– Đúng rồi, tôi quên mất, hì hì, đầu bếp ở đây không tồi, có phải là có hương liệu gì đặc biệt không? Sao con lợn sữa quay này hương thơm mùi vị sơn dược lại tuyệt vời đến thế cơ chứ, đúng thật là rất thơm.
– Ha ha… Quá khen rồi.
Đường Điện Sơn toát mồ hôi, cười mín môi nói:
– Đây là dược thiện chỉ có ở Đường Môn chúng tôi, các đầu bếp đều là những trưởng lão và đệ tử chuyên nghiên cứu, chế các thần dược có lợi, còn về “Vạn Quyển Lâu” thì…
– Ở đâu?
Dương Thần hỏi.
– Hả?
– Tôi hỏi là Vạn Quyển Lâu ở đâu.
Dương Thần hỏi lại một lần nữa.
Đám người Đường Điện Sơn được một phen kinh ngạc, tất cả đều không theo kịp tiết tấu của Dương Thần.
– Sao, các người không cho tôi đi vào?
Dương Thần nhíu mày không vui hỏi.
Đường Điện Sơn vội buông tay, cười hì hì nói:
– Tất nhiên là không phải như vậy Đường Gia Bảo khó khăn lắm mới giữ chân được thiếu gia Dương Thần, tuy rằng Vạn Quyển Lâu không có tiền lệ công khai với người ngoài, nhưng hôm nay thì lại là một dịp đặc biệt, thiếu gia Dương Thần là người có thần công “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, thì làm sao lại ham hố gì cơ chứ, chúng tôi có thể hoàn toàn yên tâm được rồi.
– Ngươi nói những lời vô nghĩa ấy làm gì, chẳng phải nói cho tôi vào là được sao, nói một câu “ Cho vào” có phải là xong không.
Dương Thần nhếch mép lắc đầu.
– Mấy người các người đúng là làm việc không có hiệu quả gì cả, bây giờ cũng không như thời xưa nữa rồi, lại còn văn vẻ dài dòng, nói trắng ra có phải là xong không.
Đám người Đường Điện Sơn vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng cũng có đôi chút phật lòng, mọi người đều hiểu rõ, theo thực lực mà nói, Dương Thần chịu ngồi ăn chung bàn với họ cũng là đã không xem thường họ rồi thì còn có gì phải bất mãn.
Lại nghĩ ở một phương diện nào đó các bậc kì tài trong thiên hạ đều luôn có tính cách cổ quái, chàng trai trẻ tuổi này lại không để ý đến ăn mặc giống như có chút phóng đãng, có lẽ là cũng vì cái tính cách như vậy nên cậu ta mới tu hành được đến mức này, còn trẻ tuổi mà đã có thành tích to lớn như thế.
Đường Lộ Di tiếp lời huynh trưởng nói:
– Vạn Quyển Lâu nằm ở sau núi Đường Gia Bảo, nếu như tự ý đi vào thì không ổn vì có hàng trăm ám khí địa đạo, mỗi năm do mấy vị Tiên Thiên trưởng lão trông coi, nếu như cậu muốn đi vào, sáng sớm mai ta cùng huynh trưởng đích thân đưa cậu đi, giải quyết mấy cơ quan gài bẫy đấy không khó gì đối với cậu , nhưng cũng phải cần có quy tắc thì mới có cái ăn nói với quy định của tổ tông.
Nói như vậy, coi như là mục đích của Dương Thần đã đạt được, Dương Thần cũng có chút hài lòng nên cũng không bận tâm ở lại đây thêm vài ngày, cũng có thể nhận ra, thực ra Thái Ngưng vẫn còn đang hoài niệm về nơi cô ấy lớn lên, để cho cô ấy có thêm thời gian bên cạnh các trưởng bối, sư phụ, các huynh đệ của mình, làm cho cô ấy vui cũng đáng.
Huống hồ, Dương Thần cũng không cho rằng bản thân trong một hai ngày sẽ phân tích hết hoàn toàn những thứ mình cần.
Đường Điện Sơn cùng vài vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, do dự nói:
– Dương thiếu gia, không biết thiếu gia có nghĩ gì về tên hạ độc thủ chúng tôi không? Tu luyện của hắn ta ra sao?
Dương Thần uống một hớp rượu, trầm ngâm trong giây lát nói:
– Tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết tên đó chắc chắn phải từ Hóa
Thần Kì trở lên, có thể là Độ Kiếp Kì, …Và có một vật bảo vật rất có sức mạnh hộ thân, tóm lại là luôn phải đề phòng, nhưng mục tiêu của hắn ta vẫn là “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của tôi, sau này hắn ta sẽ không tìm đến gây phiền phức cho các người nữa, các người có thể yên tâm.
Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi khi nghe đến thực lực của tên đó không chỉ là hóa thần, trong lòng cực kì kinh hãi.
Một vị trưởng lão phân tích nói:
– Theo lý mà nói, người trong Hồng Mông sẽ không hạ thủ với môn phái cổ võ thế tục, điều này không hợp với tông chỉ của những người có tu luyện hóa thần trở lên, lại không để ý đến đạo nghĩa giới tu hành, trừ phi là…
– Không thể nào.
Đường Lộ Di quyết đoán phủ nhận.
– Bọn họ sẽ không làm những chuyện như thế.
Sắc mặt mọi người không giống nhau, hiển nhiên là các vị trưởng lão này đều đang nghĩ điều gì đó, nhưng lại do dự không chắc chắn.
Dương Thần lại ngạc nhiên nhìn Đường Lộ Di một cái, sau đó buồn bực nói:
– Rốt cuộc là thứ gì, các người biết ai là kẻ hãm hại?
Đường Điện Sơn thở dài một tiếng nói:
– Kì thực, các trưởng lão chúng tôi đều không dám chắc, mới không dám tùy tiện nói ra, giờ thiếu gia Dương Thần đã là nhân vật có tu luyện hơn hẳn chúng tôi, tương lai khó mà không giáp mặt, nhưng những điều chúng tôi phỏng đoán cũng không có gì đáng nói, đó là một thế lực cổ xưa ngoài Hồng Mông, nên nói là…là mấy gia tộc, trong truyền thuyết còn được gọi là “ thượng cổ gia tộc”
– Thượng cổ gia tộc?
Đó là thứ gì.
Lần này Dương Thần mới ngừng tay không gắp đồ ăn nữa, Thái Ngưng bên cạnh cũng hiếu kì dỏng tai lên nghe.
Đường Điện Sơn nói:
– Dám nghĩ Dương thiếu gia cũng có hiểu biết một chút với lai lịch của Hồng Mông, Hồng Mông chính là căn đế bảo vệ Hoa Hạ, và là tổ chức có các cao thủ hóa thần trở lên, có thể nói, người của tổ chức đó đến từ thần châu các giới, vận hành bên trong như thế nào chúng tôi không thể nào biết được, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng Hồng Mông chắc chắn phải mang một sứ mệnh nào đây mới tồn tại từ cổ xưa.
Nhưng thượng cổ gia tộc lại không có sứ mệnh gì đặc biệt, họ cũng không vì để bảo vệ Hoa Hạ, nếu nói sự kế thừa sứ mệnh thật sự từ thời cổ đại cũng không phải Hồng Mông, mà thượng cổ gia tộc.
Theo truyền thuyết, họ đều là những con cháu hậu duệ của các tiên nhân hùng mạnh nhất của thời thượng cổ còn lưu lại ở trần gian.
Người trong Hồng Mông, công pháp mà họ tu luyện thực ra đều là của môn phái cổ võ chúng tôi truyền lại. Tu luyện đến cảnh giới đột phá bước vào Hóa Thần Kỳ.
Và thượng cổ gia tộc truyền lại tu luyện pháp môn thời kì thượng cổ, có thể nói, đối với bọn họ mà nói, hóa thần không có gì đặc biệt, có thể bước vào Độ Kiếp Kỳ mới được coi là cao thủ, họ không màng đến sự sống chết của Hoa Hạ, theo đuổi mục tiêu gần như chỉ có một chính là giống như các tiên nhân thời thượng cổ là phá vỡ hư không…
Nghe đến đây, Dương Thần trong lòng không rung động thì đúng là gạt người.
E rằng những thông tin như thế này chỉ có môn phái cổ võ lớn nhất như Đường Môn mới biết, bọn người Yến Tam Nương chắc cũng không biết.
Một vị trưởng lão khác tiếp lời:
– Những thông tin này, là do bậc tiền bối của chúng tôi lưu truyền lại, bởi vì thượng cổ thế gia, lâu lâu cũng xuất hiện đệ tử kiệt xuất, luyện tập trong hồng trần để tiêu trừ tâm ma trên con đường tu hành, cắt đứt tư tình, cho nên cũng có chút tin đồn nhưng không được rõ lắm.
Trong lòng Dương Thần đột nhiên lại nhớ ra tên một người…Tiêu Chỉ Tình?
Người đàn bà đó, không phải người của Đường Môn lại biết Hồng Mông, nói gì đến nhà họ Tiêu, nhà họ Lạc…Trừ phi cô ta, nhưng bộ dạng đáng thương toàn thân đều là độc dược của cô ta thì cũng không giống.
Mọi người không phát hiện ra Dương Thần có chút kì lạ, Đường Điện Sơn tiếp tục sầu não nói:
– Chúng tôi đau đầu là vì, nếu như thật sự là thượng cổ gia tộc thì tại sao bọn họ lại mượn chúng tôi ra tay để cướp “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, trừ phi loại thần công này không đơn giản chỉ là Thục Sơn tuyệt học, ngay cả thượng cổ gia tộc cũng thèm muốn?
Thái Ngưng phân tích nói:
– Hoặc là… chỉ có một kẻ ra tay, và cách làm của kẻ đó, người của thượng cổ gia tộc không hề biết, cho nên…hắn ta phải cố che mắt, hoặc là, hắn ta cũng không chắc chắn là có thể đánh bại Dương Thần, cho nên muốn làm một cuộc thăm dò trước.
Bọn Đường Điện Sơn vừa nghe cũng đồng ý.
– Ngưng Nhi phân tích rất đúng, rất có khả năng này xét cho cùng thì thượng cổ gia tộc vẫn còn tồn tại cho đến nay, khẳng định là bọn họ cũng có nguyên tắc, hơn nữa còn chặt chẽ hơn Hồng Mông, họ còn thần bí hơn, hai bên nước sông không phạm nước giếng, nếu như tự ý động thủ ảnh hưởng đến thế tục vận mệnh, hoặc giả dẫn đến sự bất mãn của Hồng Mông, nếu như vậy không chừng…Vậy cũng có khả năng, chỉ là… “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” rốt cuộc là tuyệt kỹ đến mức nào, đúng là tôi không thể tưởng ra.
Dương Thần trong lòng cũng có mấy phần hiểu ra, có rất nhiều thứ không phải là tu luyện “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, hắn ta đã lại đến cảnh giới này, mấy người này không thể hiểu được sự ảo diệu trong đấy.
Nhưng Dương Thần không nhạt nhẽo đến mức giải thích cách nghĩ của hắn với bọn họ, nói:
– Thượng cổ gia tộc mang họ gì, các vị có biết không?
Bọn người Đường Điện Sơn lắc đầu cười đau khổ.
– Cái này thì chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ là biết một chút do các trưởng bối nói lại, cái đó thì chúng tôi không có năng lực biết được.
Đường Lộ Di lại lộ ra ánh mắt nghi ngờ nhìn Dương Thần một cái, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Dương Thần trong lòng có vài phần trầm lắng, vốn cho rằng tu luyện hắn cho đến ngày hôm nay thì không có gì phải đáng sợ nữa, trừ phi nữ thần Athena không biết từ đâu lòi ra, hoặc là thần s mạnh nhất trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện, nhưng hai người đó lại không có lí do gì để ra tay với hắn nên không việc gì phải lo lắng.
Nhưng bây giờ, lại lòi ra một thượng cổ gia tộc thần bí, mà bản thân hắn lại đã từng chạm trán với Tiêu Chỉ Tình có khả năng là từ đó ra…Tất cả đều không như tưởng tượng của bản thân hắn.
Buồn bực ở chỗ, mấy người đó lại có hứng thú với công pháp của hắn, hắn đúng là vận đen liên tiếp nhất hồi Hoa Hạ.
Bữa tiệc tối, Dương Thần ăn cũng không được ngon miệng cho lắm, mọi người sau khi bàn luận xong, cảm thấy Đường Gia Bảo không có gì đáng lo nữa, mục tiêu của hắn ta là Dương Thần, cho nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc