú Vương, họ đều không ngờ được, Sắc Vị lại nói muốn tiếp tục ở cùng nhau.
Cái này còn chưa thiển hiện rõ, là muốn được ở gần Dương Thần sao!
Mạc Thiện Ny tuy rằng trong lòng cũng muốn như vậy, những ở trước mặt Lâm Nhược Khê cũng không tiện ủng hộ Sắc Vi, cô cũng chỉ đành im lặng.
Mã Quế Phương cũng biết con gái khó xử, nên cũng im lặng như vậy, nhưng trong lòng cũng, cũng là rất đồng ý với lời đề nghị của Sắc Vi.
Về phần Dương Thần thì vui rồi, miệng ngoách ra, không ngừng gật đầu.
Lâm Nhược Khê chằm chằm nhìn vào mắt Sắc Vi, hai người phụ nữ nhìn nhau chằm chằm
Lâm Nhược Khê ban đầu cho rằng Sắc Vi đang khiêu khích mình, nhưng nhìn một lúc, mới phát hiện trong mắt của Sắc Vi chỉ là sự chân thành, không có bất kỳ sự tranh đoạt nào.
Trong lòng cảm thấy chua xót, từ khì nào mình trở thành con người đa nghi như thế này, cho dù ở gần, chẳng lẽ mình lại sợ cô ta, Lâm Nhược Khê buồn bực nghĩ.
– Chủ ý không tồi, dù sao tiền cũng không phải vần đề, mọi người cùng tìm xem có căn nhà nào thích hợp không.
Lâm Nhược Khê đồng ý nói.
Nghe thấy thế, Quách Tuyết Hoa ngắt lời cười nói:
– Cũng tốt, mẹ cùng với mẹ của Thiện Ny và Vú Vương cũng rất thân thiết, các con đi làm hết, người già như chúng ta có thêm người bầu bạn.
Vú Vương và Mã Quế Phương nhìn nhau cười, ba người phụ nữ có tuổi này đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sự tình liền được nhanh chóng giải quyết, đối với Lâm Nhược Khê và Sắc Vi mà nói, tiền mua nhà không phải là vấn đề chủ chốt, mà vấn đề chính là mọi người có vừa ý hay không.
Bất động sản của Lâm Nhược Khê cũng không ít, nhưng đều là dùng cho kinh doanh và một số thì dùng để buôn bán, nhà có thể ở được, thì trừ căn nhà trước đây ở Long Cảnh Uyển, hoặc là căn biệt thự ở tương đối xa Trung Hải, nên chỉ còn cách mua một căn nhà mới.
Dù sao trước kia cũng chỉ có Lâm Nhược Khê và Vú Vương hai người ở cùng nhau, có nhiều cũng chẳng để làm gì.
Trong nhà thêm hai người phụ nữ, trở nên náo nhiệt hơn hẳn, Trinh Tú sau khi giúp Vú Vương làm một bữa tối đơn giản, liền thảo luận xem mua nhà ở đâu thì hợp lý.
Lâm Nhược Khê trực tiếp cầm hai cái Laptop từ trên lầu đi xuống, tham khảo từ những trang web chuyên cung cấp các biệt thự cao cấp, vừa xem vừa bình luận.
– Phòng phải mới, tốt nhất có thể ở ngay được, chúng ta hiện nay cũng không có nhiều thời gian đi bố trí những đồ vật này, vị trí thì tốt nhất thanh tĩnh chút, dựa vào núi gần sông là tốt nhất.
– Cách trung tâm thành phố xa cũng không sao, dù sao đường cao tốc quanh thành phố cũng thuận tiện.
Sắc Vi nói.
Lâm Nhược Khê khẽ gật đầu
– Còn nữa, Người không thể nhiều.
– Vậy còn không đơn giản sao, Em mua căn đắt nhất, người chắc chắn sẽ ít.
Dương Thần xen ngang nói.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn,
– Còn cần anh nói?
Dương Thần kinh ngạc bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Sắc Vi ngoảnh đầu nhìn sang Mạc Thiện Ny bên cạnh hỏi:
– Thiện Ny, cô có ý tưởng gì không, chúng ta là ở cùng nhau, cô cũng nên nói gì chứ.
Mạc Thiện Ny lắc đầu
– Cứ tùy mọi người thôi, tôi và mẹ tôi thế nào cũng được, hơn nữa, biệt thự đắt như vậy tôi cũng không mua nổi, mẹ con tôi có thể được ở nhờ là tốt lắm rồi, làm sao còn dám có ý kiến.
Tuy rằng biết con mình chỉ nói đùa, nhưng cũng có vài phần tự giễu, so với Lâm Nhược Khê và Sắc Vi, thì số tiền của Thiện Ny không đáng để mắt tới, Mã Quế Phương cũng chỉ là khẽ thở dài, không nói gì.
– Cô có thể,
Lâm Nhược Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nói.
– Ừ?
Mạc Thiện Ny không hiểu.
Lâm Nhươc Khê thản nhiên cười nói:
– Tôi biết trong hai năm nay rất nhiều những tập đoàn quốc tế và cấp thế giới đều mời cô, thậm chí còn để cô làm phó tổng giám đốc chi nhanh tại Châu Á, nếu như cô rời Quốc Tế Ngọc Lôi, đi đên các tập đoàn quốc tế khác, đều có thể đảm nhiệm những vị trí cao đồng thời có thể nắm trong tay số cổ phần đáng kể, mấy tỷ nhân dân tệ đối với cô mà nói chỉ là đồ trong túi, chỉ là cô muốn ở lại Quốc Tế Ngọc Lôi để giúp tôi, cho nên cô mới bỏ những cơ hội này, không phải sao?
Mạc Thiện Ny bất đắc dĩ cười nói,
– Nói ra đáng kể gì đâu, cũng chẳng có gì, nếu như năm đó Cố Tổng giám đốc bởi vì muốn tôi giúp cô nên đề bạt tôi, nếu như tôi vì tiền mà rời bỏ Quốc Tế Ngọc Lôi, vậy thì đến chính tôi cũng sẽ khinh thường mình.
– Thực ra, thực ra cô cũng có thể lấy từ 3-5% cổ phần của công ty, nhưng cô không làm vậy, tôi luôn rất cảm kich cô, Thiện Ny.
Lâm Nhược Khê cười nói,
– Tôi tự thấy rằng, tuy mình là một người có quyết sách xuất sắc, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người cầm quyền giỏi, cho nên…những năm vừa rồi thật sự rất cảm ơn cô.
Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm ơn, làm cho Mạc Thiện Ny cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho mấy người Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh ánh mắt đều rất tán thưởng.
Mã Quế Phương có chút tự hào vỗ lưng con gái
– Con gái, Mẹ biết là còn sẽ không làm mẹ thất vọng, cái quý hơn tiền, chính là lòng người.
Lòng người sao…vậy mình động chạm tới chồng của cô ấy, thì là đúng hay sai đây.
Mạc Thiện Ny ngại ngùng cười cười
– Nhược Khê…đột nhiên nói những lời này, tôi rốt cuộc phải cảm động phát khóc lên, hay là mở miệng đòi tiền đây.
Lâm Nhược Khê khẽ hé miệng.
– Tiền… không có, nhưng nếu Sắc Vi sau này hỏi cô tiền thuê nhà , tôi có thể trả trước cho cô, hơn nữa không cần tính lãi!
Dương Thần đang uống trà liền phun ra ngoài, may mà kịp lấy tay che miệng, lập tức cười cười nói:
– Bà xã, em làm thế nào mà có thể vừa nói đùa mà mặt lạnh tanh như vậy.
Lâm Nhược Khê mặt đỏ lên, phát hiện thấy mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, đặc biệt là người mà cô không thân thuộc Sắc Vi, đôi con ngươi trợn tròn.
Lâm đại tổng giám đốc vội ho một tiếng
– Nhìn đi đâu vậy, tìm nhà đi…
Ba vị trưởng bối khẽ cười vài tiếng, đặc biệt cảm thấy không khí có vài phần vui vẻ
Bỗng nhiên Trinh Tú thốt lên một tiếng
– A
Tay chỉ lên một căn biệt thự trên màn hình, nói
– Chị Nhược Khê, chị xem cái này, hình như rất phù hợp với yêu cầu của chị.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc