Dương Thần lẩm bẩm, thật không bình thường, mới sáng sớm mà cô ấy đã bị sao vậy nhỉ? Hay là vì mình cả đêm không về nhà nên làm cô ấy bị tổn thương sâu sắc như thế?
Cũng không thể trách Dương Thần thấy khó hiểu, tối qua làm mọi chuyện ầm ỹ không vui, qua một đêm nào ngờ sáng hôm sau Lâm Nhược Khê thay đổi chóng mặt như thế. Hơn nữa, ai mà có thể đoán được rằng câu nói của Quách Tuyết Hoa: “Nhan sắc rồi sẽ mau phai tàn” lại khiến Lâm Nhược Khê cảm nhận được một nguy cơ vô cùng to lớn.
“Hái hoa đương lúc trên cành, đến khi hoa hết bẻ cành mà chi”, đàn ông phải biết trân trọng thời trai trẻ, còn phụ nữ cũng nên biết quý trọng thời gian.
Dương Thần lắc đầu, không thể hiểu nổi, hắn cầm điện thoại lên nhìn, là Aldrin gọi đến.
Dương Thần nhấc điện thoại trả lời:
– Tiến độ đến đâu rồi?
Aldrin ngáp dài ở đầu dây bên kia:
– Minh Vương Các Hạ, nhiệm vụ ngài giao khiến suốt đêm tôi chẳng ngủ được. Hình ảnh chất lượng tốt đã gửi tới hòm thư của ngài rồi, như thế là đủ khiến bà ta thân bại danh liệt. Tôi muốn hỏi có cần tiếp tục quay phim nữa không? Nếu tiếp tục thì chắc có thể làm thành phim điện ảnh dài tập đấy.
Dương Thần trầm ngâm một lát rồi nói:
– Thôi, mặc kệ bà ta, bà ta cũng không trở tay được nữa, sống hay chết tùy bà ấy chọn.
Dương Thần cúp điện thoại, mở chiếc máy tính xách tay trên bàn, mở hòm thư điện tử, quả nhiên đã có một clip được gửi tới.
Dương Thần click để xem, không khỏi bật cười.
Kỹ thuật quay phim của Aldrin rất lành nghề, không chỉ quay được khuôn mặt dị thường của La Tuyết San mà còn cố ý đặc tả một số bộ phận, bắt đầu từ quay cảnh xung quanh đến lúc giằng co rồi kết thúc, có đầu có đuôi, đúng là một tác phẩm chất lượng, đặc biệt vì còn là ban đêm nên Aldrin còn chiếu thêm một chút ánh sáng, đúng là gây khó dễ cho bà ta.
Sau khi tắt clip, Dương Thần lưu lại vào ổ cứng, tiện thể cũng nhờ Molins của đội Hải Ưng tìm cách gửi vào hòm thư của Ninh Quang Diệu.
Đương nhiên điạ chỉ gửi thư phải là hòm thư cá nhân, Dương Thần cũng không muốn làm ầm ỹ khiến cả nước sục sôi.
Cho dù có thế nào thì La Tuyết San cũng là phu nhân của nhà lãnh đạo, nếu như mất mặt với toàn thể đất nước, hoặc thậm chí là với toàn thể Hoa Hạ thì sẽ khiến Hoa Hạ phải chịu nhiều lời gièm pha.
Việc Dương Thần muốn làm là xóa bỏ khả năng xoay chuyển tình thế của La Tuyết San, lại vừa không muốn nhà họ Ninh và nhà họ La hành động liều lĩnh.
Chỉ cần có clip này trong tay thì ta hoàn toàn có thể chiếm thế chủ động, cho dù người của Ninh gia và La gia có hận ta đi chăng nữa thì cũng cần phải xem xét đến hậu quả.
Dương Thần cũng không sợ những người đó, nhưng dù sao thì cũng phải có sự chuẩn bị, về nước đã lâu, tâm tính cũng dần dần thuần lại, không sợ trời chẳng sợ đất, việc gì cũng giải quyết bằng cách giết người, những cách đó giờ không thể coi là cách được nữa, Dương Thần cũng không muốn lúc nào cũng làm ầm lên cho thật ồn ào huyên náo, như thế không đem lại lợi ích gì cho những người thân bên mình.
Khi Dương Thần đang liên lạc với Molins thì phía dưới chân cầu ngoại ô thành phố Trung Hải, La Tuyết San đang dần dần tỉnh lại.
Sau suốt một đêm điên cuồng, bốn gã lang thang khiến La Tuyết San hôn mê đến tận khi trời hửng sáng, nhưng vì trên người bà ta không có lấy một mảnh vải che thân, lạnh đến thấu xương nên bà ta đã sớm tỉnh lại trong cái lạnh cóng của mùa đông.
La Tuyết San ý thức được mọi chuyện, muốn ngồi dậy nhưng đôi chân mềm nhũn không chút sức lực, toàn thân đau đớn, chính là cảm giác đau tại bộ vị ở giữa lan đến khắp cơ thể.
Hít…
Hít một luồng không khí lạnh căng tràn, La Tuyết San lập tức không dám làm liều.
Trong đầu mờ mịt, cố căng mắt để nhìn cảnh vật tứ phía, ẩm ướt, lạnh lẽo, lầy lội, u ám…
La Tuyết San đột nhiên nhớ lại cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sự thức tỉnh này khiến đầu bà ta trở nên trống rỗng rồi lại giống như một tia sét đánh ngay giữa trời quang.
Mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt La Tuyết San nước mắt lã chã rơi, rơi lên tóc mai, rơi xuống mặt đất bùn nhão…
Mũi La Tuyết San thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi vị ghê tởm của bốn gã lang thang vẫn còn vương vấn trên người mình, bà ta chỉ hận mình tại sao đêm qua không chết quách đi cho xong.
Sống đến nửa thế kỷ rồi, từ nhỏ đã là con nhà khuê các, không ngờ có một ngày lại bị thứ tầng lớp thấp hèn nhất trong xã hội giày vò thân thể.
Ta phải đối mặt thế nào với chồng ta, con ta và những người xung quanh ta bây giờ, quan trọng nhất là ta biết làm thế nào để đối mặt với chính bản thân mình đây?
Sống hóa ra lại có lúc còn đau khổ hơn là cái chết!!
Bên bờ sông, sắc mặt người phụ nữ ấy trắng bệch như tờ giấy, dường như từ lúc nào đã biến thành một con rối không thể tức giận.
Cũng không biết đã bao lâu trong đầu La Tuyết San vô cùng hỗn loạn, chết lặng cố quên đi đau đớn, mang theo nỗi uất nghẹn chầm chậm đứng lên
Vì tối hôm qua giãy dụa phản kháng nên quần áo đều bị mấy tên lang thang đó xé rách tơi tả, hoàn toàn không thể nào mặc được nữa.
Không khí lạnh buốt của sáng bình minh khiến La Tuyết San bất giác khoanh tay trước ngực, hai gò bồng đào được ép chặt, nhưng rồi vẫn ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh tê buốt ở dưới mông.
La Tuyết San nhìn quanh quất hai bên, chỗ này là dưới gầm cầu, lúc này hãy còn sớm, chưa có người hay xe chạy qua lại khu vực này, nhưng đợi đến giờ cao điểm khi mọi người đều đi làm thì mình trên người không một mảnh vải che thân mà bị phát hiện thật không biết phải làm thế nào!
La Tuyết San không thể tưởng tượng nổi bản thân mình lại phải chịu đựng sự công kich như tối qua, nếu như lại bị ức hiếρ điên cuồng như thế nữa thì không hiểu bản thân mình sẽ trở nên như thế nào.
– Không thể nào… La Tuyết San ta sao lại có thể ra nông nỗi này… Tuyệt đối không được….
Ánh mắt hướng về phía dòng sông nước chảy cuộn xiết, nước mắt của La Tuyết San rơi không ngừng, bà ta cắn răng, oán hận tự nói với chính bản thân mình:
– Bị như thế còn không bằng chết… Dương Thần, Lâm Nhược Khê… Ta dù có làm ma thì thì cũng sẽ không tha cho các người…
Dứt lời, La Tuyết San cố gắng đứng dậy, bước chân mềm nhũn không chút sức lực nhưng vẫn miễn cưỡng tiến về phía bờ sông.
Chỉ cần cứ thế mà lao đầu xuống là sẽ không còn biết chuyện gì nữa.
– Này! Bà làm cái gì vậy hả???
Đột nhiên khi La Tuyết San đang bước đến bên bờ sông thì giọng nói của một người đàn ông vang lên từ bên kia gầm cầu.
Chỉ nhìn thấy một gã thanh niên lang thang quần áo rách rưới tả tơi, tay cầm một túi giấy dầu, vừa mới xuống đến chân cầu đã hét lớn gọi La Tuyết San.
Trong mắt La Tuyết San lộ ra một tia dữ tợn, bà cho dù có hóa thành tro thì vẫn nhận ra tên ăn mày thanh niên đang đứng trước mặt mình lúc này.
Bởi vì chính tên què một chân này đêm qua là một trong bốn tên lang thang đã nằm trên người mình, hành động độc ác với mình!
Tên què cũng bất chấp La Tuyết San nhìn mình với ánh mắt bao nhiêu thù hằn, gã kéo cái chân không linh hoạt của mình, đi như nhảy đến bên La Tuyết San, không chút khách sáo đẩy La Tuyết San ra đằng sau.
– Muốn nhảy sông tự tử à? Có đáng không? Không phải mới bị đàn ông chơi mấy lần, nhìn bà cũng lớn tuổi rồi, còn tưởng mình là khuê nữ lá ngọc cành vàng nữa hay sao? Làm với đàn ông nào cũng là làm mà thôi. Còn tưởng mình là bảo ngọc trân châu nữa.
Tên què cười châm chọc.
– Mi nói cái gì?
La Tuyết San tức giận đến run rẩy cả người, bất chấp trên người đang không mặc gì, nhổ một bãi nước bọt:
– Đồ chó, đồ súc sinh, mi có biết ta là ai không?
– Hí hí! Tôi quan tâm gì bà là ai. Bà nói tôi là chó? Vậy tôi làm cùng chó cái còn gì nữa?
Tên què cũng không tránh bãi nước bọt, ngược lại vén luôn áo lên để lau.
– Mi dám xỉ nhục ta sao?
Tên què hồn nhiên vui vẻ cười ha ha nói:
– Tôi nói nghe này bà già, bà đừng có làm việc ngốc nghếch như thế, bà phải tự rõ chứ, nếu bà chết rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa hết. Cũng chỉ là giải tỏa cho mấy anh em chúng tôi có một chút thôi, chết tử tế cũng chẳng bằng được sống tiếp, cho dù là bà muốn báo thù thì bà cũng phải còn mạng mới báo thù được chứ!
– Không đến lượt nhà mi dạy bảo ta.
La Tuyết San nói đanh sắc.
Tên què lại tiếp tục trêu chọc:
– Trợn mắt lên rồi, giọng nói cũng đanh hơn rồi, vậy là lợi hại rồi? Cũng không phải vì bị chúng ta chơi mà chán sống đòi chết nữa phải không?
La Tuyết San tức giận không thể đánh lại được cúi người cầm một viên đá lên ném vào tên què.
Tuy rằng chân của gã ta không linh hoạt nhưng vẫn có thể tránh được dễ dàng.
– Không hổ là dồi dào sinh lực, tối qua còn chiến với chúng ta một trận tơi bời mà bây giờ vẫn còn sức nhặt đá ném tôi, lại còn chẳng mặc gì mà đánh nữa, ôi… Bà già ơi, ngực của bà vẫn căng tròn thật đấy, còn đang run nữa kìa.
Tên què cười dâm đãng.
La Tuyết San đột nhiên ý thức được bản thân đã bị tên què nhìn thấy hết liền vội vã lấy tay ôm ngực, hai chân khép chặt lại, bao nhiêu cảm giác uất ức và căm thù đau đớn khiến bà ta lại bật khóc.
Tên què khẽ hừ một tiếng, chầm chậm đi đến phía góc gầm cầu nhặt lên một cái khăn bẩn thỉu vứt trước mặt La Tuyết San nói:
– Tôi chẳng có quần áo mà che cho bà đâu, bà lấy tạm cái khăn này mà quấn lấy, rách rồi nhưng may mà vẫn làm thành quần đùi được đấy.
– Cút đi! Ta không cần cái thứ thối tha này!
La Tuyết San dùng chân đá văng cái khăn đi.
Tên què cười khinh thường, lại lấy trong túi giấy dầu ra một chiếc bánh bao chay loại rẻ tiền vứt trước mặt La Tuyết San:
– Tùy bà thôi, là tôi nghĩ đến chuyện đêm qua bà đã giúp chúng tôi sảng khoái nên không bỏ chạy giống bọn họ. May mà tôi cũng là người đã từng học qua về tư tưởng đạo đức, cho bà khăn, lại cho bà ăn, coi như chuộc lỗi với bà rồi đấy. Bà tưởng tôi kiếm được tiền mua bánh bao chay dễ lắm đấy à? Hừ…
– Ta muốn cả bốn người các ngươi chết không toàn thây!
La Tuyết San nghiến răng nghiến lợi căm thù nói.
Tên què liếc nhìn bà ta rồi cầm bánh bao lên gặm, nói:
– Mồm miệng độc ác, ở Trung Hải này ăn mày có vô số, bà cho rằng có thể tìm được bọn họ sao? Chúng tôi là những người không danh tính, nếu không phải tôi tốt bụng đưa khăn cho bà thì bà cũng chẳng có cách nào đi khỏi gầm cầu này đâu, cứ ở đây mà chết đói chết rét nhá!
La Tuyết San không nói gì, tức giận cắn môi, nỗi bi ai lại ập đến, bà ta ngồi xổm luôn xuống đó đau khổ khóc rống lên!
Tên què vừa gặm bánh bao vừa giả như không nghe thấy gì, chỉ liếc nhìn một cái, trong mắt hiện lên một vài tia mơ hồ như đang suy nghĩ điều gì…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc