Ánh nắng vàng buổi sớm dần dần hiện nơi chân trời, chiếu sáng khắp ốc đảo thành phố quốc tế lớn, tựa như là một viên minh châu của bờ Bắc Mỹ.
Đây là thành phố khiến cho người ta mê mẩn, nó không giống như New York ở miền bắc, giống như thép bị nhấn chìm trong bùn đất ở chốn rừng sâu, không nhìn thấy mặt trời, cũng không giống như Miami ở miền nam, nóng nực thiêu đốt tình cảm mãnh liệt, quên hết tất cả.
Ở đây, có thể cảm thấy nhịp đập đô thị đang tuôn trào, cũng có thể cảm nhận được tiếng thở yên bình của đô thị, nó giống như sự phóng đãng kiều diễm đầy mê hoặc một người con gái nhưng lại cũng yên tĩnh cũng giống như thánh nữ đoan trang.
Đây chính là thành phố nằm ở miền tây nổi tiếng khắp thế giới, đây chính là thành phố Beverly Hills bên bờ Thái Bình Dương.
Đây là khu có thể đếm số người cực giàu có trên đầu ngón tay, “ Sơn trang Beverly Hills” chính được tọa lạc tại đây.
Nhiều người hiểu sai rằng Beverly Hills chỉ là tên gọi của một tiểu khu, nhưng trên thực tế, nó là một thành phố, có Thị trưởng thành phố, cảnh sát, bệnh viện, phòng chữa cháy, tất cả gộp thành một thể thống nhất.
Cũng bởi vì cơ sở hạ tầng đầy đủ, tất nhiên nó cũng là một thành phố, thêm vào nữa là phong cảnh tuyệt mỹ và vị trí địa lý thuận lợi cho nên đã có rất nhiều minh tinh nổi tiếng Hollywood và các tỉ phú trên thế giới thích sống ở đây.
Lúc này, trong một căn biệt thự đặt trên vị trí khá cao ở Beverly Hills, trong một phòng ngủ ấm áp trên tầng hai được trang trí đầy màu sắc, có một chàng trai không mảnh vải che thân đang nằm ngủ trên chiếc giường êm ái màu trắng.
Cũng không biết là đã ngủ được bao lâu, khi tia nắng ấm áp chiếu vào đến chân chàng trai, sưởi ấm làn da, có cảm giác hơi ngứa ngáy.
Từ từ, chàng thanh niên mở mắt, có chút mơ hồ nhếch miệng, đờ đẫn nhìn mái vòm được trang trí bằng các họa tiết hoa văn, hình như là đã nghĩ ra xảy ra chuyện gì , mới hắng giọng.
– Dương Thần, cuối cùng anh cũng đã tỉnh rồi, tôi còn cho rằng anh sẽ ngủ lì trên chiếc giường của tôi không dậy.
Một người phụ nữ tóc vàng, mặc bộ váy cổ tròn bằng chất liệu tơ tằm màu quế, vắt chéo hai chân, đứng dựa ở cửa, với nụ cười trên môi nhìn Dương Thần, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng.
Dương Thần khẽ cử động môi, chầm chậm nhấc người dậy, ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống nhìn chính mình, thấy “anh bạn nhỏ” tя͢ần ͙ȶя͢uồng lồ lộ bên ngoài, không nén nổi nói:
– Christine, sao lại chơi ác vậy, sao lại không mặc quần cho tôi…
– Đây là nhà của tôi ở Beverly Hills, trong nhà lại không có đàn ông thì lấy đâu quần cho anh mặc, anh có muốn mặc quần lót gợi tình không?
Christine bỡn cợt hỏi.
Dương Thần đảo cặp mắt trắng dã, xoay xoay cổ, đang định nói gì đấy, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, vỗ trán nói:
– Hỏng rồi.
– Sao vậy?
– Tôi lặng lẽ ra khỏi nhà, trong nhà đều không biết tôi đã xảy ra chuyện gì, nước Mỹ đã là ban ngày, bên đó chẳng phải là lệch nhau một ngày sao?
Dương Thần than một tiếng:
– Xong rồi, xong rồi, điện thoại của tôi cũng bỏ trong phòng. Mẹ ơi! Bọn họ sẽ lo lắng chết mất.
Christine cười khanh khách nói:
– Yên tâm đi, anh Dương Thần à, tôi sớm đã biết anh không được thông minh như thế, buổi chiều hôm qua, tôi đã gọi điện về Hoa Hạ rồi.
– Thật sao?
Dương Thần vui mừng, thế thì không cần phải lo lắng nữa rồi, tin rằng sau khi Lâm Nhược Khê biết được thì sẽ giúp sắp xếp các việc khác, bản thân cũng không cần vội phải quay về, xét cho cùng thì những chuyện trước kia vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Christine nhìn người đàn ông đang cười một cách ngây ngô, bỗng chốc không nói gì, cũng không cười nữa, hỏi:
– Anh cảm thấy như thế nào, lúc anh vừa trở về, toàn thân đen thui, tôi phải giúp anh tắm bao lâu mới sạch được đấy, bây giờ tuy rằng cơ thể của anh đã hồi phục nhưng…
– Nhưng chân nguyên lực đều đã mất hết, hơn nữa tinh thần cũng không được như trước, đúng không?
Dương Thần khẽ cười nói.
– Lúc nãy tôi vừa tự kiểm tra lại, yên tâm đi, tôi rất khỏe.
– Anh vẫn cười được sao?
Christine có chút cao giọng, không vui nói:
– Anh cũng không thèm nghĩ xem, kẻ thù của anh nhiều như vậy, bây giờ tu luyện đột nhiên mất hết, sức mạnh cũng không đủ tung hoành trong không gian, ngộ nhỡ có kẻ tìm đến gây phiền phức cho anh thì sao?
Dương Thần ngượng ngùng cười nói:
– Vậy thì cũng không thể khóc được, sống sót đã là tốt rồi, hì hì…
– Thật muốn mặc kệ anh cho rồi.
Christine lắc đầu, nhìn ra bên ngoài hét một tiếng.
– Sally, đem quần áo vào đây, giúp ngài Dương Thần thay quần áo.
Bên ngoài truyền đến tiếng đáp trong trẻo của một phụ nữ, rất nhanh, một hầu nữ da trắng mái tóc xoăn màu nâu rất đẹp vận một bộ váy màu đen, cầm bộ quần áo nam mới tinh bước vào trong phòng.
Nhìn thấy Dương Thần không mặc gì trên người, Sally thẹn thùng mặt hơi ửng hồng, không dám nhìn nhiều, cúi đầu khom lưng đi về phía Dương Thần, bắt tay chuẩn bị quần áo mặc vào cho Dương Thần.
Christine nói:
– Mặc quần áo xong thì anh xuống lầu ăn sáng một chút, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, tôi xuống trước đây.
Lúc này Dương Thần không còn tâm trí đâu mà để ý đến Christine, ánh mắt đang tập trung nhìn vào người con gái da trắng đang xấu hổ kia.
Trang phục hầu gái không phải là ít gặp nhưng con gái Mỹ mặc thì đúng là lần đầu.
Tuy rằng nói, theo lịch sử trang phục của hầu gái bắt đầu từ thế kỉ 19 của một người hầu gái nước Anh, nhưng cận đại, đều trở thành độc quyền của Nhật Bản.
Sally nhìn cũng chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, chắc là mới tốt nghiệp đại học thì Christine tìm về làm người hầu gái. Xét về địa vị của Christine, cho dù là làm “nô tài” thì e rằng người ta cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Sally có khuôn mặt tròn đáng yêu, dáng con gái Mỹ tương đối là thon thả, nhưng ngực và mông thì còn khoa trương hơn tiểu thuyết trên mạng, người hầu gái mặc một bộ váy dành cho người hầu màu đen, viền dưới màu trắng bó sát, đặc biệt là chiếc cổ áo xẻ, trễ xuống đến nỗi có thể nhìn thấy khe rãnh sâu hun hút.
– Ngài Dương Thần…
Xin hỏi ngài mặc quần trước hay là mặc áo trước?
Sally thấy Dương Thần đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, có chút xấu hổ hỏi.
Nếu như ở bên ngoài, Sally tuyệt đối sẽ cho loại người mặt dày này một cái tát, nhưng đây là khách quý của cô chủ Christine, phải là một nhân vật đặc biệt lắm thì mới được ngủ ở khuê phòng chủ nhân, cô chỉ là một người hầu gái nhỏ bé. Dương Thần thu ánh mắt lại, cười ngây ngô nói:
– Mặc áo trước…áo trước…
Vừa mở miệng suýt nữa thì nói ra tiếng Trung, nhưng lập tức nhận thức được vội đổi thành tiếng Anh.
Sally lập tức gật đầu, giúp Dương Thần khoác lên người chiếc sơ mi Versace sọc trắng nhạt, một cách rất chuyên nghiệp, đóng từng chiếc cúc áo, chỉnh cổ áo một cách ngay ngắn.
Khi Shary cầm chiếc quần lót nam lên, đang định mặc cho Dương Thần, thì Dương Thần lập tức gọi cô ta lại.
– Này… cô tên Sally đúng không?
Dương Thần cười hì hì hỏi.
Sally có chút căng thẳng gật đầu.
– Vâng, thưa ngài Dương Thần.
– Cô có thể giúp tôi một việc được không, cô cũng biết đấy, tôi vừa từ trạng thái yếu ớt tỉnh lại, có thể vẫn còn chút không được tự nhiên…
Dương Thần rất đứng đắn, giống như là bề trên nói với cháu gái vậy.
Sally có chút nghi hoặc đưa hai con mắt màu xanh lên nhìn Dương Thần nói:
– Ngài Dương Thần, xin ngài cứ nói.
– Được, Sally, cô có thể kiểm tra giúp tôi một lát bộ phận này của tôi, xem nó còn bình thường hay không…
Mặt Dương Thần trầm ngâm chỉ tay vào” khẩu súng” của mình.
Lúc này,khẩu súng dài kia đã giương lên, kich cỡ và cả sự thô ráp của nó không khỏi thu hút sự chú ý…
Sally nhất thời không để ý, ánh mắt liền chạm phải “hắn”, hoảng hốt lập tức che miệng, khuôn mặt đỏ ửng, sợ hãi.
– Ngài Dương…Ngài…Nếu như ngài…
Sally cũng từng có mấy người bạn trai, nhưng cũng không được nghĩ thông thoáng lắm về mặt tình du͙c, từ khi vào làm hầu gái trong tòa nhà của Christine thì không còn động chạm gì đến đàn ông nữa, kich cỡ này của Dương Thần làm cho chân tay Sally luống cuống.
Dương Thần lại không chút xấu hổ, vẫn bộ dạng nghiêm nghị ngồi đấy, dạng hai chân ra, để lộ rõ “nòng súng” đỉnh đầu bắt đầu toát ra khí nóng.
– Sally, tôi không có ý đó, tôi tuyệt đối không tùy tiện làm vấy bẩn một người con gái trong trắng thuần khiết, tôi chỉ không biết rằng, sau lần bị thương trước tôi có mất đi khả năng nối dõi tông đường của người đàn ông không, cho nên tôi chỉ muốn cô giúp tôi kiểm tra một chút, xem “hệ thống lên đạn” của tôi có còn nguyên vẹn hay không, chỉ cần tôi phóng đạn ra là được, không cần cô phải làm gì tôi đâu..
Dương Thần nghiêm túc nói.
Sally rất muốn xông lên bóp chết gã dê già mặt dày này, đây làm gì mà giống khách quý, hắn còn cầm thú hơn cả loài cầm thú, mặt dày hơn cả cầm thú.
Nhưng Dương Thần nghiêm túc như vậy, lại với vẻ mặt rất thành khẩn, Sally chỉ là một cô hầu gái, lại không dám từ chối.
– Vậy…Vậy tôi dùng tay giúp ngài Dương Thần kiểm tra vậy…
Sally khóc không ra nước mắt, nghĩ thôi vậy, dẫu sao cũng không phải là chuyện gì là to tát cho lắm, chỉ là dùng tay xoa nắn cho một người đàn ông xa lạ, cũng không có gì, không chừng còn được chủ nhân Christine khen ngợi mà boa cho tiền thưởng thì cũng được.
– Tay?
Dương Thần vội lắc đầu.
– Sally, như vậy đối với cô không được công bằng, dùng tay quá mệt, tôi làm sao có thể nhẫn tâm để cô dùng tay giúp tôi chứ? Ngộ nhỡ đến nửa giờ mà tôi vẫn chưa ra, vậy thì chẳng phải tay của cô sẽ tê chết sao?
Sally sửng sốt.
– Là cô hiểu nhầm ý ngài?Vậy…Ngài Dương Thần muốn tôi làm như thế nào?
Sally quay đầu hỏi.
Dương Thần liếm môi, cười hì hì nói:
– Dùng miệng đi… miệng mềm, lại nóng hổi, tốc độ ra sẽ nhanh hơn…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc