– Ê! Nhìn cái gì mà nhìn!? Chưa nhìn thấy ăn xin sao!? Còn nhìn nữa tao đánh chết mày!!
Nói xong, vẫn không quên giơ túi vải lên dọa dẫm.
Dương Thần thu hồi ánh mắt nhìn La Thúy San, hứng thú dạt dào nói với tên què:
– Hai ngày nay là anh chăm sóc bà ta?
Tên què hừ lạnh nói:
– Mày quản được à?
– Đương nhiên.
Dương Thần thâm ý đánh giá tên què.
– Bởi vì là tôi khiến bà ta thành như vậy…
Tên què bị ánh mắt Dương Thần lướt qua, cảm thấy toàn thân trên dưới không tự nhiên, dường như ánh mắt của tên thanh niên này có thể xuyên thấy tâm hồn của chính gã, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.
– Có… Có ý gì.
Trong lòng tên què không yên, nhưng trên mặt lại giả vờ không hề sợ hãi.
Dương Thần khoanh tay nhún vai.
– Ý tứ rất đơn giản, tôi muốn người phụ nữ kia tự sinh tự diệt, anh lại cho cô ta ăn uống, đó không phải là ngáng chân tôi sao?
Cả người La Thúy San run rẩy, một loại âm độc oán giận giữa đau khổ và tuyệt vọng lan tràn trong lòng cô ta, nhưng bà ta lại không dám ngẩng đầu nhìn Dương Thần, bởi vì người đàn ông này mang đến cho bà ta sự sợ hãi, đã vượt xa sự tưởng tượng của bà ta!
Tên què cụp mắt nhìn người phụ nữ run run rẩy rẩy, trong mắt lóe lên nhiều thần sắc, cuối cùng nghiến răng một cái, hiên ngang đứng dậy nói:
– Mày quản được tao sao? Tao thích cho cô ta ăn cho cô ta uống đấy! Mày có thể làm gì tao? Đánh gãy nốt một chân của ông đây thì ông đây cũng có thể bò đi xin ăn, lăn đi cũng được!
Tên què gân cổ gào to, giống như một con sói nhỏ gầy đối đầu với một con sư tử oai hùng, lại mảy may không chịu nhượng bộ dốc hết sức lực.
La Thúy San rốt cuộc không kìm nổi ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lang trẻ tuổi một bên chân không nhấc được lên mắt đẫm lệ, cũng si ngốc bàng hoàng.
Dương Thần càng có thêm hứng thú, nhếch miệng cười.
– Bà ta là gì của anh? Sao anh lại phải nỗ lực như vậy bảo vệ bà ta?
Tên què khinh thường nói:
– Tao thích đấy, chả có lý do nào cả!
– Anh thích bà ta?
Dương Thần bỡn cượt hỏi.
Sắc mặt tên què hơi cũng ngắc, gân cổ:
– Mày quản được à?
Dương Thần dường như có chút hiểu ra, gật gật đầu,
– Tôi hiểu rồi… Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi đi đây, nhưng mà tôi cũng khuyên anh tốt nhất cẩn thận một chút, chân đã bước thì không thu lại được, dù gì… Anh chỉ có một chân.
Tên què hơi chột dạ.
– Cẩn thận cô ta? Hừ, tao cho cô ta ăn uống, lẽ nào cô ta còn muốn hại tao sao? Nhưng thật ra mày dựa vào cái gì mà hận người phụ nữ này vậy? Tuy tên què tao không phải người tốt gì nhưng cũng không có tâm địa độc ác như mày.
Dương Thần bĩu môi, cười cười nói:
– Tôi cũng không nói anh cẩn thận bà ta.
Dương Thần chỉ chỉ vào mũi mình.
– Khiến anh cẩn thận là tôi.
Tên què nuốt nước bọt, cười nhạo nói:
– Mày cho rằng có thể dọa được tao sao?
– Có phải hay không sau này anh sẽ biết.
Dương Thần quay người, vừa đi vừa nói:
– Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tôi không dọa người…
Nhìn bóng Dương Thần đi xa, mãi cho đến khi xoay qua La Thúy San chầm chậm ngẩng đầu, nhìn tên lang thang trẻ tuổi nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.
– Sao lại muốn đối xử với tôi như thế.
– Cái gì?
Vẻ mặt tên què mờ mịt.
– Vì sao cho tôi ăn, cho tôi uống, còn giúp tôi nói chuyện, trong đôi mắt đằng sau mái tóc hỗn loạn của La Thúy San có chút suy nghĩ hỗn độn.
Tên què tránh ánh mắt.
– Cái này rất quan trọng sao, muốn làm thì làm thôi.
– Có phải cậu thấy tôi đáng thương?
La Thúy San cười lạnh.
– Tôi không cần bất cứ ai thương hại tôi.
– Đáng thương? Haha
Tên què cười to.
– Tôi là một tên ăn xin còn bị què chân, có tư cách thương hại người khác sao? Tôi thương hại chị làm gì? Chị có tay có chân lại có thể nói chuyện, tôi nhàn cư vi bất thiện à?
La Thúy San ngạc nhiên.
Tên què khinh thường nói:
– Bệnh đa nghi nặng như thế, tôi muốn đối tốt với chị chính là đơn giản như vậy đấy! Chê tôi vướng thì cứ nói thẳng.
Dứt lời, tên què hình như có chút buồn bực, khập khiếng, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi ngõ, dường như không muốn ở cùng La Thúy San nhiều một lát.
La Thúy San sửng sốt tại chỗ một lúc, giơ tay, lau hai hàng nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào.
Ánh mắt rơi trên cái bánh mới rơi xuống đất, La Thúy San cẩn thận nhặt nó lên, phủi đi một ít bẩn, hai tay run rẩy cắn bánh.
Mây đen dày đặc chiếm cứ trên bầu trời thành phố Trung Hải, bất giác mưa lại rả rích to thêm.
Trên đường Dương Thần lái xe trở về nhà, cũng không nghĩ nhiều tới chuyện của La Thúy San và tên què lạ mặt kia, nhân vật như vậy, giết hay không giết, thực ra về bản chất sẽ không có sự khác biệt, ngược lại giữ lại không biết chưng có thể dẫn dụ được càng nhiều cá to, ít nhất, Dương Thần cảm thấy La Thúy San sống như vậy, Ninh Quang Diệu kia trong lòng chắc chắn không thoải mái. Đối với người bố đến con gái ruột cũng không cần, Dương Thần không hề có thiện cảm gì với tên kia.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ về tất cả những thứ mà sau khi hắn và Mạc Thiện Ny quen biết nhau, người phụ nữ trí tuệ, nỗ lực thăng tiến, sự nghiêm túc và cố chấp, để lại trong lòng hắn vô số những ấn tượng.
Vứt bỏ? Cái này bảo hắn sao nỡ?
Nhưng buổi nói chuyện của Mã Quế Phương lại khiến Dương Thần lo lắng mơ hồ, hắn thực sự cho cô ấy hạnh phúc?
Danh phận của người vợ, nói khó cũng không khó, chỉ cần đổi một cái quốc tịch, trên pháp luật là chuyện rất dễ dàng. Nhưng mấu chốt là, người xung quanh sẽ đối xử như thế nào, nhân ngôn đáng sợ.
Dương Thần không cảm thấy mang theo đám phụ nữ đi sinh sống ở đất nước khác là chuyện dễ dàng, sự ràng buộc của người thân và thói quen của cuộc sống, đều sẽ là đủ loại gánh vác, dù gì đám phụ nữ ấy cũng không phải vì mình hắn mà sống.
Nghĩ đến Mã Quế Phương bị người đàn bà đanh đá đó đay nghiến, nhưng dáng vẻ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tim Dương Thần như có kim đâm. Hễ nghĩ tới một ngày nào đó Mạc Thiện Ny nếu như bị rơi vào tình cảnh đó liền sợ hãi khó mà khống chế được.
Tình yêu càng ngọt ngào, lúc xuất hiện vấn đề thì sẽ càng thêm đau khổ.
Trong vô thức trở về nhà, Dương Thần mở cửa, trong phòng khách đã bày đầy đủ các món ăn, Lâm Nhược Khê da trắng bóc với chiếc váy vai trần màu lam gợi cảm đang mặc chiếc tạp dề màu hồng bê ra hết nồi to đến nồi nhỏ, cẩn thận nhẹ nhàng như sợ đánh rơi.
Lại nói tiếp, cái tạp dề kia là hôm nào đó nghỉ học Trinh Tú tới DIY mua, nói là quà tặng chị Nhược Khê, nhưng tuy Lâm Nhược Khê nhận nó nhưng lại không dám mặc, mấy ngày hôm nay xem ra tâm tình rất vui, cũng không để ý bị Dương Thần và Trinh Tú nhìn quái dị, vui vui vẻ vẻ mặc vào.
– Để anh giúp.
Dương Thần đi lên phía trước đón cái nồi trên tay vợ, bước đi vững chắc đặt nó trên mặt bàn.
Lâm Nhược Khê bĩu môi nói:
– Đồ nóng như vậy, tay không có cảm giác sao?
Dương Thần cười nói:
– Nếu không em yêu thổi cho anh?
Vừa nói vừa đưa tay đến bên miệng vợ.
Lâm Nhược Khê hoảng hốt trốn chạy, mặt đỏ bừng:
– Vừa về nhà là không đứng đắn, nhanh đi rửa tay đi, ăn cơm rồi.
Chẳng bao lâu sau, Trinh Tú cũng từ trên lầu xuống, cô nhóc này cũng chẳng còn mấy ngày nữa là thi đại học, trường học cũng không yêu cầu đến nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu vào chiến trường.
Mấy ngày nay thức ăn trong nhà đều vô cùng phong phú, cũng không cần quan tâm vấn đề lãng phí nữa, mỗi ngày đều cho Trinh Tú ăn đến miệng bóng dầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn không ít.
Cả nhà nói cười vui vẻ ăn tối, Trinh Tú hoạt bát nhất, kể một số câu chuyện cười, Dương Thần ở bên cạnh cũng hỏi mấy câu thêm mắm thêm muối, thỉnh thoảng còn không hề để ý mà làm trò ngay trước mặt người lớn, khiến cho Lâm Nhược Khê hung hăng giẫm lên chân hắn ở dưới bàn.
Dương Thần hưởng thụ cảm giác hắn và Lâm Nhược Khê ngày càng thân thiết, tuy vẫn không cùng phòng, nhưng đây cũng là điều Dương Thần đưa ra, đợi đến sau hôn lễ mới lại chính thức ngủ cùng nhau, cũng không thể lật lọng, làm người đàn ông trong nhà, độ tín nhiệm cũng không thể quá thấp.
Nhưng Dương Thần cũng nhịn không được nghĩ, Mạc Thiện Ny ở nhà lại ăn tối như thế nào? Cùng ăn với Sắc Vi và Mã Quế Phương?
Tương lai của hắn có thể giống như thế, thời gian của cả nhà, khiến Mạc Thiện Ny cũng ở bên bàn ăn tham gia bữa tối ấm áp sao?
Nghĩ đến đủ loại cách trở trong đó, tâm tình của Dương Thần lại trùng xuống, dường như bản thân mình đã ích kỷ quá, nghĩ lại cô ấy dường như lúc nào cũng đều là một người cô đơn, có người chồng như mình, có lẽ cũng không có sự khác biệt nào.
Hắn luôn luôn nhận được thanh xuân và tình yêu của những phụ nữ ấy, nhưng trước nay lại không có cái gì có thể cho bọn họ, Mạc Thiện Ny là như vậy, Sắc Vy là như thế, An Tâm, Minh Ngọc… Sự giúp đỡ trên vật chất nào có thể bù vào sự trống rỗng của tâm hồn?
Cơm tối qua đi, một mình Dương Thần lên lầu sớm nhất, nói là muốn lên mạng xem giải bóng đá Châu Âu, khiến bốn người phụ nữ dưới lầu hơi nghi hoặc, giải bóng đá này vẫn chưa bắt đầu mà?
Sau khi Dương Thần trở lại phòng, đi đến ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, si ngốc ngẩn người.
Chỉ lát sau, cửa phòng bị gõ, là Quách Tuyết Hoa lên tìm.
Nhìn thấy con trai lại hiếm khi im lặng như vậy đứng trên ban công, Quách Tuyết Hoa thở dài, đi tới bên cạnh Dương Thần.
– Lúc nãy lúc ăn cơm nhìn thấy con có tâm sự, có thể tâm sự với mẹ không?
– Cái này cũng giấu không được.
– Mẹ nhìn con trai không phải dùng mắt nhìn mà dùng tim để nhận thức.
Quách Tuyết Hoa lườm hắn một cái.
Dương Thần tìm chút ý vị, gật gật đầu.
– Quả thật là dùng tim…
Tiếp theo, Dương Thần cũng không giấu diếm, đem chuyện lúc gần tối tìm Mã Quế Phương và một loạt quá trình phát sinh nói ra tuốt tuột, Dương Thần xoa xoa huyệt thái dương.
– Mẹ, trong lòng con bây giờ rất loạn, không biết như nào là tốt, lẽ nào con thực sự luôn luôn hại Thiện Ny sao.
Trên đôi mắt Quách Tuyết Hoa nhiễm một tầng sương mù.
– Chị Mã, thực sự sống không dễ dàng, chị ấy phản đối chuyện của con và Thiện Ny như vậy là điều có thể hiểu được, nhưng chuyện tình cảm, cho dù mẹ là mẹ của con cũng không thể thay con làm chủ được, Dương Thần, mẹ đứng trên góc độ một người phụ nữ, muốn nói với con là, nếu như con thực sự chưa nghĩ kỹ, làm sao để đem đến cho con của Thiện Ny hạnh phúc, tương lai có thể đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời, thế thì giống như chị Mã đã nói, thà nhất thời đau khổ còn hơn khiến cô bé ấy đau khổ cả đời.
Dương Thần im lặng, tuy biết kết quả như này, nhưng nghe Quách Tuyết Hoa nói như vậy, vẫn có chút thất vọng.
– Thiện Ny… Khác với những người phụ nữ khác.
Quách Tuyết Hoa lại nói đầy thấm thía:
– Con bé không giống Sắc Vi, độc lập độc hành, bản thân chính là trà trộn trong hắc đạo, chuyện nam nữ cũng không không cần quá để ý quy củ mà giống con bé An Tâm, xuất thân trong nhà giàu có, tính cách bản thân lại sáng sủa, mấy thứ quy củ thế tục con bé sẽ không để ý. Thiện Ny… Là con gái một gia đình bình thường, con bé sẽ để ý ánh mắt thế tục, để ý ý kiến của người bên cạnh, cùng làm tình nhân của con, có lẽ An Tâm và Sắc vi căn bản sẽ không có người cười nhạo chúng, nhưng Thiện Ny… thì không giống thế.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc