Người đó chính là người lãnh đạo vẻ vang của Tây Minh hội một thời, Tư Đồ Minh Trạch!
Nhìn thấy cha đẻ của mình, cũng chính là người xác nhận đã khởi xướng mọi chuyện về sau, vẻ mặt Sắc Vi rất phức tạp, trong mắt người đẹp ngoài vẻ sầu não còn có cả sự mông lung, dường như không sao hiểu nổi là vì đâu.
Rõ ràng là cha con, cô đã tha cho ông ấy một con đường sống, nhưng ngược lại, ông ấy nhất quyết đẩy cô đến chỗ chết, thậm chí… đến cái chết toàn thây cũng không được.
Khi chiếc thuyền của hai cha con song song cách nhau chừng mười mét, những tàu chiến của hội Bát Kỳ yên lặng rút lui giữ một khoảng cách nhất định, chắc hẳn lúc trước đã nhận được mệnh lệnh, không được phép can thiệp vào xung đột sắp xảy ra.
– Đoàng!
Trong đôi mắt nâu xám của Tư Đồ Minh Trạch không hề có chút sợ hãi hay khiếρ đảm, tuy so với trước đây đã bớt đi nhiều vẻ hung ác, nhưng vẻ kiêu căng khinh mạn ấy thì vẫn luôn luôn không thay đổi.
Hai bên im lặng hồi lâu, vẫn là Tư Đồ Minh Trạch lên tiếng trước, ông ta cười nói;
– Thật không hổ là con gái ta, như thế mà vẫn có thể tồn tại được, thật chẳng ngờ rằng ta đã thua!
Sắc Vi hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông đang đứng trên boong tàu đối diện, cảm thấy còn xa lạ hơn so với lúc trước.
– Ông không nên quay trở về.
Tư Đồ Minh Trạch ngửa đầu cười lớn:
– Nếu ta sống ở cái nơi ma quỷ quanh năm suốt tháng lạnh lẽo kia thì hết nửa cuộc đời cuối cùng cũng không biết đến khi nào mới có thể hít thở cái hơi nóng của quê nhà nữa, cứ như thế mà chết dần chết mòn hay sao?
Các người đùa đấy ư? Cho dù khiên chống đạn của ta có bị thủng lỗ chỗ thì ta cũng quyết không làm con rùa rụt đầu!
– Rụt đầu đâu phải đã là rùa, mà vươn cổ chắc gì đã phải ba ba!
Dương Thần thản nhiên nói một câu, có chút châm chọc, nhẹ nhàng nhún người nhảy một cái.
Theo một đường quỹ tích, Dương Thần đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét nhảy thẳng lên tàu chiến của đối phương.
Chuyện này đối với Dương Thần là điều hết sức bình thường, nhưng trong mắt những ngươi khác lại là điều vô cùng dị thường.
Tư Đồ Minh Trạch nhíu mày nói:
– Xem ra người mà ta thường ít xem trọng nhất là ngươi thì phải… Năng lực của ngươi đúng là vượt ngoài sự tưởng tượng của ta…
Dương Thần hờ hững nói:
– Là ai đã giúp ông thuê bọn lính từ Thụy Điển, nói đi, như thế tôi có thể cho ông ra đi dứt khoát một chút.
– Không ai giúp ta hết.
Tư Đồ Minh Trạch cười lạnh lùng:
– Ngươi thấy ta sẽ không có sự chuẩn bị cho mình hay sao?
– Nếu ông đã không thành khẩn thì tôi cũng đành tìm cách để lộ rõ chân tướng sự việc thôi.
Dương Thần vẻ mặt hứng thú nói bằng tiếng Thụy Điển:
– Tôi sẽ bắt đầu giết người, tốt nhất là các người đứng sát lại một chút.
Trong đám lính đánh thuê có một tên đầu sỏ oai vệ mặc chiếc áo rằn ri màu trắng đục, trong tay cầm khẩu súng máy MG của Đức, loại súng máy này những quân lính bình thường hầu như không thể tùy ý sử dụng, gã rủa sả bằng tiếng Thụy Điển:
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Nếu không phải xung quanh đều là thuyền chiến của hội Bát Kỳ Nhật Bản thì bọn lính đánh thuê này đã muốn nổ súng bắn phá từ lâu rồi, chính vì muốn giữ lại chút ít cơ hội sống sót nên mới không làm càn.
Dương Thần cũng không trả lời mà bước thẳng đến chỗ tên đầu sỏ.
– Không được bước nữa!
Tên to lớn ấy đổi sang giọng cảnh cáo:
– Nếu mi còn tiến thêm ta sẽ bắn! Không được khiêu khích sự vẻ vang của chiến sỹ Lapland.
Dương Thần vẫn không nói gì, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.
Tên đầu sỏ rủa thầm, không do dự thêm nữa, dù sao thì cũng một đường sống vạn đường chết rồi, chi bằng ta cứ liều mạng!
Khẩu súng máy trong tay gã lập tức nhả đạn!
– Đoàng đoàng đoàng!!
Con rắn lửa phun đạn trong khoảng cách chỉ có mấy mét thì cho dù là xe thiết giáp thì cũng bị đạn xuyên thủng.
Cả loạt đạn không sót một viên đều nhắm vào ngực Dương Thần, nhưng điều khiến đám lính đánh thuê mãnh hổ không thể nào tin được là tất cả đạn đều bị chắn lại phía xung quanh Dương Thần một vài centimet, không thể nào tiến tiếp.
Tất cả đạn rơi leng keng xuống sàn tàu.
Khi tên đầu sỏ há hốc mồm tưởng rằng mình đang mơ thì Dương Thần đã đến sát bên người hắn.
Dương Thần chỉ cao đến ngực gã, hắn giơ tay tóm lấy cổ gã khổng lồ.
– Rắc!
Sau âm thanh khô khốc lạnh lùng thì tên đầu sỏ lập tức tắt thở!
Dương Thần không dừng lại lâu, đem cái xác đang nằm vật trên sàn tàu ném thẳng xuống biển, sau đó tiếp tục tiến đến phía những tên lính đánh thuê khác…
Tư Đồ Minh Trạch thấy lạnh toát từ chân lên đầu.
Tên này lúc giết người không chút ghê tay, chẳng khác nào cứ tùy ý giẫm lên đám sâu bọ rác rưởi.
Uổng cho ông ta nửa đời kiêu hùng mà cũng chưa từng nghĩ đến chuyện một tên giết người lạnh lùng nhẹ nhàng như thế!
– Tôi sẽ giết tất cả đám người ở đây, sau đó sẽ đến lượt ông, ông cứ suy nghĩ cho kỹ, cuối cùng có chịu nói ra là ai đã giúp ông không…
Dương Thần nói ngắn gọn vài câu nhưng vẫn không chịu dừng tay.
Một toán lính đánh thuê gần như phát điên dồn hết hỏa lực về phía Dương Thần, đạn rơi ào ào trên boong, tạo thành một tấm màn lớn xung quanh Dương Thầnt.
Nhưng Dương Thần không chút trở ngại bước nhanh về phía một tên khác, bẻ cổ rồi ném xuống biển.
Tất cả người của hội Hồng Kinh trên du thuyền đều sợ đến mềm cả chân, họ chỉ nhìn thấy một người đàn ông chẳng khác nào ma quỷ, bước đi trong làn mưa đạn dùng sức mình khiến cho từng tên lính đánh thuê mất mạng trong nháy mắt!
Cách giết người của Dương Thần lúc đầu chỉ là bẻ cổ, sau đó bắt đầu nhìn thấy máu tươi, hắn dùng một tay chọc thẳng vào ngực hoặc có lúc thì đập vỡ đầu, không từ bất cứ cách nào.
Nhìn thấy cách giết người càng lúc càng man rợ, mặt của Tư Đồ Minh Trạch đang đứng trên boong tàu trở nên xám ngoét, môi run run lắp bắp…
Sắc Vi đã từng nhìn thấy Dương Thần giết người, xem như miễn cưỡng chịu được cảnh này, nhưng Trần Dung ở bên cạnh thì mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí đã có vài người bắt đầu thấy buồn nôn…
Một lát sau gió biển đã tąnh hôi mùi máu.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng sẽ diễn ra một cuộc hỗn chiến ác liệt, nhưng cảnh tượng trước mặt thì chỉ là cảnh một người ra tay tàn sát hàng loạt mà thôi.
Chỉ sau ba phút trên boong tàu chỉ còn lại mình Tư Đồ Minh Trạch đứng trân trân, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn.
Dương Thần vẩy vẩy bàn tay đầy máu tươi hỏi:
– Có nói không?
Tư Đồ Minh Trạch nuốt nước bọt, khóe miệng liên tục co giật:
– Ngươi… Ngươi vốn không phải là người! Ngươi là ma quỷ!
Dương Thần cười nhạo:
– Một người bố muốn dùng hỏa tiễn bắn con mình tan tành xác thịt, nói tôi là ma quỷ thì tôi chẳng thấy chút thuyết phục nào hết.
Tư Đồ Minh Trạch hít một hơi thật dài, cắn răng nói:
– Ta đã nói từ đầu rồi, là ta đã chuẩn bị từ trước, thua là thua, ngươi muốn giết thì giết mau đi!
Dương Thần nheo mắt, cười cổ quái nói:
– Ông biết tại sao tôi lại đặc ý đến vùng biển này để ra tay không hả?
Tư Đồ Minh Trạch sợ run bắn lên, hỏi một cách mất tự chủ:
– Tại sao…
– Bởi vì ở đây… Có một thứ rất thú vị.
Dương Thần cười khẩy.
Người trên du thuyền vốn cho rằng Dương Thần sẽ nhanh chóng giải quyết Tư Đồ Minh Trạch, thật sự họ không thể chịu được cảnh tượng thảm bạo cực điểm nữa, nhưng xem ra lúc này Dương Thần còn có việc khác muốn làm.
Chỉ thấy Dương Thần nhìn xung quanh, đến bên cạnh ca-bin, lấy một ít dây thừng plastic loại siêu chắc thường dùng để buộc hàng hóa rồi đi về phía Tư Đồ Minh Trạch…
– Ngươi… Ngươi định làm gì?
Tư Đồ Minh Trạch hoảng sợ bước lùi lại.
Dương Thần tháo dây thừng, lắc người một cái rồi bước đến phía sau chỗ Tư Đồ Minh Trạch, bước lên bước xuống vài bước rồi trói người ông ta lại.
Tư Đồ Minh Trạch giống như một chiếc bánh bị bó chặt không tài nào nhúc nhích nổi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần tóm lấy Tư Đồ Minh Trạch ném xuống phía mạn tàu.
Dương Thần giữ một đầu dây, Tư Đồ Minh Trạch vẫn chưa rơi xuống biển mà vẫn cách mặt biển nửa mét, cứ lắc lư như thế bên mạn tàu.
Dương Thần nhặt một khẩu súng từ trên mặt đất, đến bên cạnh boong tàu, bắn một phát súng vào Tư Đồ Minh Trạch.
Nhưng viên đạn không xuyên vào những chỗ dễ gây mất mạng mà chỉ xuyên thủng bàn chân Tư Đồ Minh Trạch, máu bắt đầu chảy.
– A……
Tư Đồ Minh Trạch không nén nổi hét lên một tiếng đau đớn:
– Muốn giết cứ giết! Ngươi có tra tấn ta đến thế nào ta cũng không có gì để nói đâu!
Dương Thần nhìn từ phía trên sát mặt ông ta, cười nham hiểm:
– Ông có nói hay không cũng không quan trọng, dù sao thì… tôi cũng chỉ có ý định câu cá chơi chơi thôi mà…
Dương Thần vừa mới dứt lời thì đám người trên du thuyền mới đột nhiên phát hiện ra một chuyện mà nãy giờ không hề để ý tới!
Trên mặt nước cạnh tàu, vì có rất nhiều xác chết nên nước biển cuồn cuộn đỏ.
Hơn nữa xung quanh những xác người này lại xuất hiện hàng đàn cá mập.
Có con mày đen xám, con lại có đốm, nhưng nói chung những con cá này không quá to, trái ngược với tội ác chồng chất của chúng, nếu như so sánh với loài cá mập trắng dài đến hơn 6 mét thì những con cá này chỉ dài tầm khoảng 2 mét thậm chí là chỉ 1 mét.
Những con cá mập này bị mùi máu tươi hấp dẫn, chúng vây lại quanh những cái xác, bắt đầu xé xác ngấu nghiến, mặc dù kich thước của bọn chúng không lớn nhưng số lượng thì khá đông, ít nhất là có đến hàng chục con, rất nhiều xác người đã biến mất bởi đã bị ăn hết chỉ còn lại bộ quần áo nổi lềnh phềnh trên mặt nước!
– Trời ơi! Cá mập!
– Đến từ bao giờ thế này? Sao lại đông vậy?
Những lão làng của hội Hồng Kinh lúc này mới nhận ra, hiểu được ý nghĩa hai từ “ Câu cá” của Dương Thần, tất cả mọi người đều dựng hết tóc gáy.
Tư Đồ Minh Trạch bị treo lơ lửng cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thậm chí đũng quần đã hơi ướt, cho dù đã trải qua hàng trăm trận chiến thì ông ta cũng vẫn sợ đến vãi cả ra quần!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc