Lông mày lá liễu cong cong dài nhỏ, sống mũi cao cao tinh tế, đôi môi đỏ trắng mịn đầy đặn, tất cả mọi thứ đó bản thân vốn đã xem đi xem lại, nhưng giờ phút này nhìn chằm chằm với khoảng cách gần như vậy, Dương Thần lại cảm thấy, đúng là có chút bỡ ngỡ.
Thật giống như, rõ ràng đó là người phụ nữ của mình, nhưng dường như là một người phụ nữ xa lạ…
Trong giây lát, môt cảm giác hoang mang mãnh mẽ tràn đầy trong đầu, Dương Thần theo bản năng hiểu ra rằng, chính là việc buổi sáng Mạc Thiện Ny bị Mã Quế Phương lôi đi, thật sự khiến bản thân mình bị kich động.
Hắn bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chính người phụ nữ vốn ở bên cạnh mình, sẽ thật sự rời xa mình, hơn nữa bản thân mình lại giống như buổi sáng, bất lực đến như vậy.
Cuối cùng, các cô sẽ thật sự trở thành người dưng…
Dương Thần hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia chớp, hai tay nắm chặt vào nhau một hồi mới buông ra.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Dương Thần mỉm cười tự nhiên, khẽ lắc đầu, dường như tự chế giễu mình gì đó, sau đó hai tay duỗi đến chỗ chân cong và sau lưng của Lưu Minh Ngọc, ôm lấy Lưu Minh Ngọc đang nằm sấp ở trên ghế.
Lưu Minh Ngọc đang ngủ mơ mơ màng màng, cũng không tỉnh dậy, dường như đang nói thầm gì đó trong giấc mơ, bị Dương Thần ôm ở phía trước ngực, dáng vẻ ngây thơ trề đôi môi đỏ hồng ra, toát ra dáng vẻ lộng lẫy mà bình thường vốn không có.
Dương Thần đi bộ chầm chậm, ôm Lưu Minh Ngọc đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, đặt lại gối đầu đúng chỗ, lại nhấc tấm thảm lên đắp cho cô, nhìn thấy Lưu Minh Ngọc vẫn còn mang đôi giày cao gót, thuận tay liền cởi ra bỏ xuống dưới.
Trong tình cảnh này, đánh thức Lưu Minh Ngọc dậy đi rửa mặt cũng không cần thiết, ngọn lửa thiêu đốt vốn có trong lòng của Dương Thần cũng không biết vì sao đã bị xua tan đi hết.
Nhìn Lưu Minh Ngọc thở đều đều trong giấc ngủ, Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy sự mệt mỏi từ trước đến giờ chưa từng có, không phải mệt mỏi về thân thể mà là tư tưởng thực sự mệt mỏi.
Dương Thần không còn muốn về nhà, gửi tin nhắn cho Quách Tuyết Hoa, nói rằng mình không về nhà, sau đó liền cởi bỏ áo khoác và quần dài ra, nằm lên giường của Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc dường như cảm nhận được cái gì ấm áp ở bên cạnh mình, trong giấc mơ, cô mơ màng theo bản năng dựa gần vào bên cạnh Dương Thần, đầu chui vào bên sườn của Dương Thần, như thể coi Dương Thần là chiếc gối ôm.
Do rượu cồn, thân thể phụ nữ vốn toát ra mùi thơm của cơ thể, lại tăng thêm sự khuếch tán ngày càng lớn, trong hơi thở của Dương Thần vẫn vương vấn mùi thơm đó.
Dương Thần cảm nhận được thân thể mềm mại nõn nà giống như không có xương, bộ ngực đẫy đà đang phập phồng, thậm chí có chỗ nhô ra cũng có thể nắm lấy được.
Nếu như trước đây ở vào tình huống như vậy, daifcho dù Lưu Minh Ngọc là người say, Dương Thần cũng khó có thể chịu được sự quyến rũ mê hoặc đến như vậy.
Nhưng giờ phút này, Dương Thần lại nhận ra rằng, trong lòng không có chút mảy may muốn làm gì chuyện gì, chỉ mong người phụ nữ trong lòng mình có thể ngủ được một giấc yên lành, bản thân mình chỉ có thể ôm lấy cô, cảm nhận được cô ở trong lòng ngực của mình, đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Dương Thần khẽ nghiêng người, để cho Lưu Minh Ngọc được gối thoải mái trên cánh tay mình, ôm người phụ nữ vào lòng mình, để cô thoải mái hơn.
Làm xong những động tác nhẹ nhàng, Dương Thần hôn nhẹ lên sợi tóc của người phụ nữ, liền nhắm mắt lại, cũng chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Hôm sau, mặt trời buổi sáng lên cao, Dương Thần mới lim dim mở hai mắt ra.
Đêm nay, hắn thật sự ngủ rất sâu, theo lý thuyết, với sự tu luyện của hắn, ngủ cũng dường như tỉnh táo, có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nếu có nằm ngủ muộn trên giường, cũng chỉ là tính lười biếng.
Tuy nhiên, có lẽ muốn thực sự yên tĩnh, Dương Thần lơi lỏng tất cả mọi sự đề phòng, đơn giản chỉ ôm Lưu Minh Ngọc ngủ cùng một đêm.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ vào trong phòng ngủ, chiếu rọi nhẹ nhàng vào nền nhà gỗ màu nâu nhạt, ánh vàng rực lờ mờ, khiến cho căn phòng có cảm giác ấm áp lạ thường.
Dương Thần cảm nhận được một thân hình mềm mại dính ở bên người mình, bàn tay người con gái ôm hắn lại chặt hơn, hắn lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Thật ra Lưu Minh Ngọc sớm đã tỉnh dậy, thời gian đi làm đã qua rồi, nhưng cô không đánh thức Dương Thần, cũng không có ý định đi làm.
Khi cô nhận ra rằng, tối qua không ngờ chính mình lại ngủ say như vậy, nhưng Dương Thần cũng không làm gì cả, chỉ ôm mình ngủ đến trời sáng, cảm giác ngọt ngào trong lòng cô thật khó có thể diễn tả nổi.
Trước kia mỗi khi Dương Thần đến tìm mình, luôn nghĩ những trò xấu khiến Lưu Minh Ngọc thỉnh thoảng nghi ngờ, có phải đến tìm mình chỉ để thoải mãn thú vui, nhưng hôm nay quả thật mình nghĩ nhiều quá, người đàn ông này vẫn biết yêu thương chính mình.
– Tỉnh rồi mà không nói câu nào sao.
Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu, tóc trên đầu đã rối hết, sắc mặt trách cứ hỏi.
Dương Thần từ từ nhắm mắt, cười nói:
– Lâu rồi chưa được ngủ một giấc hẳn hoi thế này, vẫn có chút không muốn tỉnh dậy.
Lưu Minh Ngọc nhìn chung đoán được Dương Thần vẫn còn phiền lòng về việc của Mạc Thiện Ny mới nói như vậy, nhưng cô cũng không thể giúp được gì, dịu dàng nói:
– Dậy thôi, sắp đến trưa rồi, em đi nấu cho anh ăn một bát mỳ được không?
Lúc này Dương Thần mới biết được thời gian không còn sớm nữa, nghi ngờ hỏi:
– Muộn thế này rồi, tại sao em không gọi anh dậy, chằng phải em cũng đi làm muộn rồi sao?
– Tối qua anh không gọi em tỉnh dậy, đương nhiên em không gọi anh dậy rồi.
Lưu Minh Ngọc cười vui
vẻ.
– Hôm nay em nghỉ làm, dù sao cũng đều vì có anh ở đây, nếu Chủ tịch có trách mắng, anh phải đi cầu xin giúp em.
Dương Thần vừa nghe thấy hai chữ “Chủ tịch”, cả người đều rùng mình ớn lạnh, đang ngủ gật cũng tỉnh hẳn, nhanh nhẹn hơn hẳn.
Lưu Minh Ngọc thấy Dương Thần không hiểu tại sao sắc mặt lại trở nên khó coi, sững sờ hỏi:
– Anh làm sao vậy… Nếu anh thấy nhắc đến em khi ở trước mặt tổng giám đốc Lâm thật khó xử, nói thẳng ra là được, em cũng chỉ đùa anh chút thôi.
Dương Thần xấu hổ nói:
– Không có chuyện đó đâu, tuy nhiên anh đã tỉnh hẳn rồi, chúng ta dậy thôi, ha ha…
Mấy ngày nay, sự giày vò của Lâm Nhược Khê với chính bản thân mình không ngờ khiến bản thân có chút sợ cô, Dương Thần không kìm nổi đành phải an ủi chính mình, sợ vợ mới là người đàn ông tốt, Dương Thần, ngươi thực sự là một đấng nam nhi điển hình của thời đại.
Hai người đứng lên, khi Lưu Minh Ngọc ở trong phòng tắm để rửa mặt, Lưu Minh Ngọc thật là người tri kỉ đã sớm mua những đồ dùng rửa mặt để trong nhà vệ sinh, điều này làm cho Dương Thần trong lòng thấy ấm áp.
Cô biết rõ mình không thể thường xuyên đến đây, nhưng đã làm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khiến cho lòng mình cảm thấy thoải mái.
Bởi không đi làm, Lưu Minh Ngọc cũng không trang điểm vào sáng sớm giống như mọi ngày, cô với vẻ đẹp của mình thoạt nhìn đã vô cùng mỹ miều, chỉ thiếu đi một chút quyến rũ.
Mặc một chiếc váy hoa liền áo ở nhà, quấn lên chiếc tạp dề, Lưu Minh Ngọc bước chân nhẹ nhàng nhanh vào bếp bận rộn với việc làm món mì sợi, mặc dù món mì này không biết rõ là bữa sáng hay bữa trưa, nhưng tóm lại vẫn muốn ăn.
Dương Thần cũng không muốn đi xem cô làm nữa, lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha, xem tin tức phát lại.
So với trước đây khi xem tin tức, bây giờ Dương Thần đặc biệt quan tâm đến tin tức giải trí, bởi Tuệ Lâm thông qua việc tuyển chọn người tài của ngôi sao Ngọc Lôi, đã có tiếng trong nước Hoa Hạ, hơn nữa với sự giúp đỡ của Christine, Liễu Nghiên Hi, khiến cho Tuệ Lâm có xu hướng “ngôi sao nhỏ phía sau”, vì vậy trong trang báo giải trí, Tuệ Lâm thường xuyên xuất hiện.
Quả nhiên, khi xem tin tức giải trí, trên ti vi có phát chương trình đề cập đến tình hình mới nhất của Tuệ Lâm ở mục “người nổi tiếng”, nội dung đại khái nói về việc Tuệ Lâm chuẩn bị giới thiệu sách về cá nhân trên trang đầu, hơn nữa còn mời một số nhà sáng tác có uy tín lớn đến, tất cả đều ca ngợi Tuệ Lâm, thậm chí có một người khi được phỏng vấn, trực tiếp nói:
– Tôi cho rằng tiểu thư Tuệ Lâm hoàn toàn có thực lực, trong thời gian không lâu sẽ thay thế các nữ ca sỹ trẻ của Châu Á hiện tại.
Câu nói này có chút gì đó mang tính bùng nổ, ca sỹ nổi tiếng nhất của Châu Á hiện tại, không thể nghi ngờ đó là Liễu Nghiên Hi đạt được thành tích xuất sắc ở giải Grammy, nhà sáng tác đó không ngờ nói rằng cô Tuệ Lâm kia có được tiêu chuẩn đó, vậy đối với một người mà nói, đó là một sự kiện sửng sốt biết bao.
Bản tin cuối cùng lại nhắc tới một chút về tình hình của ngôi sao Ngọc Lôi, phát một vài đoạn về những ca khúc mượt mà của Tuệ Lâm khi lựa chọn người tài.
Dương Thần biết rằng, đây đều là những thủ đoạn trong xu thế kinh doanh của công ty mình, số tiền mà Ngọc Lôi bây giờ có được, nếu so sánh với công ty giải trí uy tín lâu năm lớn, công ty đĩa nhạc, Ngọc Lôi thật sự không có nhiều kinh nghiệm, nhưng chỉ cần có tiền, tất cả đều dễ dàng làm được, hơn nữa có thêm Lâm Nhược Khê vì người em này của mình, cũng dám vung tiền ra, về chi phí quảng cáo, không một chút tiếc rẻ, nếu không như vậy, sẽ không có một đoạn tin dài như vậy chỉ nói về Tuệ Lâm.
Xem đi xem lại, đột nhiên, từ trong bếp bay ra mùi thơm của mì hấp dẫn đến mê người, lại còn hòa quện thêm với mùi thơm đặc biệt, khiến cho tuyến nước bọt của Dương Thần phút chốc tiết ra nhiều hơn.
– Bé cưng Minh Ngọc à, em làm món mì gì vậy, sao mà thơm vậy?
Dương Thần thò đầu vào, nhìn xung quanh trong bếp xem Lưu Minh Ngọc đang làm gì.
Lưu Minh Ngọc ngoái đầu lại cười thản nhiên:
– Đừng sốt ruột, chút nữa là xong rồi đây.
Vài phút sau, Lưu Minh Ngọc bưng bát mì nấu xong đi ra, tràn đầy một tô lớn, nhưng lại vừa với sức ăn của Dương Thần.
Dương Thần nhìn kỹ, mới nhận ra đã lâu rồi chưa được ăn món dưa muối kèm theo với chút thịt lợn xé, điểm xuyết là một ít ớt khô đỏ tươi, thật sự là món ăn với màu sắc thích mắt.
– Món dưa muối này là mẹ em làm, so với mua ở bên ngoài còn tươi ngon hơn nhiều, từ lâu đã muốn anh ăn thử, nhưng đến bây giờ mới có cơ hội.
Lưu Minh Ngọc có phần
tự hào nhìn Dương Thần nói.
Dương Thần vừa nghe, cười nói:
– Mẹ vợ làm dưa muối, không cần ăn cũng biết đều rất ngon, khà khà, đến đây, chúng ta cùng ăn, anh bón cho em.
Lưu Minh Ngọc khẽ lắc đầu:
– Em không ăn mì đâu, trong tủ lạnh có hoa quả, gần đây em giảm béo, cố gắng không ăn tinh bột.
– Giảm béo?
Dương Thần không vui hỏi:
– Dáng người của em cần gì phải giảm béo vậy? Ngoan ngoãn lại đây, không được ăn hoa quả.
– Những cái khác có thể nghe anh, nhưng về chuyện dáng người, tự em biết rõ ràng, hừ, bây giờ tất nhiên anh không nói em béo, đợi đến ngày nào đó em thật sự biến dạng, có hối hận cũng đã muộn.
Nói xong, Lưu Minh
Ngọc quay người bước đến tủ lạnh lấy khay đựng hoa quả đã cắt sẵn ra.
Dương Thần không biết làm thế nào, chỉ hậm hực nói:
– Đừng giảm béo ở ngực và mông là được rồi.
Đang mở tủ lạnh Lưu Minh Ngọc liền đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Thần.
– Anh ăn mì đi, đừng nhiều lời.
Dương Thần co đầu lại, đề cập đến vóc dáng, con gái thật nhạy cảm.
Tay nghề của Lưu Minh Ngọc thật sự rất tuyệt, món dưa muối mà Lưu mẫu làm cũng thật tươi ngon, một bát canh mì to, ngay cả nước canh Dương Thần cũng uống cạn.
Lưu Minh Ngọc ăn qua loa ít hoa quả, nhìn thấy Dương Thần ăn sạch sẽ như vậy, tự lòng mình tràn đầy niềm vui, không cần để ý đến nước luộc vẫn dính ở ngoài miệng Dương Thần, liền chủ động hôn lên mặt hắn một cái.
Dương Thần hưởng thụ sự đãi ngộ ngọt ngào này với cảm giác không gì sánh bằng, không kiềm nổi sự sảng khoái, vẫn là sự quan tâm của tiểu Ngọc, lúc mình ở nhà, chưa lần nào ăn sạch sẽ những món ăn, cũng chưa lần nào thấy em Lâm chủ động đến hôn mình một cái để thể hiện sự ngợi khen.
Đợi rửa xong bát đũa, Lưu Minh Ngọc cởi tạp dề ra, hỏi thăm với lòng tràn đầy sự mong đợi:
– Chúng ta nếu không đi làm, chiều nay sẽ làm gì?
Dương Thần đang muốn hỏi lại Lưu Minh Ngọc muốn làm gì, nhưng không dám, điện thoại của Lưu Minh Ngọc để trên bàn vang lên.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc